Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 199: Chương 199: Phiên ngoại: Vân Mi (3)




Ta cúi đầu không đáp, chỉ cười.

“Quả thật là một vị cố nhân, là...” Tướng quân dừng một chút, hình như đang cân nhắc, “... Tri kỉ.”

“Tái ngoại giá rét, nếu tướng quân nhớ mong cố nhân, hẳn nên đón về phủ.” Thấy tướng quân hoảng hốt, ta bĩu môi, thầm nghĩ có lẽ tướng quân tòng quân ở tái ngoại đã quen biết người này, lòng không khỏi chua xót, nhưng coi hồng nhan là tri kỉ lại không đúng lắm, chẳng lẽ vị hồng nhan này đã có gia thất? Đoán lung tung, cũng đáp lung tung, tóm lại ta thật muốn xem rốt cuộc là tuyệt sắc giai nhân thế nào có thể khiến tướng quân nhớ mãi không quên như thế.

“Không thể gặp lại, sau lần từ biệt đó đã xác định sẽ không gặp lại, chỉ mong người đó bình an.”

“Tướng quân đàn Hồ già thập bát phách vì tưởng niệm người bạn tri kỉ, mà Thái Văn Cơ vì nhớ mong hai hài tử ở tái ngoại xa xôi mới tức cảnh sinh tình, đàn ra khúc này.”

“Chỉ là tới cuối đời Thái Văn Cơ cũng không được như ước nguyện.”

Ta nhìn tướng quân, tướng quân nói xong lời này, phất tay bảo ta lui ra. Ta xoay người ra ngoài, lúc đóng cửa, phát hiện ánh mắt của tướng quân đã lạnh đi rất nhiều.

Tướng quân phu nhân qua lại với Hiền Phi nương nương ngày càng nhiều, ta thỉnh thoảng tiến cung, chỉ là đi thăm Hinh Phi nương nương. Tướng quân gần đây tới phòng ta rất nhiều, tuy không ngủ lại, nhưng sau khi xong việc vẫn dừng chân trò chuyện với ta một lúc, tướng quân khen ta tài mạo song toàn, ta rất hưởng thụ. Ta muốn hoài hài tử cho tướng quân, ý niệm này sau khi tướng quân phu nhân có hỉ càng thêm mãnh liệt, có điều từ khi phu nhân có hỉ, tướng quân càng liên tiếp tới phòng ta, có lúc không làm gì, chỉ hàn huyên. Tướng quân thích nói chuyện với ta, ta rất vui, nhưng ta vẫn hi vọng tướng quân có thể ở đây, ngủ lại.

Thai nhi trong bụng tướng quân và Hiền Phi nương nương gặp chút vấn đề, tuy rằng đều gặp dữ hóa lành nhưng lại khiến quan hệ giữa ta và tướng quân phu nhân kém đi không thể cứu vãn. Từ sau lần tướng quân phu nhân ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu chỉ trích ta hãm hại hài tử của nàng, hồi phủ, điều ta lo lắng nhất chính là tướng quân không tin ta.”

“Tướng quân, là Vân Mi, Vân Mi đòi thiếp cùng tới chùa cầu bình an, hiện tại lại lật mặt hại thiếp thiếu chút sinh non, tướng quân phải làm chủ cho thiếp, tướng quân.” Phu nhân khóc lóc bi ai.”

“Phu nhân.” Tướng quân uống ngụm trà, “Phu nhân là nữ nhi của thương nhân, biết làm ăn, giờ còn tính kế.”

Ta nhìn tướng quân, tướng quân không tin nàng ấy? Cho dù nàng ấy có cốt nhục của mình? Tướng quân không nhìn ta, chỉ tiếp tục nói: “Ta trước nay không cần các nàng tuân thủ quá nhiều quy củ, luôn cảm thấy giữa phu thê không cần cử án tề mi (1), ít nhất tương kính như tân (2), nhưng phu nhân cũng đừng quá đáng, trong cung đều là chủ tử, phu nhân tốt nhất đừng qua lại quá nhiều.”

(1) 舉案齊眉: Vợ chồng hòa thuận, yêu thương lẫn nhau

(2) Tương kính như tân: chân thành, tôn trọng lẫn nhau

“Thiếp cũng vì lo cho con đường làm quan của phu quân.” Phu nhân vội biện giải.

“Ở vị trí này, ta chỉ muốn là thần tử tận sức, không cầu địa vị cao, nếu phu nhân không thỏa mãn với vị trí tướng quân phu nhân nhỏ nhoi mà muốn làm cáo mệnh phu nhân, thậm chí cao hơn, vi phu đây có thể hỗ trợ, một tờ hưu thư, để phu nhân chọn lại lương duyên.”

Tướng quân lạnh nhạt nói, một chút tình cảm cũng không có, như quở trách binh lính trong quân làm trái quy củ. À, còn không bằng, đối đãi binh linh, tướng quân vẫn thương tiếc, đối với phu nhân, tình cảm vô cùng đạm bạc.

