Tình Nhân Ngầm

Chương 3: Chương 3




Cái hôn này tính trừng phạt để cho nàng sợ, nhưng nàng vì khóc thút thít mà trở nên mềm mại, vừa tiếp xúc thì ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt trong cơ thể, phần dưới bụng đã cố gắng chống lại sự mềm mại của nàng, nụ hôn mang theo mùi rượu thoang thoảng hòa lẫn với đôi môi ngọt ngào làm hắn không tài nào dừng lại được.

Nhâm Chi Giới chỉ muốn hôn nàng thật sâu, không bao giờ muốn buông ra.

Hắn trở tay ôm lấy thân thể của nàng để ngăn nàng rơi xuống đất, khi bàn tay thô ráp chạm vào da thịt mềm mại như lụa của nàng, Lam Lăng phát ra một tiếng than nhẹ, làm cho hắn theo bản năng muốn cởi bỏ nốt cái áo lót mỏng manh trên người nàng ra, dùng bàn tay bao lấy bầu ngực đẫy đà của nàng.

“Ngô.” Lam Lăng không kìm được khẽ rên lên thành tiếng, thân thể nóng như lửa dựa sát vào người hắn, mặc dù lý trí không ngừng nói cho nàng biết như vậy là không đúng, hắn cùng với con người dã thú kia đều là loại bại hoại giống nhau, nhưng tại sao nàng đối với nụ hôn của hắn lại bị mê hoặc, có chút mong đợi?

Nhưng, nàng không hề chán ghét nụ hôn của hắn, thậm chí là thích, thích hắn hôn nàng lúc mãnh liệt lúc ôn nhu, chuyên chú cùng mê luyến. . . . . .

Bị đôi tay mạnh mẽ của hắn ôm, nàng cảm thấy thật an toàn lại ấm áp. Hiện tại nếu hắn muốn nàng hiến thân mình cho hắn nàng cũng không cự tuyệt.

Lão Thiên! Nàng bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Nàng lại muốn đem lần đầu tiên của mình cho hắn, hắn đối với nàng chỉ là một nam nhân xa lạ mà thôi.

Không, nàng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Nàng tựa như được hắn ban ân, được hắn hôn liền không nhịn được định lấy thân báo đáp?

Cảm giác được bàn tay to của hắn vuốt ve, nụ hoa nhạy cảm của nàng nháy mắt thẳng đứng, Lam Lăng thở gấp một tiếng, theo bản năng dán chặt vào hắn.

Đầu ngón tay của hắn như mang theo dòng điện, chỉ cần hắn chạm tới một chỗ trên cơ thể nàng cũng làm nàng trở nên run rẩy, cái cảm giác khác lạ đó vừa tuyệt vời vừa kỳ dị làm nàng trở nên vui vẻ, không tự chủ được lại muốn nhiều hơn nữa.

“Cô hình như rất hưởng thụ.” Nhâm Chi Giới cứng rắn ngừng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ khuôn mặt, khắc chế chính bản thân mình muốn nàng.

Chậm rãi mở con ngươi, Lam Lăng nhất thời không biết nên đáp lại lời châm chọc của hắn như thế nào.

Hẳn là châm chọc đi? Nhưng tai sao vẻ mặt của hắn lại lạnh đến dọa người?

Lam Lăng sửng sốt hồi lâu, nàng dùng toàn lực đem hắn đẩy ra, nàng cảm thấy vừa rồi mình đăm chiêu suy nghĩ vì người đàn ông vô sỉ này thật không đáng giá. Thế nhưng nàng lại quyến luyến nụ hôn ôn nhu của hắn? Điều này tựa như cái búa giáng vào đầu nàng, nam nhân này giống như loài sói chỉ coi nàng là con mồi, căn bản không đáng giá để nàng tín nhiệm, nàng thật sự là có mắt như mù!

“Cút!” Cảm giác nhục nhã không ngừng tăng lên làm nàng cảm thấy thật khổ sở, nàng bảo vệ nửa thân trần trụi của mình, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Từ trên cao nhìn xuống nàng, Nhâm Chi Giới trong phút chốc mềm lòng cùng không đành lòng, hắn muốn ôm lấy nàng, muốn hung hăng hôn nàng, nói cho nàng biết, thích nụ hôn của hắn cùng cái ôm của hắn không cần phải cảm thấy xấu hổ, nói cho nàng biết, hắn cũng quyến luyến đôi môi của nàng cùng thân thể xinh đẹp của nàng.

