Tình Yêu Lặng Lẽ

Chương 4: Chương 4




Quả nhiên, chấp nhận làm anh em với Phương Tâm là một việc vĩnh viễn không có thời gian để xoay sở.

Bọn họ gần như mỗi ngày đều dính với nhau, không phải bị cô kéo đi Đạm Thủy ăn đậu phụ nhồi miến, thì lại bị bắt ngồi không trong Eslite Dunnan (1) cả ngày, nếu không nữa thì sẽ trốn đi đánh bida hết buổi chiều, đáng sợ hơn chính là, cô chơi từ golf tới bóng chuyền bãi biển, chỉ cần cái gì có thể chơi, hầu như cô đều biết hết.

(1) Đây là thư viện duy nhất trên thế giới mở cửa 24/24

Thật không biết cô lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy, hệt như pin Kim Đính, hừng hực xông tới không bao giờ hết năng lượng. Chưa hẳn là chơi tốt, nhưng mà chơi thỏa chí, chơi điên cuồng, thì không ai có thể sánh bằng.

Vĩnh Quần cảm thấy bản thân già thật rồi, thể loại ngày ngày vui đùa thế này, sắp làm tim anh sớm kiệt sức mất thôi.

Hôm nay, anh bị Phương Tâm kéo đi khu trò chơi, bị Đại Nộ Thần (2) “bùng nổ” xong, anh cảm giác trái tim của mình dường như rơi xuống mười tám tầng địa ngục không thể nhặt về, thế nhưng, người phụ nữ đáng sợ này vẫn còn hào hứng hừng hực muốn chơi lần thứ hai!

(2) Trò chơi cảm giác mạnh hàng đầu thế giới, được lấy ý tưởng từ hình ảnh tháp vàng và linh vật thần thoại kinnara đến từ Himapan Forest (thuộc dãy Himalaya huyền thoại). Là một tháp rơi tự do mang tới những khoảnh khắc bùng nổ, phấn khích, làm thỏa mãn những tín đồ ưa thích cảm giác mạnh, muốn khám phá và chinh phục bản thân.

Trời ơi, tha cho anh đi!

“Vĩnh Quần, anh có vẻ không thoải mái nhỉ?” Phương Tâm rất quan tâm sờ sờ cái trán đẫm mồ hôi lạnh của anh. “Haizzz, tôi quên mất đàn ông cũng có giới hạn…”

Vĩnh Quần nghe vậy, cơn tức giận phun trào. Việc này mà tha thứ được thì không có việc gì là không tha thứ được (2)! Bị cô gái nhỏ nói “có giới hạn”? Cô không biết tiềm năng của đàn ông là vô hạn sao?

(2) (Nguyên gốc 是可忍, 执不可忍) Trong yến hội, một quan đại phu vi phạm “Bát dật vũ vu đình”, Khổng Tử cho rằng hành vi này là coi rẻ thiên tử nên đã tức giận nói ra câu này.

“Tôi không cảm thấy một chút khó chịu nào.” Anh ưỡn ngực, “Muốn chơi thêm một lần nữa phải không? Đi nào.” Mặt mũi bi tráng như tráng sĩ chuẩn bị ra chiến trường.

Hỏng bét, cô lại còn nói “từ cấm” nữa. Phương Tâm lén lút lè lưỡi. Ngộ nhỡ XX người anh em này quá tàn bạo, có khả năng trong tương lai sẽ không còn ai chơi với mình nữa.

“Tôi mệt rồi.” Cô nhìn sắc trời, đã là chiều tà. “Chúng ta ngồi xe lửa về lại Đài Bắc đi.”

“Tại sao nhất định phải ngồi xe lửa?” Anh vẫn cảm thấy kỳ lạ, cô ra ngoài nếu không phải đón tàu điện ngầm, cũng là đi xe lửa, rất ít khi bắt taxi. “Nếu như em thích đến chỗ vui chơi, tôi có… à, tôi nói là, tôi có thể mượn xe hơi của bạn chở em đi.”

