Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 14: Chương 14




Lão quản gia cảm giác cẩn thận và lý trí của mình ngày thường tất cả đều không thấy nữa! Lão quản gia đã bắt đầu xoắn xuýt là nên mua người máy bảo mẫu hay là tìm một dục anh sư đặc biệt đến hộ lý, không biết là tiểu tiểu thiếu gia hay là tiểu công chúa, cần phải chuẩn bị kiểu phòng trẻ con gì, không xác định sinh ra là bé trai hay bé gái, Lan Tư cảm thấy được hay là chuẩn bị hai phòng trẻ con đi, một phòng bé gái một phòng bé trai. Còn có còn có tụi nó thích phòng có phong cách gì ta? Nếu là tiểu công chúa nên chuẩn bị phòng trang trí công chúa hồng phấn ha, hay là phòng em bé danh môn thục nữ ta? Nếu là tiểu thiếu gia vậy thì thích gì ta?... Lan Tư thật xoắn xuýt!

Còn có, tiểu tiểu thiếu gia nên uống sữa bột của thương hiệu nào ta? Bắc Chi? An Bối? Hay là sữa tự nhiên tinh khiết của dị thú? Phải mau mau liên hệ quân đội đi săn một dị thú có vú!

Các quần áo của tiểu tiểu thiếu gia phải chuẩn bị tốt trước, bằng không thì ngộ ngỡ không kịp mất.

Còn có, còn có cái gì? Lão quản gia nôn nóng xoay vòng vòng, còn quên cái gì?

“Đúng rồi!” Lan Tư vỗ đầu, quên nói cho Khoa Nhĩ thiếu gia!!! (Có phải ngài còn quên cái gì?)

Đám người hầu của Bái Đức Lỗ lần đầu nhìn thấy Lan Tư quản gia nổi danh quy củ hạng nhất, không có phong độ gì chạy qua phủ đệ, bước chân vội vàng vọt vào trong phòng, đầu tiên mở quang não ra liên lạc Khoa Nhĩ thiếu gia, chỉ là...

“Tín hiệu yếu tín hiệu yếu.....” Quang não phát ra ánh sáng màu đỏ, chứng tỏ không thể kết nối tới Khoa Nhĩ.

“Chuyện gì vậy?” Tiếp tục kết nối!” Quản gia gào thét.

Ngay lúc quan trọng, thiếu gia sao có thể không kết nối ta? Không thể kết nối được vậy tiểu tiểu thiếu gia phải làm sao đây? Làm một quản gia đạt tiêu chuẩn, Lan Tư nhất định phải đem tin tức tốt này báo cho thiếu gia đầu tiên!!! Tin chắc thiếu gia rất vui!

“Không thể kết nối không thể kết nối.” Lan Tư quản gia cắn răng nói, không tin, còn không kết nối mau!

“Kết nối Khoa Nhĩ thiếu gia, kết nối Khoa Nhĩ thiếu gia....Quang não nối được quang não nối được...” Cuối cùng cũng không phát ra ánh sáng màu bạc mà là ánh sáng màu đỏ bình thường.

Lan Tư quản gia chỉnh lại dung nhan, định dùng một gương mặt tốt nhất nói cho thiếu gia tin tức tốt này.

“Khoa Nhĩ thiếu gia từ chối trò chuyện, Khoa Nhĩ thiếu gia từ chối trò chuyện....”

Lan Tư quản gia “...”

A a a, Lan Tư quản gia chỉ cảm thấy hàng vạn con ngựa lao nhanh qua! Hôm nay là ngày gì? Vì cái lông gì thiếu gia không nối quang não? Không tiếp nối quang não sao biết tiểu tiểu thiếu gia cùng phu nhân ở nơi nào? Địu mớ nó!!!

Lan Tư quản gia lần đầu tiên nói tục.

Tát Bối tinh cầu, một người đàn ông tuổi còn trẻ thân cao 190 cm khuôn mặt lành lạnh, bình tĩnh treo quang não nào đó vẫn kêu không ngừng, đồng thời chặn quang não và liên lạc bên ngoài.