Nhưng cuối cùng hắn không hề làm như vậy, bởi vì nàng không phải của hắn, nàng là người của Khuyết Lạc , trừ khi Khuyết Lạc không muốn nàng, nếu không đời này nàng vĩnh viễn đều là tình nhân của Khuyết Lạc, Nhâm Chi Giới hắn không được phép đụng đến nàng, việc xảy ra tối nay đã là điều không nên có thêm một lần nào nữa.

“Không được làm tiếp ra chuyện như vậy nữa, nếu như là Khuyết Lạc, kết quả của cô cũng chỉ như thế mà thôi.”

Bỏ lại nàng, Nhâm Chi Giới cũng không quay đầu lại, rời đi.

Cửa mở đóng lại, hắn vừa đi ra khỏi tầm mắt, Lam Lăng mới chậm rãi đưa tay lau đi khóe mắt đẫm lệ từ lúc nào không hay.

Hắn đến tột cùng là thấy nàng thế nào? Hắn nghĩ nàng là một kỹ nữ, khi cần thì gọi đến không cần lại đuổi đi?

Không! Thật là quá đáng. . . . . .

Hắn vừa mới hôn nàng ôn nhu như vậy, nhìn nàng thời điểm đó động tâm như vậy, hắn lại không để cho nàng tự chủ động, sau đó hắn lại lạnh lùng giội cho nàng một chậu nước lạnh, chỉ trích nàng là không biết liêm sỉ cỡ nào lại còn hưởng thụ nụ hôn cùng vuốt ve của hắn. . . . . .

Lam Lăng lệ càng tuôn trào, dù không muốn nghỉ nhưng tâm nàng lại vô cùng đau đớn .

Bên trong phòng họp, hội nghị đã họp được gần nửa giờ, Khuyết Lạc mới mỉm cười đi tới, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt của mọi người đồng thời dừng lại trên người hắn, chỉ thấy hắn hai tay khoát một cái, thoải mái nói: ” Mời các vị cứ tiếp tục, đừng vì ta mà trở ngại việc đại sự.”

Nhâm Chi Giới nhìn Khuyết Lạc một cái, quần áo có chút xốc xếch, biết nhất định đem qua hắn nhất định vừa vui vẻ cùng nữ nhân ở một nơi nào đó. Hắn đối với việc này đã thành thói quen, nhưng hắn lôi thôi lếch thếch như vậy đi họp, căn bản là cố ý để cho mọi người ở chi nhánh công ty Newyork chế giễu.

Hắn là cố ý, Nhâm Chi Giới đưa mắt nhìn Khuyết Lạc là hiểu ngay, đáp trả lại chỉ là ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, nhưng là dù hắn có không hài lòng thế nào cũng chỉ có thể thở dài ở trong lòng.

“Mời các vị tiếp tục.” Nhâm Chi Giới hắng giọng gọi trở về sự chú ý của mọi người đều đang đỏ dồn hết trên người Khuyết Lạc.

Lần này hắn cùng Khuyết Lạc đến chi nhánh công ty ở NewYork thị sát nghiệp vụ là do chủ tịch Khuyết thị—— cũng chính là phụ thân của Khuyết Lạc, Khuyết Văn ra lệnh.

Qua nhiều năm như vậy, Nhâm Chi Giới ở Khuyết thị xí nghiệp từ phụ tá lên tới chức vụ quản lý. Từ HongKkong, NewYork, Luân Đôn đến Tokyo chỉ cần là địa bàn của xí nghiệp Khuyết thị coi như đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.Chỉ trong ngắn ngủn mấy năm, hắn đã đem xí nghiệp Khuyết thị mở rộng gấp ba, bốn lần ban đầu, lãi buôn bán tính nguyên tại nơi này trong hai năm qua đã tăng lên hơn hai trăm phần trăm.