“Không được đâu.” Cô xấu hổ cười cười. “Tôi bị say xe.”

Say xe?! Người phụ nữ hai lần chơi Đại Nộ Thần có thể say xe?! Vĩnh Quần trừng to mắt nhìn cô.

“Đúng vậy, chẳng những say xe, ngay cả đi máy bay cũng sẽ chóng mặt…” Gương mặt xinh đẹp của cô nhăn lại, “Không còn cách nào, cũng tại chóng mặt, bằng không thì anh cho rằng tại sao tôi không ra nước ngoài chơi chứ?”

Say máy bay? “…Em có thể uống thuốc chống say xe mà?” Vĩnh Quần quyết định sa thải đám củi mục phòng thông tin của công ty. Sao trong tư liệu bọn họ đưa không có thông tin này? Tư liệu về Phương Tâm trong tay anh, càng so sánh càng không giống, trong báo cáo là một phó tổng giám đốc lạnh lùng quyết đoán, khí thế kinh người, nghiêm túc lạnh nhạt, có thật là Phương Tâm trước mặt anh không?

Anh đau đầu bóp trán, càng ngày càng không tìm được đầu mối. Càng quen biết, càng phát hiện nội tâm của cô khiến cho người ta có cảm giác khác với vẻ bề ngoài.

Hai người sóng vai chậm rãi đi ra khỏi khu vui chơi, thấy cô uống thuốc chống say xe, chuẩn bị đón taxi đến ga xe lửa, anh buồn cười nhưng không nói gì.

“Phó tổng giám đốc?!” Bất thình lình, một tiếng gọi vui mừng vang lên sau lưng.

Vĩnh Quần chợt thấy toàn thân Phương Tầm cứng lại, khuôn mặt vốn nên thoải mái và vui tươi đột nhiên chuyển thành nghiêm túc lạnh lùng, sau đó hít một hơi thật sâu, ngay cả động tác xoay người của cô cũng mang theo sự uy nghiêm lạnh nhạt.

Thật sự là… Thật sự khiến người khác mở rộng tầm mắt!

“Lâm tiểu thư? Còn các vị này…” Phương Tâm nở nụ cười dè dặt mà xa cách, “Thật trùng hợp, sao tất cả mọi người đều ở chỗ này? Không cần đi làm sao?”

Vĩnh Quần liếc qua bãi đỗ xe, vài chiếc xe du lịch Đài Loan ngừng lại, xem ra là nhân viên đi du lịch.

Vị Lâm tiểu thư kia hưng phấn chạy tới, nhưng vẫn kính sợ mà dừng lại cách cô vài bước. Những nhân viên khác cũng cùng đi qua, trên mặt đều có vẻ hưng phấn và kính sợ giống nhau.

“Phó tổng giám đốc, mấy ngày nay nhân viên đi du lịch. Chị có khỏe không? Cơ thể thế nào rồi? Nghe nói bởi vì hệ thống miễn dịch của chị xảy ra vấn đề mới xin nghỉ phép, bây giờ đã khỏe chưa?”

“Nhờ phúc, tốt hơn nhiều rồi, sẵn dịp nghỉ ngơi đi chơi một chút.” Cô mỉm cười thận trọng gật đầu với mọi người, “Sao lại đổi thành du lịch trong nước? Không phải quyết định đi Ryukyu (3) chơi sao?”

(3) Một hòn đảo nằm ở phía nam Nhật Bản, tiếng Hán Việt là Lưu Cầu.

Đám cấp dưới bắt đầu nhao nhao kể khổ…

“Tổng giám đốc rất quá đáng mà, anh ta phủ quyết quyết định của chúng tôi, đổi thành du lịch trong nước…”

“Đúng vậy! Chính anh ta lại xuất nhiều kinh phí đi Hawaii ‘khảo sát’!”