Cầm trong tay một bình chất lỏng nhỏ không biết tên, hơi hơi mỉm cười.

“Hầy, bạn thân tìm được rồi sao?” Một người đàn ông cường tráng từ trong góc phòng chui ra, nhìn tới một bình chất lỏng nhỏ trong tay thanh niên, vui vẻ nói “Thật sự là loại tốt! Tôi biết cậu nhất định được!”

“Ít nói nhảm!” Người đàn ông trẻ tuổi liếc mắt một cái “Chúng ta hoàn thành rồi.”

“Biết rồi.” Người đàn ông cường tráng than thở nói, bước chân cũng không dừng lại, đi đến cửa sổ, bỗng nhiên hóa thân thành một con bạch tuộc! Tiếp theo con bạch tuộc này biến nhỏ đi, theo khe hở tường len lén chuồn xuống một khu lầu dân.

Người đàn ông trẻ tuổi lại đột nhiên biến mất trong nháy mắt, tiếp theo cửa sổ tự mở ra, sau đó lại tự đóng cửa.

Trong phòng im ắng, giống như chưa từng có người đến.

Mặc kệ bên này lão quản gia đang xoắn xuýt còn có không thể liên lạc với Khoa Nhĩ thượng tướng, cứ coi bạn học Trương Vũ của chúng ta đi!

Trương Vũ lên lớp vài ngày, hiểu được một đạo lý, chuyên ngành này chính là một lớp chăn bò, chỉ cần đến đây là được, thậm chí các người có nghe vào hay không là một chuyện khác, còn có cuộc thi cuối kỳ có thể đạt tiêu chuẩn là được rồi, không có yêu cầu thái độ chống lên lớp, ngoại trừ ngày đầu tiên cho đám Trương Vũ bài học, ngoại trừ lão sư có chút tích cực, mỗi lần lão sư đều cầm Chiếu Thư Huyên Bổn, không có một chút xây dựng, thật ra Trương Vũ vẫn là thích lão sư men lì kia, đối với một lão sư đem chuyên ngành của mình coi như rất thiêng liêng thật đáng tôn trọng.

Cửa hàng của Trương Vũ đã trang hoàng gần xong, trong lúc trang hoàng là Diệp Thiên quản lí phụ trách trông coi. Mỗi một chỗ đều đã được làm hoàn mỹ, vượt quá kỳ vọng trang hoàng hiệu quả của Trương Vũ, đều chính là mong đợi của Diệp Thiên và An Nhĩ đấy!

Nhưng hiện tại Trương Vũ không thể tham gia trang hoàng, bởi vì thí nghiệm dùng hoa quả của tinh tế làm ra mỹ thực của trái đất của cậu, ngay từ đầu Trương Vũ chính là hăng hái bừng bừng nghĩ muốn mở quán, nhưng không có nghĩ lại hoa quả của trái đất cùng hoa quả của tinh tế giống nhau hay không!

Thế là Trương Vũ bắt đầu điên cuồng thí nghiệm nước trái cây, lúc ăn thử đại khái có trên trăm loại trái cây, Trương Vũ cuối cùng tìm được một loại trái cây tên là lam quả dáng có hơi giống táo đỏ của trái đất thân dài nhưng toàn thân thì màu xanh da trời, vị chua chua ngọt ngọt, hàm lượng nước không nhiều nhưng không có hạt. Trương Vũ phấn chấn nếm thử, nguyên liệu này làm mứt quả không phải là tốt nhất sao?

Sau khi Trương Vũ tìm được nguyên liệu mứt quả, lập tức có nhiệt tình đi vào hàng ngũ ăn thử hơn.

Tiếp theo Trương Vũ lại tìm ra trái cây có mùi vị giống ô mai, tên gọi mai quả, dáng cũng không giống ô mai nho nhỏ của trái đất, trái rất lớn, giống như dưa hấu, nhưng thật ra da màu đỏ, thịt quả bên trong là màu xanh biếc.