Nhâm Chi Giới mặc dù không mang họ Khuyết, mọi người không ai không biết hắn là con nuôi của Khuyết Văn, đối với hắn kính sợ không hoàn toàn nhưng rất khen ngợi năng lực hơn người của hắn, hơn nữa hắn ở Khuyết gia có địa vị hết sức quan trọng, dĩ nhiên, dư luận đàm tiếu là điều không thể tránh khỏi. Về phần Khuyết Lạc tự nhiên có người anh em không cùng huyết thống từ trên trời rơi xuống, một lần nữa lại làm cho Khuyết thị nổi sóng, làm cho lời đồn đại Nhâm Chi Giới cùng Khuyết Lạc tranh vị trí tổng giám đốc của Khuyết thi càng trở nên xôn xao.

Nhâm Chi Giới không thể không nghe thấy mấy lời đồn đại cùng gièm pha này, chẳng qua là hắn không quan tâm, tính mạng của hắn là Khuyết lão gia nhặt về, cuộc đời của hắn thuộc về Khuyết gia, bất kể Khuyết gia đối với hắn tốt hay xấu, hắn căn bản sẽ không tính toán lẫn quan tâm, chỉ mong muốn được báo đáp, trước sau vẫn luôn luôn là như thế.

Cho nên, bất kể Khuyết Lạc chỉ làm tổng giám đốc chỉ trên danh nghĩa, ít hỏi tới chuyện của công ty, ở trước mặt Khuyết Văn, hắn luôn cố gắng làm hết sức để cho Khuyết lão đối với đứa con trai duy nhất cảm thấy hài lòng, vì vậy, Khuyết Lạc càng tệ hại hơn, đơn giản là hắn lấy trêu đùa làm thú vui.

“Chi Giới, hội nghị này kết thúc được rồi đấy?” Khuyết Lạc đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời một người quản lý đang báo cáo, mặt không kiên nhẫn nhìn sang phía Nhâm Chi Giới.

“Tổng giám đốc, hội nghị nửa giờ nữa mới có thể kết thúc.” Ở những nơi công khai, Nhâm Chi Giới đều gọi Khuyết Lạc là Tổng giám đốc, nơi riêng tư lại gọi hắn Thiếu chủ.

“Thật là không có hiệu suất! Ta nghỉ hôm nào hội nghị lại cũng được, ta còn có chuyện đây.” Khuyết Lạc nhàm chán kéo kéo cà vạt, lười biếng nằm ở trên ghế dựa.

“Tổng giám đốc nếu quả thật có chuyện có thể rời đi trước, chuyện sau này tôi sẽ báo cáo lại kết quả cho Tổng giám đốc.” Nhâm Chi Giới không nhanh không chậm nói.

Khuyết Lạc nhíu mày, nhìn qua có vẻ mất hứng, “Nhâm Chi Giới, xem ra cuộc họp này tổ chức cũng không cần ta biết , nơi này có ta hay không cũng được hay sao?”

“Chi Giới không có ý này, chẳng qua là lo lắng Tổng giám đốc có việc gấp sẽ bị trì hoãn, cho nên mới nói như vậy, nếu như Tổng giám đốc rất quan tâm đến hội nghị lần này, muốn dự toàn bộ từ đầu đến cuối, để tránh làm trễ nải việc gấp của ngài, hội nghị này có thể đổi ngày khác cũng không có vấn đề gì.” Nhâm Chi Giới cung kính nói.

“Phải không?” Khuyết Lạc cười cười, “Ta còn tưởng rằng cậu đang tính toán mình khi nào trở thành Tổng giám đốc đây.”

“Chi Giới không dám.”

“Không dám là tốt rồi.” Khuyết Lạc cười đứng dậy, hướng mọi người phất phất tay, “Mọi người tiếp tục đi! Có chuyện gì báo cáo cho Nhâm quản lý là được, hắn có thể đại diện quyết định toàn bộ công việc Khuyết thị, cũng có thể đại diện cho ta, ta có việc đi trước một bước.”

Bên trong phòng họp bởi vì cung tiễn Khuyết Lạc, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau đứng dậy, thái độ kính cẩn lễ độ, lần nữa chiếm được lòng Khuyết Lạc, hắn cười một tiếng, hài lòng đi ra khỏi phòng họp.

