Tô Thiên Hạ

Chương 18: Chương 18




Ngũ hoàng tử Triệu vương và Tam hoàng tử Chu vương cưỡi ngựa đi không nhanh không chậm, hai vị hoàng tử vẫn còn ít tuổi, mặt mày thư sinh, đưa đến các tiểu nương tử cùng chúng phụ nhân trẻ tuổi ven đường nhìn chăm chú.

Ngũ hoàng tử Triệu vương năm nay mười sáu tuổi, mặt mày tuấn tú còn có chút ngây thơ, hắn nở một nụ cười yếu ớt, rảnh rỗi nói với Tam hoàng tử Chu vương: “Tam ca, Tam tẩu thế nào?”

Tam hoàng tử Chu vương tuổi gần nhược quán, một thân bào phục màu đen, làm ngũ quan của hắn vốn lạnh lùng lại thêm vài phần nghiêm túc. Nghe đệ đệ hỏi thăm thê tử của mình, phảng phất thần sắc lạnh băng cũng không có bao nhiêu hòa hoãn: “Rất tốt.”

Triệu vương nhíu mày: “Tam tẩu luôn bị bệnh, trong phủ của ngươi cũng không có trắc phi, chỉ có những đẳng thiếp kia thù dùng gì. Lại không thể giúp ngươi trông coi trong phủ, nuôi dạy cháu gái, chất tử, chớ nói chi đến chiếu cố ngươi. Vừa đúng các tiểu nương tử hôm nay cũng đếnngươi chọn cái mình thích, liền xin phụ hoàng hạ chỉ. Mẹ đẻ Triệu vương Từ chiêu viện và mẹ đẻ Chu vương Đức phi quan hệ rất tốt, cho nên quan hệ của hai hoàng tử cũng rất thân cận. Triệu vương biết vị hoàng huynh này, đối với vương phi của hắn chỉ nói chuyện mặt mũi.

Chu vương nghe đệ đệ quan tâm, lãnh ý quanh người tiêu tan một chút, ánh mắt cũng mang theo vui vẻ: “Chuyện của ta, tự mình nắm chắc, đến ngươi, cũng nên cưới vương phi, trong lòng có tính toán gì?”

Triệu vương nhún vai một cái: “Mẹ ta coi trọng Tam nương tử nhà Triệu ngự sử.” Nhìn dáng vẻ của hắn hình như rất bất mãn, “Ta lười phải để ý những hài tử kia, Triệu tam nương còn không thú vị bắng Thất nương nhà Tĩnh Quốc công đâu.”

“Tô gia Thất nương?” Chu vương đối với người này cũng không có bao nhiêu ấn tượng. 

Nhắc tới Tô Dung, trên mặt Triêu vương cười nhiều một chút, “Ta cón nhớ lần trước ở Nam Uyển ra mắt nàng một mặt, đi theo Bình Dương, nàng xinh đẹp hơn so với Triệu tam nương.” Cha nàng cũng mạnh hơn cha Tam nương. Những lời này hắn không có nói ra.

“Trước mắt thế nào?” Triệu vương tính toán hôm nay có thể nhìn thấy Tô Dung, liền thấy đường phía trước có chút hỗn loạn.

Thị vệ đi theo tới đây đáp lời: “Điện hạ, phía trước là xe ngựa phủ Tĩnh Quốc công, hình như có một cỗ xe có chút vẫn đề.”

Chu vương hỏi: “Lão phu nhân nhà bọn họ có ở?”

“Có.”

Chu vương nghiêng đầu nhìn Triệu vương: “Nếu lão phu nhân ở, chúng ta đi qua xem một chút, nếu có thể giúp một tay là tốt nhất.”

Sắc mặt Vương thị thật không tốt, đã sớm biết hôm nay sẽ xuất hành, ngựa cùng xe ngựa cũng nói kiểm tra tốt rồi, làm sao lại xảy ra vấn đề. Bà nhìn con dâu đứng bên cạnh một cái, giảm thấp giọng xuống: “Để cho A Thù và A Duyệt ngồi một chiếc xe, đi vườn Kim Ý trước. Lão đại tức phụ, trở về lại điều tra, chuyện gì xảy ra.”