Trương Vũ không thể không cảm thấy ngạc nhiên về các loại trái cây của thế giới này, đều có đủ màu sắc a! Qua vài ngày tìm kiếm, Trương Vũ còn tìm được trái cây tương tự trái cam, dưa hấu, trái táo

Trương Vũ thỏa mãn! Cậu quyết định không ăn thử nữa! Mỗi ngày ăn trái cây, cho dù là thần tiên cũng chịu không nổi a! Trương Vũ cảm thấy được răng của mình đều ê hết rồi!

Trương Vũ nhai từng ngụm từng ngụm thịt dị thú, cảm giác đói trong bụng càng phát ra mãnh liệt, không biết sao, Trương Vũ cảm thấy gần đây mình vô cùng đói, mỗi thời mỗi khắc đều có thể cảm thấy đói được, Trương Vũ cảm thấy mình giống như là quỷ chết đói đầu thai! Trong lòng Trương Vũ có chút không yên, này sẽ không là di chứng gì đó do trọng sinh chứ “Trương Vũ” ban đầu sẽ không phải là đói chết chứ?

Trương Vũ không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, gần đây Vỏ Trứng cũng rất buồn rầu, bởi vì chủ nhân ăn quá nhiều rồi! Một ngày có thể ăn tươi năm sáu cân thịt dị thú! Mỗi một cân đều trên một vạn tinh tệ, cứ ăn như thế, rất nhanh chủ nhân sẽ thành thằng khố rách áo ôm đó!

Sau khi Trương Vũ ăn xong một bàn thịt dị thú, đánh cái ợ, quyết định bắt tay vào làm mứt quả, đương nhiên các người không thể trông cậy vào một chàng trai thô kệch động thủ, Vỏ Trứng chính là con sen tốt nhất!

Trước tiên đem đường trắng đổ vào trong nồi, cho vào một ít nước sôi, làm cho tỉ lệ đường và nước đạt tới 2:1, nấu trên lửa nhỏ, cũng không quấy, để ngừa tan không đều, Trương Vũ để cho Vỏ Trứng chậm rãi chuyển động nồi, làm cho đường tan đều. Rồi mới đem tất cả bọt lớn trong nồi vớt ra, Trương Vũ vội vàng để cho Vỏ Trứng vặn lửa nhỏ nấu, tiếp tục nấu đến khi bọt lớn đều biến thành bọt nhỏ dày đặc, đồng thời màu ngả vàng, toả ra mùi đường cháy, Trương Vũ tiện tay cầm một nắm mè nhỏ đem bỏ vào trong nồi, Vỏ Trứng cấp tốc dùng thìa trộn đều.

Trương Vũ thì cầm lấy chuỗi tên lam quả trước đó, cũng ở bốn phía của lam quả làm mấy lỗ hổng, để đường có thể càng ngon hơn. Trương Vũ tay cẩn cẩn thận thận cầm một mặt chuỗi sơn tra, nhanh chóng đem chuỗi sơn tra lăn ở trong đường một vòng, lập tức lấy ra, cũng nhanh chóng vỗ nhẹ đem mứt quả đặt ở trên giấy dầu chống dính trước đó, Trương Vũ nhìn sơn tra dưới đáy hình thành một miếng đường xinh đẹp, trong lòng Trương Vũ cực kỳ đắc ý, ban nãy Trương Vũ có ghim lại cách làm lại lăn mấy mứt quả lam lam, cho đến khi đường lăn xong rồi mới thả tay, Trương Vũ cầm lấy một cây cắn một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt mang theo mùi đường cháy phối với mè, nó gọi là mùi vị~

Trương Vũ ngâm nga điệu hát dân gian, đem 16 cái mứt quả còn lại để lại hai cái, còn lại Trương Vũ quyết định đi thăm hỏi đội ngũ trang hoàng một chút! Chỉ có điều, lúc Trương Vũ định vào khoang giả thuyết mới nhớ tới, thật thể mứt quả không mang vào thế giới giả lập!

Trương Vũ giật giật miệng, đệt! Bố mày bận đến mù mắt rồi!

==========================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.