Tình Yêu Hài Hước Của Bảo An

Chương 7: Chương 7




“Bảo An…”

Bảo An ngồi trên ghế đá, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại. Thấy Hoài Phong đang hớt hải chạy đến, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo âu, Bảo An mỉm cười lấy duyên, vẫy vẫy cái tay.

“Em ở đây.”

“Bảo An, em có sao không? Có đau ở đâu không? Trưa hôm qua tự dưng biến mất, anh sợ em gặp tai nạn.”

Hoài Phong vừa chạy tới nơi liền vội vàng hỏi, mặc cho việc hô hấp đang gặp khó khăn vì chạy đường dài.

“Em có sao đâu. Cũng không bị tai nạn gì hết. Chỉ là trưa qua em mải đi ăn với Bảo Kỳ nên quên đón anh thôi.”

Đáp lại nỗi lo của Hoài Phong, Bảo An hồn nhiên trả lời, đoạn cuối còn khúc khích cười. Hoài Phong nghe xong bèn đùng đùng tức giận, đứng phắt dậy, tay chỉ thẳng mặt Bảo An mà nói lời đoạn tình.

“Hừ, cô là vì đồ ăn mà quên tôi ư? Được, chúng ta từ nay xem như chấm dứt.”

Đoạn cậu dứt khoát quay lưng, bước đi trong tiếng khóc nức nở của Bảo An.

“Hoài Phong, em xin lỗi, em biết lỗi rồi, Hoài Phong…”

“Hoài Phong ơi…”

Từ lúc bước vào lớp, Bảo An chỉ im lặng gục mặt xuống bàn, ngồi ngủ ngoan ngoãn, giờ bất chợt hét lên thì không khỏi gây chú ý. Ba mươi mấy con người đang hò hét, nhảy nhót bèn dừng mọi hoạt động lại, hướng ánh nhìn về phía Bảo An. Cô bạn Trúc Linh đang ngồi tô son bên cạnh, giật mình cái thót, son môi nguệch cả ra ngoài, quay sang nói lời trách móc.

“Bị ma nhập hả? Tự dưng hét lên cái gì vậy?”

Bảo An mặt tái nhợt, mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, miệng lắp bắp mấy tiếng không thành câu.

“Linh ơi… Phải làm sao đây? Tao phải làm sao đây?”

Trúc Linh nghiêng đầu khó hiểu. Bảo An mếu máo kể lại sự tình trong tiếng khóc nấc. Trúc Linh nghe xong chỉ biết chẹp miệng ngao ngán!

“An, đi chậm thôi.”

Trúc Linh hét với theo bóng cái xe đang vun vút phóng đi. An mặc kệ tất thảy, Linh đứng đấy giậm chân bất lực. Bảo Kỳ đứng bên cạnh, lí nhí nói.

“Thôi, về đi. Đói quá rồi đây này!”

Hoài Phong vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Bảo An đứng bên kia đường, cái mặt nhăn nhó ra điều tội lỗi. Cậu còn giận lắm, không thèm nhìn Bảo An lấy một cái, đi thẳng. Bị ăn một quả bơ to đùng, Bảo An vội vàng, luống cuống kéo tay Hoài Phong lại, rối rít nói.

“Hoài Phong, hôm qua tớ quên mất không đón cậu. Để cậu phải chờ, tớ xin lỗi.”

“Tao không rảnh để ngồi đợi mày.”

“Cậu giận tớ lắm hả?”

“Tao không có thói quen giận người dưng.”

Người dưng ư? Ôi ôi, vậy là Hoài Phong giận thật rồi. Bảo An cứ nhăn mặt khổ sở, chẳng hay Hoài Phong đã cất bước đi tự lúc nào. Đến khi nhận ra, định phóng xe theo thì bị bàn tay ai đó giữ lại.

“Ê, nhớ tao không?”

Bảo An quay người lại theo cái giật mạnh khi nãy, trước mắt nó không phải là… Hương Cò sao? Bạn ý trợn mắt lên nhìn thật khiếp sợ. Đi cùng bạn ý hôm nay còn có ba bạn nữ nữa, nhìn bạn nào cũng đanh đá! Bảo An một phút giật mình, hoảng loạn. Không có Bảo Kỳ bên cạnh, nó chết chắc rồi, thôi thì đành sử dụng chiêu thức “nịnh nọt kế”.

“Ơ, cậu là bạn nữ tên Hương, dáng người thon thon, đẹp đẹp đúng không?”

“Tao đuổi theo mày từ trường Khắc Ân sang tận đây không phải để nghe mày nói ngọt vài câu. Hôm qua đánh võ mồm giỏi lắm cơ mà.”

Kế hoạch thất bại hoàn toàn. Nịnh không được mà chạy cũng không xong, lại thấy Hoài Phong mới đi được một đoạn không xa, Bảo An lấy hết sức mình, hét một tiếng vang trời.