Lưu thị thật thấp đáp một tiếng: “Dạ.” Đứng ở bên cạnh sắc mặt La thị hết sức khó coi, xe ngựa trong nhà xuất hành, nguyên là nàng để ý tới, không nghĩ tới sẽ sơ suất vào hôm nay. Nàng hận hận trợn mắt nhìn Lưu thị một cái, trong lòng tính toán, có phải hay không Lưu thị vì thu hồi quyền lợi mà động thủ.

Vương thị kéo tay Tô Nhan, nhẹ nhàng an ủi:: “Không có đụng phải đi, ngươi với Thất tỷ ngồi một xe phía trước.”

Hôm nay phu xe Tĩnh Quốc công phủ đi theo ra cửa đều rất có kinh nghiệm, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, Tô Nhan ngồi trong xe cùng hai nha hoàn cũng không có bị tổn thương gì.

Tô Nhan cười nói: “Tổ mẫu, ta không sao, ngài đừng lo lắng.”

Vương thị đang muốn nói gì đó, hộ vệ tới đây đáp lời, nói là Chu vương và Triệu vương đã tới.

Vương thị vội vàng nói: “Để cho người nhường đường, cho các điện hạ qua trước.”

Tô Dung nghe được hai chữ Chu vương, thân thể không tự chủ khẽ run, tay ngọc trong tay áo nắm chặt, người thấp giọng nói với Tô Nhan: “Thập muội, chúng ta lên xe trước đi.”

Tô Nhan gật đầu một cái, người cũng không nghĩ đứng tại đây cho người khác nhìn.

Khi Chu vương và Triệu vương đi tới, vừa hay nhìn thấy hai bóng lưng một đỏ một lam mảnh khảnh thướt tha sau màn xe.

“Tam điện hạ, Ngũ điện hạ.” Vương thị thay dáng vẻ tươi cười, tiến lên gọi hai vị hoàng tử.

Chu vương nói: “Lão phu nhân, có cần giúp đỡ?”

“Không cần, nhiều tạ điện hạ.”

Chú vương cũng chỉ tới đây khách khí đôi câu, nghe Vương thị nói như vậy, liền cùng Triệu vương dẫn người đi trước. Khi đi qua một chiếc xe ngựa hắn có cảm giác, quay đầu nhìn lại, vừa đúng đối diện đôi mắt sâu đen bên trong cửa sổ xư, trong đôi mắt này có vạn điều muốn nói, phảng phất có thể thẳng tắp nhìn vào đáy lòng của hắn. Chu vương có chút ngây dại, chỉ cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, hình như đã gặp ở nơi nào.

“Tam ca?” Triệu vương phát hiện đến Chu vương có chút rơi ở phía sau, nghiêng đầu gọi một tiếng, Chu vương chợt hồi thần, lại chăm chú nhìn lần nữa, rèm đã để xuống, không thấy cặp mắt kia nữa.

“Tam ca, sao thế?”

“Không có sao, chúng ta đi thôi.” Chu vương đè xuống rung động trong nháy mắt đó, phóng ngựa chậm hai bước, vượt qua Triệu vương, đi cùng hắn.

Bên trong xe, Tô Dung rũ xuống đôi mắt, lông mi dài khẽ run, hai tay trong tay áo vẫn siết chặt. Nàng quá quen cặp mắt kia, lạnh lùng, như có thể đem lòng người đông cứng. Đời trước nàng rất ngu ngốc, cho là mình có thể làm hắn ấm áp.

Phi, hắn thân là hoàng tử, có mẹ ruột là một trong tứ phu nhân, lại có hoàng đế trọng dụng, còn có đủ loại mỹ nhân trong phủ, có cái gì tốt không như ý, cần người ấm áp sao? Bất quá nàng một lời tình nguyện, cho là mình đặc biệt.