“Kinh phí bị cắt xén lộn xộn, khách sạn thì mục nát… phó tổng giám đốc, chị tranh thủ thời gian trở về đi!”

“Chúng tôi làm việc rất cực khổ… Phó tổng giám đốc, bao lâu nữa chị mới trả phép?”

Vẻ mặt Phương Tâm điềm tĩnh, chăm chú lắng nghe đám cấp dưới bảy mồm tám lưỡi thảo luận ý kiến, sau đó trả lời từng cái từng cái một.

Vĩnh Quần cảm thấy choáng váng, một lúc sau cũng không thể lên tiếng. Xem ra… hình như anh không thể sa thải nhân viên phòng thông tin rồi.

Ngay tại thời điểm này, Phương Tâm hoàn toàn ăn khớp với vị phó tổng giám đốc công ty quảng cáo Phiếm Mỹ lạnh lùng kia.

Một người như vậy mà cứ ngỡ như hai người khác nhau?! Đây là tính cách gì thế?

“Các bạn, tôi đã biết rồi.” Phương Tâm gật đầu, vẫn là phó tổng giám đốc uy nghiêm lạnh lùng, “Xe du lịch đã đợi lâu, các bạn đừng làm chậm trễ hành trình. Chỉ cần tôi xác định cơ thể không còn vấn đề gì, sẽ mau chóng trả phép. Bây giờ gánh nặng Phiếm Mỹ đều trên vai các bạn, mong các bạn vì Phiếm Mỹ cùng nhau cố gắng.” Quay đầu cười cười mất tự nhiên với Vĩnh Quần, “Chúng ta đi thôi.”

Cho đến khi ngồi lên xe taxi, nụ cười trên môi cô vẫn như vậy, không thay đổi.

Đợi xe taxi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của bọn họ, cô mới thở dài nặng nề, vuốt vuốt mặt, “Quá lâu không ra vẻ đứng đắn rồi, mặt cứng quá.”

“Em… Em ra vẻ? Mới vừa rồi là em giả vờ?” Vĩnh Quần thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Em không phải là muốn nói, mỗi khi em đi làm đều giả vờ như vậy?” Ông trời ơi, cô bước vào Phiếm Mỹ đã bao nhiêu năm rồi, ngày nào cũng giả bộ thế này? Không thể nào?!

“5 năm rồi.” Cô bấm tay tính toán, “Tôi tốt nghiệp đại học đã vào Phiếm Mỹ. Dân đi làm phải có phong thái của dân đi làm, đương nhiên phải chững chạc đàng hoàng.”

Vĩnh Quần nhìn cô, một hồi lâu sau mới mở miệng được, “… Em mang một dáng vẻ khác ở trước mắt bạn trai, đối với đồng nghiệp trong công ty lại là một dáng vẻ khác, cái nào mới thật sự là em?”

“Hiện tại.” Phương Tâm trừng mắt với anh, “Ở chung với bạn trai, phải có bộ dạng người yêu; ở chung với đồng nghiệp công ty, phải có bộ dạng của người đi làm; mà ở chung với anh, đương nhiên là bộ dạng của tôi rồi. Chúng ta là anh em mà, còn giả vờ giả nghĩa cái gì chứ?”

Ai là anh em với em chứ, Vĩnh Quần khó chịu trừng mắt với cô gái không hiểu phong tình trước mặt, “Giả vờ như vậy, không mệt mỏi sao?” Thật sự rất đáng khâm phục, giống như chuẩn bị một đống mặt nạ dự trù bất cứ trường hợp nào, một hai ba ĐÙNG một cái, tùy theo những nơi khác nhau mà cấp tốc thay đổi.