“Hoài Phong ơi, Hoài Phong cứu!”

“Giọng cũng tốt quá chứ! Để xem, người hùng của mày có nghe thấy mà tới không.”

Hoài Phong khi cất bước ra đi, trong đầy chắc rằng Bảo An sẽ cuống cà kê lên mà đuổi theo xin lỗi. Vậy mà đi được đoạn khá xa rồi, vẫn chẳng thấy bóng dáng nó đâu, lại còn nghe tiếng nó văng vẳng. Hoài Phong chưa kịp quay đầu xác minh giọng nói kia, thì một bạn nam cùng trường phóng xe đạp lên thông báo.

“Hoài Phong, ‘xe ôm’ của cậu sắp no đòn rồi kìa.”

Hoài Phong nổi tiếng, nghiễm nhiên “xe ôm” của cậu tiếng tăm cũng vang đi ít nhiều.

“Người hùng” nghe tin báo thì giật mình, quay thoắt người lại, vội vàng lách qua đám đông đang bu lại một chỗ kia để cứu “mỹ nhân”. Thật may, cậu đến kịp lúc. Bảo An vẫn chưa bị sao cả, chỉ là mặt đang tái mét vì bị mấy đứa kia quát tháo, dọa nạt thôi. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Hoài Phong đã thót tim lao vào, túm gọn cái bàn tay đang giơ cao chuẩn bị giáng xuống mặt Bảo An. Cậu gằn giọng.

“Làm cái gì đấy?”

Bảo An hai mắt đang nhắm tịt, sẵn sàng tinh thần chịu đòn, nghe tiếng “người thương” bèn ti hí mở mắt. Thấy hình ảnh oai dũng của Hoài Phong thì mừng quýnh, giọng run run súc động.

“Hoài Phong…”

“Thì ra đây là Hoài Phong à? Nếu không muốn bị đánh thì tránh ra đi.”

Hoài Phong không trả lời, chỉ ra hiệu cho Bảo An lên xe, rồi nhấn ga chuẩn bị phóng đi. Hội kia thấy vậy, thì chặn đầu xe lại, không nói không rằng xông vào cấu xé. Hoài Phong hy sinh thân mình, che cho cái con người đang rúm ró núp sau lưng cậu. Hội kia không làm gì được Bảo An, thì cứ nhằm Hoài Phong mà cào, mà cấu, miệng không ngừng chửi rủa.

“Mày tránh ra ngay. Chị em đứa kia hôm qua gây sự với bọn này, hôm nay tao phải trả nợ cho nó.”

“Định làm người hùng à? Cút ra, đây là đời thực, không phải phim.”

Hoài Phong không đánh lại. Cậu không đánh con gái. Chỉ cắn môi đứng im mà chặn, không cho bọn nó chạm tới Bảo An. Mấy cái móng tay sắc nhọn cào cấu cánh tay, bả vai và cả mặt cậu nữa. Hoài Phong giận lắm, nhưng không làm gì được, chỉ chửi tục mấy câu, chống đỡ một chút. Có lúc bực quá, cậu cũng xô ngã một đứa nọ. Hội kia mà là con trai, thì đã dễ cho cậu. Bảo An đằng sau sợ đến tái tê mặt mày, miệng gào hét inh ỏi cả một đoạn đường.

“Bọn mày cút đi chưa? Nếu không thì là con gái tao cũng đánh đấy!”

“Giỏi thì nhảy vào mà đánh này.”

Lệ Băng vừa họp cán bộ lớp xong, ra khỏi cổng trường đã thấy cảnh náo loạn.Gọi vội một bạn bên cạnh lại hỏi chuyện mới rõ là Hoài Phong đang đứng chịu đòn. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, mấy bác bảo vệ đã đi nghỉ từ lâu. Đắn đo một lúc, Lệ Băng quyết định vào trường cầu cứu sự giúp đỡ của Ban giám hiệu. Dù cô biết, chỉ cần cô đi vào báo cáo là Hoài Phong có thể bị mời phụ huynh ngay lập tức.

Tiếng Hoài Phong giận dữ, tiếng Bảo An khóc thét, tiếng hội Hương Cò chua ngoa và cả tiếng bàn tán của mấy kẻ hóng chuyện ngay lập tức bị áp đảo bởi giọng nói uy nghiêm.

“Tất cả dừng lại.”

Thầy Tổng phụ trách trường Trung học Phổ thông Bình Minh xuất hiện như vị cứu tinh cho cả Bảo An lẫn Hoài Phong.

Đám đông được giải tán, mấy nhân vật chính giờ đã yên vị trong phòng Hội đồng.

Sau một hồi giải quyết, giáo viên chủ nhiệm lớp Hoài Phong cất tiếng dịu dàng pha lẫn chút buồn phiền.

