Tình Yêu Ràng Buộc

Chương 1: Chương 1




Một omega cao cao tại thượng bị một alpha nhặt được ở đầu đường về nhà mình.

Chuyện bết bát hơn là omega ấy đang trong thời kỳ động dục, cậu ta vừa than khóc run lẩy bẩy vừa dùng sức níu chặt tay alpha không cho anh ta đi.

Alpha đối mặt với omega như thế thì cũng không thể mặc kệ được.

Anh mạnh mẽ ném omega cả người nóng ran mềm oặt lên trên ghế sa lon, hạ mắt nhìn omega đang bị tình dục làm cho đầu óc choáng váng nọ.

Omega bị ép rời khỏi alpha, mất đi sự tiếp xúc da dẻ với alpha, cũng mất đi chút động viên duy nhất ấy.

Cậu cựa quậy ngồi thẳng người trên ghế sa lon, sau đó cố hết sức bình sinh bò về phía alpha. Khoảng cách không xa, ấy mà omega bỏ mất cả đoạn thời gian.

Cậu vừa làm hành động đê tiện vừa thả cho mùi hương của mình bay ra, thậm chí ngay cả trong khi đang bò, cậu cũng cố gắng vểnh cái mông của mình lên.

Cậu đang cố mê hoặc alpha trước mặt.

Omega đó giờ đều mảnh mai, da dẻ mềm mại nhẵn nhụi bị ghế sa lon thô ráp mài cho đỏ tấy, đáng thương nhất là khuỷu tay đầu gối của omega đều đỏ hết lên rồi.

Cậu mở to đôi mắt ướt nhẹt nhìn alpha trước mặt, trong mắt mang theo sự van lơn, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt, điều đó khiến cho đôi mắt to tròn đẫm lệ càng trở nên điềm đạm đáng yêu hơn.

Alpha nhìn omega trước mặt, đang định mở miệng nói chuyện thì cảm thấy dưới háng mình nóng lên.

Tay omega vươn về phía thân dưới của alpha, cậu đỏ mặt, vụng về cởi khóa quần của alpha ra. Ngay khi cậu sắp thành công thì cái cổ lại truyền đến sự đau đớn khôn cùng.

Cậu quá mức suy nhược nên alpha cường tráng có thể dùng một tay để bóp cổ cậu.

Alpha mạnh mẽ kéo vòng cổ trên cổ cậu xuống, cái cổ sạch sẽ hoàn hảo thoạt nhìn vừa yếu đuối vừa dễ nhìn.

Nhưng không hợp với vẻ đẹp ấy, trên gáy của omega này lại chồng chất những vết thương.

Vết tích ấy đã chứng minh rằng, omega này đã bị alpha đánh dấu.

Và trong quá trình đánh dấu, hành động của alpha ấy không hề dịu dàng, thậm chí còn có thể coi là bạo lực.

Alpha dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát tuyến thể của omega, khi cảm nhận được sự run rẩy của người dưới thân, anh cười khẽ một tiếng.

“Sao thế? Không tìm được đàn ông nên giờ lại mò đến chỗ tôi à?”

“Cậu thậm chí còn không đi xóa ký hiệu trên gáy mình, có phải tôi nên lấy đó làm vinh hạnh hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.