“Như vậy mới thú vị chứ.” Cô cười to, “Bằng không phải sao đây? Anh nhìn khuôn mặt của tôi này, hệt như một người phụ nữ hư hỏng, không ra vẻ nghiêm túc, hung dữ thì các đồng nghiệp trong công ty lại cảm thấy tôi có ý rắp tâm hại người. Đối mặt với bạn trai, để giảm bớt khí chất hư hỏng này, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức biểu lộ dịu dàng, mềm mại… Yên tâm, tôi biết xem xét trường hợp, sẽ không lẫn lộn đâu. Vả lại, cuộc sống như thế mới có ý nghĩa chứ.”

Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, Vĩnh Quần thật sự không nhìn ra được chỗ nào giống phụ nữ hư hỏng. Nếu là những người phụ nữ khác giả vờ giả vịt như vậy, có lẽ anh đã cảm thấy cực kỳ giả dối rồi?

Nhưng bởi vì là Phương Tâm mê chơi… bất kể là cuộc sống hay trò chơi đều thì Phương Tâm đều chơi rất nghiêm túc, trong mắt anh chỉ cảm thấy hứng thú, hoặc là kinh ngạc, hoặc là không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh vẫn vô cùng yêu mến người con gái này.

“Đời người là một chiến trường trò chơi mạo hiểm to lớn, đúng không?” Thấy cô há miệng ngáp không chút che giấu, anh chắc chắn rằng bộ mặt này của cô nhất định chưa từng có ai nhìn thấy qua.

“Không sai.” Phương Tâm đập lên tay anh, “Cho nên phải sắm vai cho chính xác. Ông anh tài xế, vui lòng mở cửa sổ được không? Tôi cảm thấy thuốc chống say xe hình như không có tác dụng… Tôi hơi muốn nôn.”

Vĩnh Quần quan sát bầu trời ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút buồn cười, “Tôi cá với em, nếu như em ra ngoài cùng người khác, cho dù có say xe cũng không nói.”

“Anh nói đúng.” Cô thở dài một hơi, “Tôi sẽ cố gắng chịu đựng, không chịu đựng nổi, thì lại chịu đựng một lần nữa. Nếu như bị người khác phát hiện, không phải tôi còn có thể giả vờ sao? Ông anh tài xế, làm phiền dừng xe được không?” Tuy dù đã gần đến nhà ga, nhưng cô sắp nhịn không nổi rồi.

Xe taxi ngừng lại, Phương Tâm lập tức nhảy xuống xe.

Vĩnh Quần cũng theo xuống xe vỗ lưng giúp cô nàng, sờ lên mũi. Haizzz, tại sao lại yêu người con gái này? Anh thật sự không hiểu…

Dìu Phương Tâm đã nôn đến mức mềm nhũn nằm dài ra đi về hướng nhà ga, chợt thoáng nghe cô rên rỉ: “Đáng ghét… Rõ ràng buổi sáng thuốc chống say xe còn có tác dụng mà, sao bây giờ lại không có một chút nào vậy…”

Vĩnh Quần tức giận, trừng mắt với cô, cả ngày chơi đến điên cuồng như thế, ngay cả Đại Nộ Thần đều nôn ra hết rồi.

Vừa bước vào nhà ga, cô liền bịt chặt miệng, dùng tốc độ chạy 100m phóng tới toilet.

Đợi hơn 20 phút, giữa lúc Vĩnh Quần cân nhắc có nên vào nhà vệ sinh nữ tìm người, cuối cùng Phương Tâm cũng đi ra với những bước chân nhẹ nhàng và chậm chạp như trên không gian, chán nản ngồi trên ghế dài ngoài nhà ga, hai mắt vô thần.

“Em còn ổn không?” Nhìn cô khó chịu như vậy, Vĩnh Quần nhẫn nại xoa nhẹ bờ môi tái nhợt của cô.

