Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 202: Chương 202: Phiên ngoại: Tiểu Cẩm vương gia và tiểu thế tử (3)




Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng, ta cọ cọ vào cái gối mềm mại, ưm, Thường công công đúng là không tồi, giường đệm của ta thật mềm. Mở mắt, mới phát hiện đây không phải phòng của mình. Đầu hướng lên trên, thấy tấm màn màu vàng, còn cả tua rua ta mãi mê chơi đêm qua. Nhìn vào trong, thấy bức tường, nhìn ra ngoài, thấy hoàng huynh đang ngủ say bên cạnh, mà cái đệm chân tiểu vương gia ta đang lót là bụng của hoàng huynh. Hoàng huynh nhíu mày, nhưng lại nở nụ cười, gương mặt trắng nõn thật khiến người ta tiến lên véo một cái. Ta đột nhiên nghĩ tới lời Ti Y cô cô nói, mũi ta không thính bằng hoàng huynh, hừ, ta phải bóp cái mũi của hắn.

Hoàng huynh không thể hít thở đột nhiên ho thành tiếng: “Khụ khụ...”

Ta buông tay, lập tức bịt kín chăn giả bộ ngủ. Hơn nữa ngày không có động tĩnh, có lẽ đã ngủ rồi, ta lặng lẽ xốc một góc chăn lên, đối diện là cặp mắt sáng ngời. Ta làm bộ vô tội nhìn hắn, hắn bỗng dưng vói tay vào chăn, cào ngứa ta.

“Ha ha ha...” Ta cũng phản kích, hai người nháo lên, lăn lộn trên giường.

Thời điểm Thường công công vào, ta ở bên ngoài, hoàng huynh ở bên trong. Thường công công chê cười ta: “Tiểu vương gia đúng là ngủ không ngoan, hôm qua rõ ràng ngài nằm bên trong, Hoàng Thượng ở bên ngoài, ngài ấy nói ngài ngủ không ngoan, sợ ngài nửa đêm lại lăn xuống.”

Ta chớp mắt nhìn hoàng huynh, giơ tay vái chào: “Tạ hoàng huynh săn sóc.”

“Ừ, tối qua nháo không cho ta xem sách, lát nữa đi chép kinh Phật đi.”

Ta lại chắp tay thi lễ: “Trước tạ hoàng huynh, lại cầu xin hoàng huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban, tối qua thần đệ ngã bị thương, tay đau.”

“Đệ rõ ràng bị thương ở đầu gối, không ảnh hưởng đến tay.”

“Hơ...” Ta làm bộ ngủ, không để ý tới hắn.

Hắn xốc chăn của ta lên: “Mau dậy đi, còn phải đi tìm sư phụ.”

Ta che chăn lại: “Hoàng huynh không bắt đệ chép kinh Phật đệ mới ngồi dậy, bằng không có chết đệ cũng ở chỗ này.”

“Quỷ vô lại mau dậy đi, vốn chỉ chọc đệ một chút, làm nhũng như vậy, không lẽ muốn...”

Ta lập tức ngồi bật dậy, mặc y phục, vội vàng đuổi theo hoàng huynh...

OoOoO

Ta nằm trên giường, a, nơi này hình như ta đã tới, mí mắt rất nặng, ta cố hết sức mở mắt, thấy người người bận rộn ra ra vào vào, bưng một chậu lại một chậu nước, mùi máu tanh bao trùm chóp mũi, là nhà nào giết heo sao? Ta muốn ngồi dậy, đau đớn ở lồng ngực lập tức đánh úp. A, ta muốn gọi, nhưng hình như không mở miệng được, đúng rồi, là vết thương trong miệng ta, vừa rồi ở ngoại thành, ta nghĩ tới chiếc xe ngựa đầy máu kia, nghĩ tới sư phụ nói kiếm của hoàng huynh cuồn cuộn sát khí, nhớ tới nụ cười không chân thành kia của hoàng huynh, hiện tại, nụ cười đó đã dành cho ta, ta rốt cuộc chỉ là thần, không phải đệ đệ.

“Phụ vương... Phụ vương... Hài nhi...” Ta muốn khóc lớn, nhưng lại không có nước mắt, rõ ràng là huynh đệ tốt như vậy, hoàng huynh, phụ vương vì ngài mà đi rồi, ta có thể phạt ngài chép kinh Phật không? Không gì đáng buồn bằng trái tim đã chết, ta sẽ không khóc trước mặt kẻ thù, để hắn nhìn thấy sự yếu đuối của ta, vì thế lúc này, làm nũng cũng không còn ai xem, đã không còn ai dịu dàng xoa đầu ta, nói: “Phi Cẩm đừng khóc, không đau, không đau...”

Ta miễn cưỡng ngồi dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, xung quanh mơ hồ đều là máu.

“Tiểu vương gia, ngài không thể...”

“Vương gia, ngài mau quay lại nghỉ ngơi đi...”

Bọn cung nữ thái giám luống cuống định đỡ ta, mồm năm miệng mười gọi, ta gạt tay họ đi, tiếp tục lao ra ngoài, bầu không khí vô cùng thê lương. Giống như năm đó, ta vội vã lao ra ngoài, tâm tình nhảy nhót. Ta biết, hoàng huynh, ngài đi theo sau ta, nhắm mắt theo đuôi, rất cẩn thận, chỉ là hoàng huynh, ngài thật biết diễn kịch, rốt cuộc là làm bộ muốn đỡ ta, hay muốn đẩy ta một cái, hoặc là lòng đang mong đợi ta chạy nhanh té ngã, ta thật sự không biết. Trời hôm nay trong xanh, nhưng miệng ta vẫn tràn ngập vị tanh ngọt, ta không cần người đỡ, cũng không cần người dỗ dành, ta không hề khóc.

“Tiểu vương gia tội gì...” Nữ tử phía sau nghẹn ngào nói, ta quay đầu nhìn gương mặt lo lắng kia, là A Tụ đang mang bụng to đứng từ xa nhìn ta.

Nghĩ nghĩ, ta lên tiếng: “Ta thật vô dụng, ngay cả Càn Nguyên Cung cũng không rời đi được...” Vị tanh ngọt trong miệng ngày càng nặng, hôm nay trời thật nóng... “Nương nương... Ta...”

Lại lảo đảo một cái, ta biết, sẽ không có ai tới quản ta, tiểu vương gia ta đây sẽ... Đột nhiên một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy ta, vẫn là nhiệt độ đó, vẫn ấm áp như thế. Hắn bế ta lên, đi đến bên giường, hơi thở quanh quẩn bên cổ ta mang theo Long Tiên Hương. Tên hỗn đản này rõ ràng đã giết phụ vương ta, nhưng rồi lại khiến ta cảm thấy kinh ngạc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.