Tính Toán Chi Li

Chương 17: Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?




“Cậu…cậu…cậu chưa về nhà sao? Chẳng phải Vạn Đạt dừng thi công rồi à? Sao cậu còn ở đây?” -Tôi lắp ba lắp bắp hỏi. Đầu óc rối thành một nùi. Hắn đứng sau lưng tôi từ bao giờ thế. Tôi vừa nói cái gì vậy? **, tôi vừa nói cái rắm gì vậy!

Hàn Mộ Vũ trả lời với thứ ngữ khí không chút cảm xúc dao động: “Còn hơn một tháng nữa mới tới năm mới. Tôi không muốn về sớm như vậy, nên lại tìm một công việc khác làm tạm.”

Nhìn bộ đồ màu xanh bằng vải thô rộng rãi đến mức có chút thiếu vừa vặn trên người hắn và sáu chữ được in kế bên túi áo: “Viện thẩm mỹ xe hơi Thông Đạt”, tôi chợt nhận ra đây chẳng phải tiệm rửa xe kế bên ngân hàng chúng tôi ư? Các anh chị có xe trong cơ quan chúng tôi đều làm thẻ ở đấy và có nhiều ưu đãi hơn khách bình thường.

“Ừa, thế, cậu đến đây là để…?”

Hàn Mộ Vũ huơ huơ chìa khóa trong tay: “Xe của một người ở chỗ các anh rửa xong rồi. Biển xe 889. Ông chủ bảo tôi đưa chìa khóa và thẻ rửa xe qua đây! Tôi…tôi chỉ muốn chào anh cái thôi!”

“Ừa, thế hả, vậy…” -Lưỡi tôi tưởng chừng như líu lại, “899, cái Lý, 899 là xe của ai thế?” -Tôi quay đầu lại hỏi Tiểu Lý.

“Của chị Tào.”

Tôi nhận chìa khóa từ trong tay Hàn Mộ Vũ: “Được, tôi đưa cho chỉ được rồi.”

Hắn gật đầu, quay người, nhanh chân bỏ ra ngoài.

Tôi gần như vắt chân đuổi theo: “Hi, Mộ Vũ…cậu…” -Hắn dừng lại đợi chờ câu sau của tôi. Tôi ấp úng nửa ngày mới hỏi được: “Cậu đi làm ở đây được nhiêu ngày rồi?”

“Hôm qua mới đi làm!”

“Việc ở đây có cực không?”

“Không cực, nhẹ nhàng hơn Vạn Đạt một tí.”

“Ờ…” -Tôi cạn lời. Thực ra tôi còn rất nhiều điều muốn nói. Nhưng nhìn biểu cảm của hắn, tôi cảm thấy tim mình như vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, dính đầy đá vụn và bốc khói trắng. Biểu cảm của hắn chính là không có biểu cảm. Hắn không tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng lại thể hiện một cách rõ ràng là hắn không có hứng thú với cuộc đối thoại này. Nếu tôi hỏi tiếp, hắn vẫn sẽ trả lời, nhưng trả lời khác với chuyện trò. Chỉ là hắn không muốn tôi khó xử.

Được rồi, thôi vậy, cũng chẳng có nghĩa lý gì, tôi cười với hắn: “Rảnh qua chơi nha!”

Tôi đoán hắn cũng muốn nhếch môi với tôi, chỉ là động tác đó quá nhẹ, dường như chưa bắt đầu đã kết thúc.

Nhìn bóng người màu xanh nhạt đi ra khỏi cửa, chạy đến chỗ một chiếc Volvo ướt nhẹp cách đó không xa, trong lòng tôi đúng nghĩa rối bời!

Hàn Mộ Vũ, cậu nói sao cậu không về nhà hả? Cậu còn tìm việc bên cạnh ngân hàng chúng tôi làm gì? Sao cậu còn xuất hiện trước mặt tôi nữa? Thế này chẳng phải bể kế hoạch của tôi ư? Tôi thực sự đã hạ quyết tâm rồi. Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi. Nhưng, xui xẻo thật, cậu sớm không đến trễ không đến, đến ngay lúc tôi đang móc mỉa xả giận. Có khi nào những gì tôi vừa nói sẽ khiến chúng ta muốn làm bạn cũng không được không?

Chắc hắn buồn lắm nhỉ? Tôi phải giải thích chuyện này. Tôi vỗ ngực nghĩ: tôi không vì gì khác, chỉ vì hắn là bạn của tôi, mà tôi cần phải giải thích rõ ràng với hắn, rằng những gì tôi nói không hề nhằm vào hắn.

Lúc ngân hàng đóng cửa, tôi đẩy xe đạp điện vào sạc bình trong phòng giao dịch. Còn mình thì đứng bên máy rút tiền tự động, theo dõi động tĩnh bên tiệm rửa xe. Rồi khi nhìn thấy cả đám người nọ quẳng miếng mút trong tay, đi ra ngoài, tôi biết họ tan ca rồi.

Lúc tôi gọi tên Hàn Mộ Vũ, hắn đã sang đối diện đường. Tôi vừa vẫy tay với hắn vừa chạy sang đối diện. Có lẽ vì quá nôn nóng, tôi đã không chú ý đến dòng xe cộ tới lui. Lúc chạy đến giữa đường, tôi bỗng nghe thấy một tiếng thắng xe the thé chói tai, đùi và phía chân bên phải thì chịu một lực tác động cực lớn. Tôi còn chưa kịp lên tiếng đã nghiêng người ngã ngay xuống đất. Đầu tiên là một cơn chóng mặt ập tới, sau đó là gáy tôi đập mạnh xuống con đường nhựa cứng như thép.