“Có lẽ… không sao đâu.” Cô đỡ lấy cái đầu nặng nề, thực sự hôm nay chơi quá hăng rồi, lại phơi nắng cả ngày trời, làm mức độ say xe càng trầm trọng hơn, “Vĩnh Quần, anh về trước đi. Tôi tìm một chỗ gần đây ở tạm… Phải nghỉ ngơi một đêm mới có khả năng ngồi xe lửa…”

Gần đây? Anh hoài nghi nhìn hai bên một lúc, vùng phụ cận nhà ga hỗn loạn như vậy, nhìn tới đâu cũng thấy “Khách sạn XX”, “Hotel XX”, không lẽ cô muốn một mình ở nơi như thế này chứ?

“Em có bạn bè xung quanh đây hả?” Anh không ôm hy vọng quá nhiều.

“Có chứ.” Cô yếu ớt lắc lắc ví tiền, “Chỉ cần có cái này, mỗi khách sạn đều là bạn tốt của tôi.”

“Em cho rằng tôi sẽ ném em một mình ở chỗ này sao?” Giọng nói của anh bỗng lớn lên.

“Nhỏ tiếng một chút, đầu tôi đau…” Cô nghiêm mặt giữ chặt đầu.

“Tôi ở cùng em.” Anh kiên quyết nâng cô đứng dậy.

Liếc xéo anh, toàn thân Phương Tâm mềm nhũn không có sức ngăn cản, để cho anh nửa nâng nửa kéo dọc đường tìm khách sạn.

Bởi vì được nghỉ hè, khách sạn lớn nhỏ chung quanh đều đã hết chỗ, Vĩnh Quần đề nghị bắt taxi tìm khách sạn, Phương Tâm hoảng sợ che miệng lại, liều mình lắc đầu.

“Tôi không muốn lên xe nữa.” Cô yếu ớt van nài.

Im lặng hỏi ông trời, Vĩnh Quần dắt cô đi đến khách sạn thứ mười, hãy nhìn xem, đây chính là khách sạn tình yêu chủ yếu để “Nghỉ ngơi”.

“Chỉ còn một phòng lớn nhất, 2500.” Cô tiếp tân với vẻ mặt mẹ ghẻ lạnh lùng nói.

“2 giường?” Vĩnh Quần ôm một tia hy vọng mà hỏi.

“Một giường đôi, King Size.” Cô tiếp tân cũng lười nói nhiều thêm một câu.

Đứng yên lặng một hồi, Phương Tâm mệt mỏi quyết định: “Lấy phòng này đi.”

Vĩnh Quần kinh ngạc nhìn về phía cô. Cuối cùng cô có biết bản thân đang nói cái gì không? “Em không ngại?”

“Lắm chuyện!” Gần như cả người cô đều bám lên cánh tay anh. “Có phải là anh em hay không đây? Tôi muốn nằm nghỉ… Đầu của tôi đau quá…”

Vạn bất đắc dĩ, Vĩnh Quần kéo cô như kéo một cái túi, đưa Phương Tâm uể oải lên phòng.

Thật sự là căn phòng rất to… giường cũng rất rất lớn, phủ trên đó là một tấm ga giường màu đỏ thẫm, lớp màn dày che cửa sổ, ngay cả thảm trải sàn và chiếc sofa dài thiếu tính đàn hồi cũng là màu đỏ thẫm, còn có cả một mặt tường đều được dán gương… Tuy nhiên còn chưa tới nỗi làm người khác chán ghét.

Xét tổng thể mà nói, ngoại trừ có chút dung tục, ngoại trừ cái ghế có hình thù cổ quái đặt trong góc, thì không có vấn đề gì lớn.

Thoáng nhìn phòng tắm, hô hấp của Vĩnh Quần ngừng lại.

Tốt lắm, phòng tắm hoàn toàn không có cửa, chỉ có một tấm kính mờ vẽ phụ nữ khỏa thân phía trên, ngăn cách phòng ngoài cùng phòng tắm.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, việc này có lẽ muốn sử dụng tất cả lực tự chủ cả đời của anh ra rồi, anh không có khả năng làm chuyện không nên làm.