“Thiếp không có ý này, tướng quân, thiếp nguyện hầu hạ bên cạnh tướng quân, không dám hai lòng...” Phu nhân không khóc nữa, vội cúi đầu.

“Nếu phu nhân vẫn là phu nhân của ta, vậy cấm túc nửa tháng, lo an thai đi.” Dứt lời, tướng quân nhìn ta, “Vân Mi, cùng ta về phòng.”

Trên đường, tướng quân đột nhiên nói: “Lần trước nàng có ủ rượu hoa quế, sao rồi? Hiện tại đã là đầu xuân.”

Ta cười đáp: “Đương nhiên là xong rồi, đã sai người đưa đến phòng của ngài, sau khi ngài hạ triều lập tức đến chính sảnh, cho nên không biết mà thôi.”

“Vậy liền đi thử tay nghề của Vân Mi.”

Cả đoạn đường vừa đi vừa nói, tới phòng của tướng quân, lấy ly, rót đầy rượu, nâng ly cùng tướng quân, tướng quân uống một ngụm: “Mùi hương thanh nhã, rượu ngon. Tay nghề của Vân Mi không tệ.”

Ta cười: “Tướng quân lại khen thiếp rồi.”

Tướng quân buông ly rượu, duỗi tay kéo tay ta qua, chậm rãi nói: “Đôi tay này biết viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn, còn biết ủ rượu, hầu hạ ta thật quá xa hoa.”

Ta hoảng sợ, chẳng lẽ tướng quân muốn...

Ta vội quỳ xuống: “Vân Mi không biết đã phạm lỗi gì, khiến tướng quân nói thế, đời này, Vân Mi sống là người của tướng quân, chết là ma của tướng quân, đầu thai rồi, kiếp sau vẫn là người của tướng quân.”

“Ha ha ha ha,“ Tướng quân nhìn ta, cười lớn, “Nàng đúng là, cái gì cũng dám nói... Ta không có ý gì cả, chỉ cảm khái mà thôi, ta già rồi, ngựa chiến nửa đời, mất đi quá nhiều, có nàng bầu bạn, thật sự quá may mắn, chỉ là, hận không sinh cùng thời, ngày ngày bên nhau.”

“Tướng quân, ngài một chút cũng không già. Vân Mi nguyện vĩnh viễn ở bên tướng quân, mãi mãi không thay đổi.”

Tướng quân sửng sốt, nắm chặt tay ta, nhìn ta, thật lâu sau vẫn không nói gì.

OoOoO

Tuy tướng quân không tới phòng của ta và phu nhân, nhưng gần đầy thường giữ ta qua đêm ở phòng mình. Nằm trên giường, những lúc tỉnh, ta nhìn dáng vẻ tướng quân khi ngủ, thỉnh thoảng nghe tướng quân nói mớ: “Duật Diệp, Hoàng Thượng, Vương gia...” Tướng quân đúng là trung thành, vì Tây Chu, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, ngay cả trong mộng cũng không quên chính sự.

Đêm nay, đột nhiên có người tới gõ cửa, cả viện xôn xao, nói phụng ý chỉ Thái Hoàng Thái Hậu, tướng quân mưu phản, tới bắt phản tặc.

Sao có thể nói thế? Tướng quân chẳng qua chỉ thường xuyên tới Thành Vương phủ chiếu cố phi tử của tiên hoàng, nào liên quan tới mưu phản? Tướng quân đứng dậy, thong dong mặc y phục, nói với ta: “Vân Mi, lần này đi lành ít dữ nhiều, ta không muốn liên lụy tới nàng, nàng tự tìm đường trốn đi đi.”

“Tướng quân, ngài thật sự...”

“Muốn ghép tội sợ gì không có lý do, Dương gia, có lẽ thật sự đến cùng rồi.” Tướng quân mở ám đạo, định đưa ta rời khỏi tướng quân phủ.

Ta thong dong quỳ xuống: “Vân Mi đã nói, nguyện cả đời ở bên tướng quân, vĩnh viễn không thay đổi, lời đại trượng phu nói tứ mã nan truy, tuy thiếp không phải đại trượng phu, nhưng lại có chí hướng như thế.”

Tướng quân ngơ ngác nhìn ta, rất lâu sau, cười tự giễu, không còn khuyên ta rời đi, chỉ nói: “Vân Mi, lần này ta đi, nếu không trở về, nàng nhất định phải trân trọng bản thân, nếu về, ta sẽ tặng nàng vòng tay gia truyền, chỉ có tướng quân phu nhân thật sự mới có thể đeo, thay ta mang nó trên cổ tay, vì ta sinh hài tử. Vân Mi, gọi ta một tiếng Thành Phong đi.”

“Thành... Thành Phong.” Ta nhìn ngài ấy, nước mắt rơi như mưa. Có được phu quân như thế, còn cầu gì nữa, lo gì hồng nhan tri kỉ trong lòng ngài ấy, hay phong tình tái ngoại dị vực, ít nhất sớm chiều bên nhau, cùng chung chăn gối.

Chỉ có ta, và ngài ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.