“Làm ra vẻ!” phụ trách đặc biệt của Tổng giám đốc chi nhánh công ty NewYork, Shary không vui nói thầm một câu.

Đi theo bên cạnh Nhâm Chi Giới nhiều năm như vậy, năng lực cùng tai năng của hắn nàng so với bất kì kẻ nào đều rõ ràng hơn cả, Khuyết thị từ trên xuống đều do hắn một mình ôm lấy mọi việc, mỗi khi Khuyết Lạc xuất hiện lại đem Nhâm Chi Giới khi dể như chó để trêu đùa, thường cố ý làm hắn mất mặt trước mọi người, nàng thật sự rất bất bình thay cho Nhâm Chi Giới, nhưng lại không thể làm gì được Khuyết Lạc, ai bảo xí nghiệp Khuyết thị là do cha hắn thành lập, bất quá nàng nói thầm mấy câu cho bỏ tức.

Nhâm Chi Giới nhìn Shary một cái, ánh mắt nghiêm nghị mang theo ý chỉ trích.

“Biết rồi, không nói là được.” Bị hắn trừng, Shary cũng không dám nói nhiều, nàng thay hắn bất bình cũng không phải lần đầu tiên, cũng biết hắn tuyệt đối không hưởng ứng.

“Thu hồi lời chế giễu của các cô lại, mang nhiệt huyết đặt vào công việc chính. Green quản lý, cậu có thể tiếp tục báo cáo, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận những điều nghi vấn. . . . . .” Nhâm Chi Giới coi như không có chuyện gì xảy ra vô cùng thoải mái trở lại công việc.

Vừa về tới biệt thự ở Madison, Khuyết Lạc đã không chịu được kéo xuống cà vạt, nằm dang tay chân chữ đại ngồi phịch ở trên ghế salon, gọi điện thoại cho Âu Tịch Á tại Hongkong —— là nhi tử của bạn cha hắn. ( chổ này trong bản conve hơi khó hiểu nên ta làm gọn lại một chút, hihi)

“Nhàm chán! Thật là quá nhàm chán!”

“Cậu lại đi chọc Nhâm Chi Giới rồi?” Âu Tịch Á ở bên kia điện thoại lắc đầu mỉm cười nói.

“Thật là người hiểu tôi chi có Âu Tịch Á cậu, bất quá cậu cũng biết Nhâm Chi Giới người kia có bao nhiêu không thú vị, sẽ không sinh khí, sẽ không nổi giận, ngay cả vẻ mặt cũng sẽ không biết tình, thật rất nhàm chán!”

“Cậu cho rằng người ta như cậu rãnh rỗi như vậy, cả ngày đều muốn như thế nào chỉnh người a?”

Khuyết Lạc cười to lên tiếng, phủ nhận nói: “Nói như vậy cũng không công bình, họ Âu , nếu không phải là hắn từ trong trở ngại, tôi cùng cha tôi đã có thể có tiết mục thú vị rồi, ai kêu hắn cản trở hứng chơi của tôi.”

“Đã là nam nhân ba mươi, cậu còn muốn chơi?”

“Chẳng lẻ muốn giống như cậu một dạng già nua? Trời ạ! Cậu cùng cha tôi không có gì khác biệt, dứt khoát cậu nên là nhi tử của ông ấy, tránh cho một ngày kia ông ấy thật bị tôi chọc tức chết, còn thấy có lỗi đấy.” Khuyết Lạc vừa nói vừa cởi xuống nút áo áo sơ mi, đảo mắt đã cởi xuống áo, lộ ra cơ ngực bền chắc nhờ hắn quanh năm bơi lội chơi nước rèn luyện.

“Cha cậu đa mưu túc trí, làm con trai ông ấy rất tốt.” Âu Tịch Á tao nhã cười, vừa bên nói chuyện điện thoại vừa nhìn thuộc hạ trình lên văn kiện.

“Là sợ mất mấy năm tuổi thọ đi? Đảm đương không nổi? Trách!”

“Tùy cậu nói thế nào, dù sao chân mệnh thiên tử là cậu không phải tôi.”