“Tôi thấy… Tôi thấy tôi nên thương lượng với tiếp tân, có thể cho tôi thêm một phòng nữa không…” Anh khàn giọng khô khốc nói.

“Thần kinh à!” Phương Tâm mệt mỏi nhảy lên giường, “Tùy tiện ngủ một đêm là được rồi, cần gì đụng đến ‘tảng băng’ kia… Ý tôi là, nói chuyện với cô tiếp tân lạnh lùng kia? Tôi không biết phải làm sao với anh nữa…”

Nói nhảm! Vấn đề là, anh không biết bản thân nên hành xử với cô như thế nào đấy…

Anh ho nhẹ một tiếng, “À, còn chưa ăn tối. Em muốn ăn cái gì? Tôi đi mua rồi…”

“Đừng đề cập đồ ăn với tôi! Này…” Cô bật ra khỏi giường, phóng thẳng đến phòng tắm.

Ngược lại Vĩnh Quần hít một hơi lạnh, nhanh chóng đưa lưng về phía tấm thủy tinh mờ, cứng đờ trừng mắt vào cái ghế trong góc để phân tán lực chú ý.

Nhưng lỗ tai thì sao? Tại sao không thể bịt lỗ tai lại?

Phương Tâm nôn mửa một lúc, rồi yên tĩnh, sau đó, âm thanh vòi hoa sen ào ào truyền tới.

Trong lòng anh hiện lên một bức tranh… Phương Tâm cởi từng thứ một trên người, sau đó, cởi áo ngực, bộ ngực tuyết trắng cứ như vậy mà nảy ra…

Không được! Không được nghĩ đến!

Hít sâu mấy lần, anh bắt buộc bản thân đi đến cái ghế kì quái bên cạnh, chuẩn bị nghiên cứu kĩ lưỡng xem ghế massage quái gở này dùng như thế nào. Quả là chu đáo, bên cạnh còn nói rõ cách sử dụng đây này…

Chờ anh nhìn rõ cách sử dụng, phát hiện ánh mắt của anh không thể nhìn nổi nữa, chỉ có thể ngửa đầu nhìn thẳng lên trần nhà.

Đó là một … ghế dựa tình thú!

Hướng dẫn sử dụng tuy không nói cụ thể, nhưng mà đồ… đồ vật này vô cùng… đơn giản, rõ ràng, dễ hiểu.

Trong đầu anh bây giờ toàn là tưởng tượng mơ màng, tươi đẹp đến mức rối loạn, cho tới bây giờ anh mới phát hiện mình đã đánh giá quá cao năng lực tự chủ của bản thân.

Ừ, đọc thuộc lòng Quốc Phụ Di Chúc (4), “Tôi đã dâng hiến cả cuộc đời cho cuộc cách mạng quốc dân trong bốn mươi năm qua…” Tiếng nước ào ào nhắc nhở anh hiện tại Phương Tâm không một mảnh vải che thân.

(4) Trước khi Tôn Trung Sơn qua đời đã ban một di chúc tên là Tổng Lý Di Chúc, sau khi ông được tôn làm quốc phụ Trung Hoa Dân Quốc thì di chúc được đổi thành Quốc Phụ Di Chúc.

Không, không được, anh không được nghĩ đến cái này! Nhanh ngẫm lại lời dạy dỗ của tiên thánh tiên hiền, không được phụ sự tín nhiệm của Phương Tâm…

“Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu…(5)” Không biết chạm vào da thịt của Phương Tâm có cảm giác gì nhỉ…

(5) Một đoạn trong Cáo Tử (quyển Hạ) của Mạnh Tử. Tạm dịch: Trời giao sứ mạng trọng đại cho những người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt. (trannhuong.net)

Trời ạ, đàn ông đều đội lốt cầm thú sao?!

“Vĩnh Quần, trần nhà đẹp lắm sao?” Phương Tâm vừa tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, theo đó ngẩng đầu nhìn, “Anh cứ ngắm trần nhà làm gì thế?”