Vì hắn, rõ ràng nàng có thẻ làm chính phi Lục hoàng tử, hết lần này đến lần khác dở thủ đoạn gả cho hắn làm kế phi. Mẫu thân hắn là Đức phi cũng không thích nàng, thường vô cớ trách móc nặng nề, cũng không thấy hắn vì mình nói một câu. Trong phủ của hắn có vô số phi thiếp, lại còn coi trọng Tô Vân Cúc đang ở góa, dâng nàng vào phủ, để cho nàng mất hết mặt mũi ...

“Thấy tỷ?” Tô Nhan nhẹ nhàng gọi một tiếng, nàng cảm thấy cảm xúc của Tô Dung không đúng.

Tô Dung mãnh liệt trở lại bình thường, nàng ngẩng đầu gượng cười nói: “Thập muội, ta mới vừa nhìn trục xe, chắc hẳn không phải là ngoài ý muốn.” Đời trước, nghiệt duyên của nàng cùng Tam hoàng tử cũng bắt đầu từ hôm nay. Xe ngựa nàng ngồi nổi chứng, là hắn cứu nàng. Nhưng nàng rõ ràng cũng đề phòng qua, vì sao xe có thể bị hỏng, lại còn đụng phải hắn, chẳng lẽ số phận thật sự không thể thay đổi sao?

Tô Nhan cười nhẹ, “Vậy sao.” Nàng không muốn cùng Tô Dung tán gẫu cái đề tài này, tùy ý nói: “Mới vừa đi qua chính là Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử sao?”

Tô Dung kinh gạc ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc rơi vào khuôn mặt như ngọc của Tô Nhan, “Ừ, màu đen chính là Tam hoàng tử Chu vương, màu đỏ tươi chính là Ngũ hoàng tử Triệu vương.” Chẳng lẽ Tô Nhan cũng không thể có ngoại lệ, để ý các hoàng tử?

“A.” chẳng qua Tô Nhan tùy ý hàn huyên một chút, không có đi sâu vào cái đề tài này, nói: “Ta còn cảm ơn buổi sáng nay Thất tỷ đưa tới Mẫu đơn.”

“Chẳng qua là chút đồ chơi, muội muội thích là tốt rồi.”

Hai tỷ muội tán ngẫu câu được câu không, qua một chút, cuối cùng đến vườn Kim Ý. Khách hôm nay tới có chút nhiều, Trưởng Sử Trường công chúa phủ vừa thấy người Tĩnh Quốc công phủ tới, liền vội vàng tiến lên đón: “Lão phu nhân mau mời vào bên trong.”

Vương thị cười gật đầu, mang theo người nhà đi vào bên trong.

Vườn Lim Ý cũng không tính là quá lớn, trang hoàng bên ngoài rất xa hoa, trong vườn hoa và cây cối sum suê, đình đài lầu các chẳng chịt thích thú, thị nữ mặc trang phục thống nhất cung kính đứng ở khắp nơi trong vườn, chuẩn bị có thể kịp thời phục vụ khách trong vườn.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ôn hòa, Mẫu đơn nổi tiếng trong vườn có sắc thái riêng cùng nhau nở, muôn hồng nghìn tía hết sức xinh đẹp.

Mọi người Tô gia đến hơi trễ, trong vườn đã có kha khá khách. Vương thị mang theo người nhà, đi trước ra mắt Trường Bình trưởng công chúa.

Phòng khách một chỗ trong vườn, Trường Bình trưởng công chúa và Xương Bình trưởng công chúa sóng vai ngồi trên chủ vị, nhìn thấy Vương thị tới đây, đồng thời đứng dậy, “Lão phu nhân đã tới, mau ngồi.”

Vương thị cùng người trong nhà làm lễ ra mắt hai vị trưởng công chúa, tiểu lang quân trong nhà tự có người dẫn đi chỗ nam tử tụ hội.

Trường Bình trưởng công chúa và Xương Bình trưởng công chúa một cái liền nhìn thấy Tô Nhan mặc quần áo tím đỏ, hai người cùng ngây người thật lâu, mới hồi thần cười nói: “Đây chính là nữ lang nhà Tô Phó Xạ đi, được xưng là Quốc sắc thiên hương rồi.”