“Đừng nhắc tới cái này, thay tôi suy nghĩ một chút muốn như thế nào mới có thể để cho Nhâm Chi Giới phản bội cha tôi đi! Tôi phương pháp gì cũng đã thử qua, hắn chính là không mắc câu, thật cũng không muốn cho hắn giống như chó một dạng nằm trên mặt đất cùng tôi vẫy đuôi trông mong đi?”

“Tôi tưởng tượng một cái hắn có thể hay không len lén cầm đao giết cậu.”

“Người bị dồn đến đường cùng thì chuyện gì cũng làm ra được, tôi còn muốn sống lâu với mấy cái mệnh phong lưu khoái hoạt đây.” Khuyết Lạc híp híp mắt, đốt một điếu thuốc.

“Cậu cũng sẽ sợ a? Tôi còn tưởng rằng cậu là có chín cái mạng đội trong lốt mèo.”

“Nếu quả nhiên là chín mạng tôi liền đi làm đặc vụ Mĩ quốc.” Khuyết Lạc kéo kéo khóe miệng, khóe mắt đột nhiên trông thấy từ lầu hai nữ nhân nhanh nhẹn xuống , xoay mình nhớ tới cái gì tựa như quỷ quyệt cười một tiếng, “Uy, không cùng với cậu tán gẩu nữa, có chuyện đùa .”

“Nhâm Chi Giới trở lại?”

“Không, là nữ nhân, tôi ở chợ đen mua tình nhân, thiếu chút nữa đã quên rồi.”

“Cậu đi chợ đen mua nữ nhân?” Âu Tịch Á cho là mình nghe lầm, nâng lông mày, không thể tin nói: “Cậu có phải hay không chơi đùa nhiều phát hỏa, Khuyết Lạc?”

“Nàng nhưng là người Nhâm Chi Giới ngắm được , kêu giá một trăm ngàn Đô-la, tôi tại sao có thể không muốn?”

” Nhâm Chi Giới? Không thể nào?”

“Đúng a, cho nên phải chơi thật vui. Tôi sẽ gọi lại điện thoại cho cậu sau.” Vừa nói, Khuyết Lạc lập tức cúp điện thoại, mỉm cười cất bước hướng nữ nhân kia đi tới.

Trên thực tế, hắn ngay cả tên nàng là gì cũng còn không biết, bất quá điểm này không trọng yếu, quan trọng là hắn hiện tại quá nhàm chán, có lẽ nàng có thể hảo hảo phục vụ hắn. . . . . .

Chương 3.2

Lam Lăng căn bản không nghĩ tới đang muốn xuống dưới lầu lại đụng phải tên dã thú này, nhìn vẻ mặt hắn một bộ muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, mới vừa bước chân xuống bậc thang chân không khỏi lập tức chuyển hướng, nghĩ đến nên nhắm mắt làm ngơ.

“Chờ một chút.” Khuyết Lạc tiến một bước tay to liền kéo được nàng, khẩu khí đùa cợt hết sức rõ ràng, “Nhìn thấy ông chủ cô lại giám tỏ thái độ như vậy?”

Lam Lăng tức giận quay đầu lại trừng hắn, cho dù nam nhân này dáng dấp xuất chúng hơn người, nhưng nàng đối với hắn ấn tượng đầu tiên đã kém tới cực điểm, ở trong mắt nàng, Khuyết Lạc là một đại suất ca, nàng cũng vô cùng khinh thường..

“Ông chủ?” Nàng lông mày khẽ nhếch, hừ lạnh một tiếng, đối với từ này phát ra trong miệng hắn nàng rất xem thường, nhìn hắn bộ dáng cao ngạo không thể xâm phạm , càng đối với hắn khịt mũi khinh bỉ.

“Xem ra Chi Giới không đem cô giáo huấn cho tốt, nữ nhân.” Khuyết Lạc thô lỗ nắm lấy cằm của nàng, đem mặt của nàng kéo gần mình hơn, tà ác nheo mắt, “Hay muốn ta tự mình đến chỉ dạy, nói cho cô biết cái gì là phục tùng cùng ôn nhu.”