Cả người anh cứng lại hết rồi, con mắt chậm rãi nhìn về hướng khác, không ngờ lại nhìn thấy tấm gương lớn trên tường.

Trời, Phương Tâm không phải chỉ quấn khăn tắm thôi chứ… Tim anh chậm rãi khôi phục sự ổn định. May quá, trong gương, quần áo của cô đã chỉn chu vừa vặn.

Anh nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy có một chút đáng tiếc nho nhỏ.

Đáng tiếc cái gì chứ? Thằng khốn nạn này! Anh tự chửi chính mình.

“Khụ, đã khỏe hơn chưa?” Anh tự nhiên xoay người lại.

“Tắm rửa xong thì ổn hơn rồi.” Cô nằm ngửa trên giường, “Anh cũng đi tắm đi, phòng tắm rất lớn, rất thoải mái đấy.”

Vĩnh Quần bối rối gật đầu, đi vào phòng tắm.

Cách tấm thủy tỉnh mờ, Phương Tâm nằm trên giường… anh mở nước lạnh, ào ào dội đi tà niệm chất chứa trong lòng. Điều hòa trong phòng quá lạnh, anh tắm rửa tắm tới nỗi cả người run lên mới lau khô cơ thể, mặc quần áo vào.

Thò đầu ra ngoài, phát hiện Phương Tâm đã chui vào bên trong chăn ngủ say.

Nhìn dáng vẻ cô ngủ kiều diễm như đóa hoa hồng, đôi môi đầy đặn khẽ nhếch lên, cực kỳ hấp dẫn, như là mời gọi người khác đến bình phẩm… Lén lút gần gũi cô một chút? Nếu như anh đủ cẩn thận, có lẽ cô sẽ không phát hiện.

Lặng lẽ đi đến đầu giường, anh cúi người xuống…

Tất cả đèn trong phòng đều đã tắt, xung quanh nhất thời đen kịt không thấy năm ngón tay. Đương nhiên, khuôn mặt quyến rũ của Phương Tâm cũng bị bóng tối che lấp.

Anh không thể phụ lòng tín nhiệm của Phương Tâm đối với mình.

Lần mò về phía ghế sofa, cảm giác lò xo muốn xuyên thủng mặt ghế, chích lên lưng anh. anh trầm giọng chửi rủa một tiếng, thử chìm vào giấc ngủ.

Năm phút đồng hồ sau, anh thở dài, xoay người, lò xo hung hăng ôm lấy cánh tay của anh, anh bắt đầu cân nhắc có lẽ ngủ trên mặt đất sẽ tốt hơn.

Năm phút tiếp theo, anh vẫn cực kỳ tỉnh táo như cũ.

Nhất định là điều hóa quá lạnh, anh tự nói với chính mình. Tìm kiếm công tắc điều hòa trên tường, trong bóng tối vô tận, anh tốn công vô ích.

Phải bật đèn lên mới được. Anh lại lục lọi bên giường, muốn tìm công tắc ở đầu giường, bỗng chân anh đụng phải mép giường, đầu gối đau xót, ngã vật lên người Phương Tâm.

Tay của anh… vừa vặn chạm vào phần ngực mềm mại nữ tính kia, vừa vặn nắm lấy một cách nhẹ nhàng, loại xúc cảm mềm mại này… Quả thật làm người khác phát cuồng!

Phương Tâm thức giấc, hai người đều không nói chuyện, chỉ còn tiếng hô hấp nặng nề.

“Vĩnh Quần?” Cô dùng âm thanh nho nhỏ gọi.

“Tôi… Tôi chỉ muốn tìm công tắc điều hòa.” Nhưng tại sao tay anh lại nặng trĩu như thế, nặng đến không thể di chuyển nổi.

“Anh… thứ anh đang đè không phải công tắc điều hòa.” Cô ấp úng nói.

“…Tôi biết rõ.”