“Cô đã gửi báo cáo sang trường Triệu Kim và Khắc Ân rồi, Bảo An và hội bạn kia sẽ chịu kỷ luật của trường. Còn Hoài Phong… ngày mai mời phụ huynh đến gặp cô.”

Cô nhìn Hoài Phong có phần trách móc, Hoài Phong trả lời với cái giọng bất cần, đúng chất một học sinh cá biệt.

“Vâng.”

Ra khỏi trường, Hoài Phong lững thững đi phía trước, Bảo An cúi gằm mặt đi phía sau, sau cùng là Lệ Băng với gương mặt lẫn lộn cảm xúc.

“Hoài Phong…”

Bảo An lên tiếng, lập tức bị dập tắt bởi vẻ gắt gỏng của Hoài Phong.

“Im ngay. Mày rất phiền phức. Từ giờ tránh xa tao ra.”

Bảo An ú ớ chưa kịp nói câu gì thì điện thoại đổ chuông.

“Alo… Dạ?... Bảo Kỳ sao ạ?... Bệnh viện nào ạ?... Vâng… vâng, cháu đến ngay ạ.”

Nghe xong cuộc điện thoại, Bảo An như người mất hồn, ngồi thụp xuống nền gạch. Lệ Băng vội vã chạy lại.

“An. Có chuyện gì? Bảo Kỳ sao lại ở viện?”

Hoài Phong đang đi cũng dừng lại. Quay lại phía Bảo An. Cậu thực sự không hiểu nổi vì sao cậu luôn tự nguyện dính vào những rắc rối của nó. Chuyện vừa xong cũng vậy. Cậu cảm thấy… mình có trách nhiệm.

Bảo An run rẩy kể rõ sự việc. Sau cùng, vẫn là Lệ Băng bình tĩnh nhất.

“Bây giờ phiền Phong lái xe đưa nó đến bệnh viện, chứ nó thế này không tự lái xe được. Tôi sẽ đi xe ôm vào sau.”

“Sao mày không lấy xe nó mà đưa nó vào luôn?”

“À, tôi không biết đi xe.”

Cặp bạn này cũng hợp nhau quá chứ! Một đứa thì không biết đi, đứa còn lại thì đi như muốn gặp Tử thần.

Hoài Phong lại phải làm người tốt lần nữa, ngồi lên chiếc xe đầy nữ tính chở cái của nợ kia vào viện.

Vừa vào phòng bệnh, Bảo An đã thấy chú Hưng và ông nội ở đấy, mặt ai cũng tám phần lo hai phần giận. Bảo An biết điều, lí nhí hối lỗi.

“Ông, chú, con xin lỗi…”

Ông vội lao tới, ngắm nghía kỹ cô cháu gái, nói giọng sốt sắng.

“Bảo An, có sao không con? Có đau ở đâu không? Đi, đi ra đây ông đưa đi kiểm tra.”

Bảo An còn chưa kịp hiểu những gì ông nói, thì chú Hưng đã lên tiếng.

“Chú xin lỗi An nhé, tại thằng con trời đánh kia mà làm liên lụy sang cả cháu.” Chú vừa nói vừa trừng mắt về phía cậu con trai đang bó bột chân trên giường bệnh.

À, thì ra là Bảo Kỳ sau khi ra khỏi cổng trường đã bị tên Mạnh Mập phóng xe lao tới, đâm sầm vào cậu. Bảo Kỳ ngã mạnh xuống nền đường, chân trái bị gãy. Trúc Linh hốt hoảng đưa cậu vào y tế trường, rồi gọi cho gia đình tới. Chú Hưng và ông vừa tới trường, lại nhận được tin từ cô giáo chủ nhiệm chuyện của Bảo An vừa xong. Bảo Kỳ sợ chị họ bị la mắng, thì nhận hết tội về mình. Nói là cậu gây sự đánh người, rồi chúng nó mới tìm đến Bảo An để trả thù.

Chú Hưng đưa ông về nghỉ. Trong phòng chỉ còn lại mấy đứa trẻ.

“Đau lắm không?”

Cô chị hướng ánh mắt quan tâm hỏi cậu em. Cậu em phụng phịu gật gù như đứa trẻ.

“Chỉ sợ hôm nay chưa cho chị được một trận, mai mốt nó lại tìm đến nữa thôi.” Bảo Kỳ nói giọng lo lắng.

“Vậy giờ phải làm sao? Ông đau như thế này chắc nghỉ luôn tới hôm Bế giảng mất.”

Bảo An và Trúc Linh gật đầu chung suy nghĩ với Lệ Băng.

“Còn một cách.”

Bảo Kỳ chĩa đôi mắt tinh quái về phía Hoài Phong đang im lặng đứng tựa lưng vào tường nãy giờ.

“Hoài Phong, từ giờ ông đến trường hộ tống Bảo An giúp tôi.”

Lời nói thốt ra, bốn con người còn lại giật mình cái thót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.