Hắn vẻ mặt không có hảo ý làm tâm nàng chấn động, theo bản năng liền muốn tránh thoát khỏi hắn, nhưng là lực đạo mạnh cùng kiên trì của hắn nằm ngoài dự liệu của nàng, bởi vì nàng cố gắng vũng vẫy giãy dụa, cổ mãnh khảnh cơ hồ bị bàn tay của hắn bóp vỡ.

“Buông tôi ra! Anh cái này đại biến thái!” Nàng vừa tức vừa đau gầm nhẹ, lệ đã tràn ra hốc mắt.

“Ta biến thái?” Khuyết Lạc lông mày khơi mào thật cao, tâm tình đùa bỡn đã dần dần bị lửa giận thay thế, “Cô là người thứ nhất dám nói ta như vậy.”

“Vậy thì sao? Anh nếu như không phải là biến thái, tại sao lại chạy đến cái loại địa phương đó mua nữ nhân? Anh cho rằng mình có tiền có thế mà có thể vô pháp vô thiên, làm xằng làm bậy được sao? Trên đời này bởi vị có những loại bại hoại như anh, mới tồn tại tầng tầng lớp lớp dân số buôn lậu.” Nàng thịnh nộ ( giận đùng đùng ) con ngươi nghênh hướng hắn, dù rất sợ hãi lệ khí hung ác tản ra từ trong mắt của hắn, nhưng ngoài miệng cũng không tha cho người.

“Ta dù là vô pháp vô thiên, làm xằng làm bậy, cũng không phải đến lượt nữ nhân các cô quản! Nữ nhân chẳng qua là vật chơi dưới thân nam nhân mà thôi, thân là nữ nhân cô không cần phải nói nhiều . Nếu cô phục vụ tốt ta, ta còn có thể hảo hảo đối đãi cô; còn cứng đầu miệng lưỡi sắc bén cùng ta, cô chẳng được tốt đẹp gì.” Vừa nói, Khuyết Lạc một tay đẩy ngã nàng ở trên bậc thang, cúi người xuống ngăn chận nàng.

“Anh. . . . . . Muốn làm cái gì?” Lam Lăng đích sống lưng bởi vì va đập mãnh liệt mà đau đớn không chịu nổi, hơi thở thiếu chút nữa vận lên không được, nhưng vẫn liên tục không ngừng đem hai tay che ở trước người.

“Cô nghĩ ta muốn làm gì?” Hắn tà ác cười một tiếng, đưa tay liền đi kéo y phục trên người nàng , “Chẳng lẽ cô cho rằng ta đem cô mua về là để cùng ta cãi vả?”

“Không!” Nàng dùng sức đẩy ra tay của hắn, muốn đi lui về phía sau nhưng căn bản lui không được, muốn đẩy ra thân thể hắn đang đè ở trên người cũng đẩy không ra, vừa vội vừa tức không thể làm gì khác hơn là đem chân hướng hạ thể của hắn thúc mạnh, đồng thời há mồm cắn cánh tay của hắn. ( * há mồm kinh ngạc * Lăng tỷ muốn Khuyết gia tuyệt tự!)

“Nữ nhân đáng chết!” Khuyết Lạc đau đến kêu thất thanh, tất cả hứng chơi cũng bị nàng một cước đánh tan, hắn hiện tại giận đến nổi chỉ muốn đem nàng bóp chết.

Nữ nhân chết tiệt này, nàng lại dám làm như vậy, thật sự là không biết điều tới cực điểm!

Thấy mặt hắn trở nên xanh mét, Lam Lăng thừa dịp dùng hết sức thoái lui về bậc thang phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn hắn.

Khuyết lạc không để cho nàng có cơ hội trốn thoát, trường duỗi tay ra, bắt được mắt cá chân của nàng liền kéo xuống, một tay kia dùng sức xé rách quần của nàng.

“A!” Nàng lên tiếng kinh hô, hai tay hai chân vùng lên, hướng hắn công kích.

Đã bị một lần liền rú được kinh nghiệm, lúc này Khuyết Lạc cũng không để cho nàng được như ý, lập tức đem hai tay của nàng chế trụ, dùng quần vỡ vụn đem bọn họ buộc thật chặt. Nàng càng giãy giụa hắn càng mỉm cười đắc ý ,tiếp đưa tay liền muốn xé quần lót nàng.