Lại trầm mặc như cũ, hai người đều bất động cứng đờ.

“Tôi không phải cố ý.” Giọng nói của anh khàn khàn.

“À… Tôi cũng không phải cố ý… cố ý say xe…” Thanh âm Phương Tâm như thì thầm.

Men theo âm thanh, anh đã tìm được môi cô, nhẹ nhàng hôn lên… Giống với trong tưởng tượng của anh… Không, so với tưởng tượng còn tuyệt hơn. Môi của cô thật mềm, mang theo hương vị nước súc miệng nhàn nhạt, rất tươi mát, rất ngọt.

Cô cứng người một lát, nhưng không kháng cự, ngược lại hôn trả anh. Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, càng ngày càng kịch liệt, môi lưỡi triền miên, hô hấp càng ngày càng dồn dập…

Phương Tâm nhất thời tỉnh táo. Cái này… Như vậy có được không? Cho dù đã lâu không có đàn ông, ăn tươi anh em kết nghĩa có ổn không?

“Vĩnh… Vĩnh Quần…” Cô khẽ thở gấp, trong nụ hôn mãnh liệt thử nói chuyện, “Cái này…”

“Cái gì hả?” Vĩnh Quần hôn dọc theo cái cằm xinh xắn, cẩn thận nhen nhóm trên gáy cô một đám lại một đám ngọn lửa.

Toàn thân cô hơi run, “Tôi nói là, thế này… thế này…”

“Như thế nào?” Dọc theo xương quai xanh, anh chậm rãi đi xuống.

Lý trí của Phương Tâm bị nghiền nát chỉ còn lại một ít, chống đỡ vô lực mà nói: “Cái này, như vậy hình như không tốt lắm…”

Anh khẽ thở ra: “…Nếu như em không muốn, anh sẽ ngừng lại.”

Ngừng? Trong lúc gần như nửa thân trần trụi thì ngừng? Trong lúc toàn thân giống như lửa mà ngừng? Cũng đã phát triển đến nước này rồi, có làm hay không đã không còn khác biệt gì nữa…

“Muốn.” Cô sợ hãi nói, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. “Tôi muốn.”

ĐÙNG một tiếng, thần kinh lý trí của hai người đồng thời bị cắt đứt.

Một tay Vĩnh Quần kéo cái chăn vướng víu ra, đạp xuống mặt đất. Hai thân thể nóng như lửa quấn quít, bất luận cái gì đều không thể tách ra…

Kiệt sức thiếp đi, lại tỉnh dậy, Phương Tâm chỉ cảm thấy eo mình sắp đứt thành hai đoạn, cơ bụng đau vô cùng.

Đến cuối cùng, rốt cuộc cô đã ngủ hay là bất tỉnh đây? Thật sự nghĩ không ra… Cô cố sức mở mắt, phát hiện bản thân nằm sấp trên ngực của Vĩnh Quần, chăn không biết từ lúc nào đã được nhặt về, được đắp kỹ càng lên hai người.

A… Xong đời!

Cô thất vọng ôm mặt. Hỏng rồi, cô phá hỏng rồi, cô tuyệt đối không hy vọng sự việc phát triển trở thành như vậy đâu…

Nhất thời xúc động làm chuyện không nên làm, bây giờ phải đối mặt với anh như thế nào? Chẳng lẽ quá lâu không có đàn ông? Cô “đói” như thế sao? Xử lý sao đây? Xử lý sao đây? Xử lý sao đây?

Cô không dám cử động, chỉ có thể chớp mắt.

Cô làm cái gì thế này? Cô lại dám lên giường với anh em tốt, bạn tốt! Ôi… Cô thật sự không phải cố ý đâu. Tất cả đều ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!

Ai dạy cho cô biết phải xử lý sao đây? Vẻ mặt cô đau khổ, chia buồn cho tình bạn tinh khiết vốn có thể kéo dài cả đời này.

Ngay lúc này, cô thật sự rất muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.