Xương Bình trưởng công chúa vẫy về phía Tô Nhan cười nói: “Mau tới đây cho ta nhìn xem.”

Tô Nhan nhìn mẫu thân một cái, thấy Lục thị khẽ gật đầu, mới thoải mái đi qua, Xương Bình trưởng công chúa lôi kéo tay của nàng, nhìn nàng từ đầu tới chân, lại từ chân tới đầu.

“Thật không giống như nữ nhi ngươi sinh ra.” Xương Bình trưởng công chúa liếc Lục thị một cái, bĩu môi nói.

Dáng vẻ Lục thị như không giống ở trong nhà, nhấc nhẹ cằm, đắc ý trả lời: “Dù sao ngươi cũng không sinh được.”

Xương Bình trưởng công chúa cười lạnh hai tiếng: “Ta không sinh được thì thế nào? Ngày mai ta sẽ tìm hoàng huynh hạ chỉ, đem khuê nữ của ngươi gả cho nhi tử của ta.”

Lục thị: “Ha ha, Thánh Nhân sẽ không đồng ý.” 

Tô Nhan : ...

Trường Bình trưởng công chúa cầm cây quạt vỗ xuống muội muội, cười nói: “Xương Bình, ngươi cùng A Tuệ nhiều năm rồi không gặp, thế nào còn giống như trước kia.” Lại quay đầu gọi người: “Mang theo tiểu nưt Tô gia đi tìm quận quân chơi.”

Nàng cười đến hết sức hòa ái: “Tiểu nương tử các ngươi có thể đến chơi cùng đi, đi theo chúng ta không có gì vui.”

Tỷ muội Tô Nhan đồng thời khom người, rời đi phòng khách, Tô Nhan còn nghe được Xương Bình trưởng công chúa nói với mẹ nàng: “Con ta cũng tuấn tú lịch sự, còn không xứng với khuê nữ nhà ngươi sao?”

Mẹ nàng đặc biệt dứt khoát cự tuyệt: “Ta không muốn làm thông gia với nhà ngươi.” Hừ, ai muốn làm thông gia với tình địch trước kia.

Tô Nhan: ...

Tô Dung lặng lẽ lôi kéo Tô Nhan, cười cong ánh mắt: “Ta lần đầu tiên thấy Tứ thẩm như vậy đó.”

Tô Nhan nhếch miệng lên, nói nhỏ: “Ta cũng là lần đầu tiên thấy.” Mẹ nàng bình thường cỡ nào khí chất ung dung, ưu nhã hào phóng, thế nào vừa thấy được Xương Bình trưởng công chúa liền biến dạng đây?

Nha hoàn phủ công chúa dẫn tỷ muội Tô Nhan vòng qua các khóm hoa, đi tới một đình bên, còn chưa đến gần, liền nghe thấy một giọng nói có mấy phần mảnh mai: “Biểu đệ, làm sao giờ ngươi mới đến?” Một câu nói xong mềm mại uyển chuyển, mag vô hạn tình ý.

Tô Nhan nghe tiếng nhìn, thiếu nữ áo xanh quần trắng, xinh đẹp đứng bên khóm hoa Mẫu đơn đỏ thẫm, Mẫu đơn kiều diễm để cho thiếu nữ có vẻ càng vô cùng tươi đẹp, đôi mắt như nước yên lặng đầy ẩn tình nhìn chăm chú vào thiếu niên thần thái kiêu căng vên đường.

Tô Dung vừa thấy thiếu niên kia, vội vàng lôi kéo Tô Nhan tiến lên hành lễ : “Ra mắt thái tử điện hạ.”

Thiếu niên kiêu ngạo tựa như chú gà trống đó lại là Thái tử điện hạ? Tô Nhan lặng lẽ trừng mắt nhìn, xong rồi, lần trước ở Lạc Dương đoạt sách của hắn, không biết hắn có nhớ rồi ghi hận không?

   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.