“Không! Anh không thể làm như vậy!” Nàng hoảng sợ kêu to, lệ rơi đầy mặt, thân thể tuyết trắng cũng bởi vì trên bậc thang cứng rắn ra sức giãy dụa mà vết thương chồng chất, đau đớn vạn phần, “Cầu xin anh. . . . . . Không muốn. . . . . .”

“Cầu xin ta?” Khuyết Lạc giơ giơ lên khóe miệng, “Cô không cảm thấy đã quá muộn sao?”

Không để ý tới hắn đùa cợt vô tình, lam lăng đáng thương cầu xin tha thứ , “Chỉ cần anh không đụng tôi, tôi cái gì cũng có thể đáp ứng anh.”

“Phải không?” Khuyết Lạc vừa cười, cũng là không có hảo ý .

Hắn đầu ngón tay thon dài trêu đùa lướt qua gương mặt của nàng, ngực trần, bình thản trợt trên bụng nàng rồi xuống quần lót, cố ý trêu nàng, nhìn nàng trong tay hắn run rẩy, nhìn nàng ánh mắt sợ hãi.

“Không nên như vậy. . . . . .” Lam Lăng bất lực nhắm mắt lại, biết nam nhân trước mắt này nếu không chủ động buông nàng ra, nàng căn bản là không trốn thoát khỏi ma chưởng của hắn.

Trừ phi. . . . . . Trừ phi cái gì? Trong óc nàng thoáng hiện qua hình ảnh Nhâm Chi Giới cái kia tròng mắt thâm tình ôn nhu .

Thật là hoang đường cực kỳ! Nàng thế nhưng sẽ nghĩ tới hắn? Hắn là người của Khuyết Lạc , căn bản không có thể giúp nàng, không thể nào, một ngàn một vạn đều không thể nào.

“Mở hai mắt ra, nữ nhân.” Khuyết Lạc hắn căn bản không cần đi cường bạo một nữ nhân, huống chi khuôn mắt này phảng phất ra tất cả ủy khuất thì làm sao khiến hắn có lạc thú? Coi như gương mặt này rất đẹp, cũng làm hắn kiềm không nổi “Tính thú” , đáng tiếc nữ nhân này tựa hồ không bao giờ hiểu rõ điểm này, thật coi hắn là bụng đói ăn quàng?

Thành thật mà nói, hắn thà đem nàng bán bán đi, cũng tốt hơn là cứng ngắt nằm trong lòng hắn quơ chân múa tay, hắn cũng không có muốn ngược đãi hành hạ.

Lam lăng chậm rãi mở ra con ngươi, chợt nhìn thấy chẳng biết lúc nào Nhâm Chi Giới đã vào nhà. Nàng hơi sửng sờ, bộ dáng mình vào giờ phút này chật vật như vậy vì bị hắn thấy mà cảm thấy một cổ thống khổ cùng khó chịu trước nay chưa có, hơn nữa thấy song con ngươi tình đời phảng phất mắt lạnh đang nhìn đem nàng trần truồng thu vào đáy mắt, nàng xấu hổ đến cơ hồ muốn thét chói tai.

Khuyết Lạc ở trong ánh mắt của nàng phát hiện từng tia khác lạ, quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Nhâm Chi Giới, ý muốn chơi bời vừa mới hạ xuống giờ lại trổi dậy.

“Nha, cậu đã về rồi.” Khuyết Lạc mặt mỉm cười hướng hắn lên tiếng chào hỏi, “Có muốn hay không gia nhập cùng chúng ta? Mới đang muốn bắt đầu đây.”

“Thiếu chủ, anh nên vào phòng.” Nhâm Chi Giới mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ một cái, cố ý coi thường trong mắt Lam Lăng tựa hồ mang theo vẻ mặt nhờ giúp đở , lướt qua bọn họ liền muốn đi lên lầu.

“Đợi đã, Chi Giới.” Khuyết Lạc lười biếng đứng dậy, cũng không thèm nhìn tới nữ nhân đang nằm trên mặt đất chật vật, quần áo xốc xếch một cái, “Thay ta mang nàng tới gian phòng đi.”