Tôi cố mở mắt ra và thử cử động chân, hình như vẫn nhúc nhích được, không đau cho lắm. Tôi vùng vẫy ngồi dậy, lưng hơi đau, nhưng không đau tận xương tuỷ mà chỉ đau ngoài da thịt.

Tôi cảm thấy có người chạy đến ôm vai tôi, giọng nói quen thuộc gọi tên tôi khẩn thiết: “An Nhiên, An Nhiên, anh sao rồi? Cử động được không? Bị đau chỗ nào?”

“Không sao không sao!” -Tôi nắm chặt chiếc áo màu xanh nhạt kia: “Mộ Vũ, tôi không sao?”

Hai bên đường không phải khu dân cư thì là trường tiểu học. Người vừa đông vừa tạp, xe cộ trên đường vốn không thể chạy nhanh, có va chạm gì cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Huống hồ chi tôi có phải bảy tám mươi tuổi đâu. Dưới sự dìu dắt của Hàn Mộ Vũ, tôi loạng choạng đứng dậy. Hắn đỡ tôi, không dám buông tay. Hai hàng mày chau lại, mặt đầy lo lắng.

Nói thật thì nhìn biểu cảm này của hắn, tôi bỗng dưng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Chẳng phải chỉ va chạm, té ngã có một cái thôi sao? Tài xế đi từ trên xe xuống, nhìn thấy tôi thì đơ ra trước. Sau đó, tôi nhìn ổng, lại nhìn cái xe, rồi cùng nở một nụ cười tâm ý tương thông. Tài xế bất lực nói: “Hai hôm trước, xe đạp điện chú mày vừa vượt đèn đỏ. Hôm nay, chú mày lại tuỳ tiện băng ngang qua đường. Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?”

Hàn Mộ Vũ không biết chuyện gì nhưng sau khi nghe tài xế nói như vậy bèn lạnh lùng nguýt ổng. Tôi vội vỗ về bàn tay đang ôm vai tôi của hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói gì. Bản thân tôi cũng biết rất rõ chuyện này thực sự không phải trách nhiệm gì của người ta. Tự tôi qua đường không để ý, cứ đâm đầu vào xe người ta.

Tôi cử động chân và hông một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì, bèn nói với tài xế: “Được rồi, anh bạn, tôi cũng không bị gì, xe anh cũng không làm sao, chúng ta đường ai nấy đi. Tôi chưa bao giờ định chết dưới gầm xe của anh cả. Đây thực sự chỉ là một sự tình cờ thôi. Thế… chúng ta cáo biệt ở đây, không hẹn ngày gặp lại nhé…”

Sự việc đã chấm dứt như vậy đấy….

Hàn Mộ Vũ dìu tôi lên vệ đường, vừa phủi đất trên người tôi, vừa trách móc: “Sao anh đi mà không nhìn xe thế?”

“Không để ý thôi. Không sao. May mà mùa đông mặc nhiều đồ, té một cái cũng không đau mấy.” -Tôi cảm thấy tay hắn vỗ lên người mình từng cái một, khiến cho cả người cả tim của tôi đều bông tơi cả lên.

Hàn Mộ Vũ bảo tôi đi hai bước, tôi bèn đi hai bước. Nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của tôi, hắn nhẹ nhàng thở dài. Một tay hắn đỡ tôi đứng bên đường, một tay đưa ra gọi taxi: “Phải đến bệnh viện khám, đừng để lại tật gì…”

Nhìn là biết tên này chưa gọi xe bao giờ, cứ có xe đến là vẫy tay, bất chấp tấm biển “Xe trống” của người ta có sáng không.

Tôi gạt tay hắn xuống: “Mộ Vũ, không cần đi bệnh viện đâu, đi bệnh viện làm gì cơ chứ? Tôi không sao, còn không bị trầy xước gì nữa.”

Hắn nhìn tôi, không tin tưởng. Mặt tôi đầy chân thành: “Thật đấy. Chúng ta đi dạo, hoạt động một tí là được… À, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”

“Anh đi được rồi sao?” -Hắn hỏi.

“Đi được rồi…” -Tôi cười vô sỉ, “Cậu đỡ tôi tí là tôi đi được ngay.”

Hàn Mộ Vũ quan sát tôi một lúc. Tôi lại cười càng tươi. Hắn đưa tay cạ lên bên mặt đáp đất lúc té của tôi bằng tay áo. Chất vải vừa cứng vừa thô, nhưng lực đạo rất dịu dàng. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, kéo ra một nụ cười bất lực: “Anh đó…”

Chỉ một biểu cảm hơi ôn hòa đó đã khiến tôi chấp nhận số phận, ngoảnh đầu đi. Tôi biết mình đã phí hết số rượu đã uống, số quyết tâm đã hại, và số lời hùng hồn đã nói. Tất cả những suy nghĩ cứ ngỡ đã được đè nén kia bỗng chốc đâm chồi nảy lộc, chỉ một giây sau đã mọc thành cây cao chọc trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.