Nhâm Chi Giới bởi vì những lời này mà con mắt quay về, Khuyết Lạc hắn chơi nữ nhân khi nào lại muốn hắn giúp qua?

“Cậu không phải nói ta cũng nên tiến gian phòng sao? Làm phiền cậu đem nàng mang theo đi, ta trước muốn đi bơi, không thành vấn đề chứ?” Khuyết Lạc thấy hắn trên mặt không hiểu, tự động giải thích mấy câu.

Nhâm Chi Giới nhìn hắn một cái, gật đầu một cái, đang muốn đưa tay đem Lam Lăng đở dậy, nàng lại đem hắn đẩy ra, hai tay nắm chặc y phục đã rách nát che giấu thân thể, cước bộ không vững mà cũng tựa như bay xông lên lâu đi.

Nhìn bóng lưng của nàng, Nhâm Chi Giới hơi nhíu lông mày, bất quá qua trong giây lát hắn liền thu hồi không có cảm xúc, đưa mắt rơi vào trên người Khuyết Lạc.

“Nàng đã tự mình vào phòng, còn có những thứ khác giao phó không? Thiếu chủ.”

“Đương nhiên là có.” Khuyết Lạc hai tay bắt chéo ở trước ngực, thanh thản nhìn hắn, “Nhân lúc ta bơi lội trong khoảng thời gian này, dạy nàng thế nào hầu hạ một người đàn ông, đừng cứ mãi cùng ta quyền đấm cước đá , cậu biết tính nhẫn nại của ta không tốt lắm.”

“Tôi biết, tôi sẽ thuyết phục nàng nghe lời, chỉ bất quá. . . . . . Không phải là quá dễ dàng.”

“Thật không được, ta nói rồi có thể đem nàng bán đi. Bất quá, này còn phải tìm một kỹ viện chịu bỏ ra một trăm ngàn Đô-la mua nàng.” Khuyết Lạc mỉm cười phất phất tay, bước chân nhẹ nhàng hướng hồ bơi ngoài phòng đi tới.

Nhâm Chi Giới ở trước cửa phòng Lam Lăng gõ mấy cái nhưng không có đáp lại, bên trong tĩnh lặng một chút thanh âm cũng không có.

“Mở cửa, tôi biết cô ở đây bên trong. Nếu không mở cửa, vậy thì tôi cũng không cần tôn trọng cô thêm, về sau tôi liền tự mình dùng chìa khóa tiến vào.”

Nhâm Chi Giới lời nói vừa dứt, cửa phòng liền mở ra, Lam Lăng đã thay một y phục khác, đem mình làm hết sức bao bọc gió thổi cũng không lọt, giống như nữ thần tôn quý đứng ở cạnh cửa, tràn đầy địch ý trừng mắt nhìn hắn.

“Có chuyện?” Nàng lãnh mạc giống như băng.

“Tôi mang thuốc đến.”

“Làm cái gì?”

“Cô bị thương.”

“Không có.”

“Tôi nhìn thấy, không mau bôi thuốc, về sau sẽ để lại sẹo .”

“Đó là chuyện của tôi.”

“Là chuyện cửa cô, cho nên, tùy cô muốn hay là không muốn.”

Nàng nhìn chằm chằm hắn, thật lâu không nói, muốn cao ngạo cự tuyệt, lại không muốn vào giờ phút này thấy hắn lại quay đầu rời đi. Nàng không thể phủ nhận mình muốn nhìn thấy hắn, hơn nữa trải qua chuyện vừa rồi, nàng là cỡ nào mong chờ hắn có thể đưa ra hai cánh tay ôm lấy nàng.

Nhưng đây chỉ là một suy nghĩ xa vời, nàng biết, hắn căn bản sẽ không giúp nàng tránh ra Khuyết Lạc ——Thiếu chủ của hắn.

“Tôi có một câu nói muốn hỏi anh.” Lam lăng đột nhiên lấy dũng khí nhìn hắn.

Coi như là mơ tưởng đi, nàng cũng không nguyện buông tha cho một chút xíu hi vọng.

Nhâm Chi Giới như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Hỏi đi.”

“Anh. . . . . . Có hay không một chút yêu thích tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.