Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 116: Chương 116: Vĩ thanh




Đây là lần thứ hai Phạm Âm mặc bộ đồ này, quần áo do tinh linh làm vĩnh viễn đều vừa người như vậy.

Lần đầu tiên hắn mặc bộ đồ này, là ở dưới bầu trời sao trong điện Anh Linh, cử hành nghi thức trưởng thành.

Lần này hắn mặc bộ đồ này đi tham gia một hôn lễ.

Có lẽ tham gia hôn lễ nên mặc đồ đỏ, Phạm Âm vừa nhìn gương cài nút áo vừa nghĩ, hình như ở Trung Quốc đều như vậy, hơn nữa màu trắng hình như không may mắn lắm…

Cửa bị đẩy nhẹ ra, Tinh Linh Vương đi vào, “Nên xuất phát rồi.”

Phạm Âm xoay người, giơ tay áo rộng lớn lên, “Ta có nên thay đồ khác không?”

“Bộ đồ này không phải rất đẹp à?” Tinh Linh Vương cười đến gần hắn, cuối đầu hôn nhẹ lên mái tóc dài màu đen của hắn, “Dù sao cũng không phải ngươi kết hôn, như vậy đã đủ long trọng rồi.”

“À…” Phạm Âm duỗi eo, nhìn căn phòng quen thuộc, xuyên thấu qua rèm cửa sổ mỏng manh có thể thấy được những bông hoa nở rộ trong vườn. Hắn chớp mắt, thời tiết ở Thụ Hải Wabenella vẫn luôn quang đãng.

Chiến tranh dường như đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đây. Lúc đó hắn dùng hai mắt nhìn, lúc Alice nhảy vào quân đoàn hắc ám, giơ lên lưỡi hái, hắn có chớp mắt không, lúc Kỳ yên lặng dựa vào hắn kể lại sợ hãi, hắn có chớp mắt không, lúc Tinh Linh Vương ưu nhã bước vào trong cung điện, lấy ra thanh đao xinh đẹp, hắn có chớp mắt không, lúc Nguyệt Bạch đột nhiên xuất hiện ở giữa hắc ám và quang minh, hắn có chớp mắt không?

Sợ hãi bỏ lỡ mất than thở giây phút cuối đó, mà cái từ ‘bảo vệ’ này không khỏi quá nặng nề.

Nụ hôn nhẹ nhàng của Tinh Linh Vương hạ xuống, hắn kinh ngạc nhìn Tinh Linh Vương.

“Nhìn ngươi có hơi ưu buồn.” Tinh Linh Vương nhẹ nhàng nói, ngón tay của y nhẹ nhàng nhấc cằm của Phạm Âm. “Chúng ta chuẩn bị tham gia một hôn lễ vui mừng, có đúng không?”

“Ừ…” Phạm Âm gật đầu thả lỏng thân thể, lần này bọn họ lại phải đi rừng rậm Hắc Ám.

Lúc Phạm Âm và Tinh Linh Vương đến rừng rậm Hắc Ám, lại lần nữa kinh ngạc năng lực khôi phục nhanh chóng của sinh vật hắc ám, cách chiến tranh lần trước mới khoảng mười mấy năm, lại sinh trưởng thành một rừng rậm tràn đầy sinh vật hắc ám.

Nó vẫn tỏa ra khí tức hắc ám, tuy bây giờ vẫn còn rất yếu ớt, nhưng trải qua một khoảng thời gian nhất định sẽ trở lại giống như trước đây.

Tinh Linh Vương tất nhiên đã thu liễm lực lượng, rừng rậm Hắc Ám giờ cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi khí tức thuần khiết kia của y. Bên trong rừng rậm Hắc Ám giờ đây có thêm một cái hồ.

“Nên đặt cái tên chứ?” Phạm Âm nhìn mặt hồ kia nhẹ giọng nói, “Phàm là thứ mới ra đời đều nên đặt cái tên mà nhỉ?”

“Tất nhiên là hồ Hắc Ám.” Tinh Linh Vương nói như đương nhiên.

“Tại sao?”

“Bởi vì nó ở trong rừng rậm Hắc Ám.” Người kia tiếp tục dùng giọng điệu đương nhiên nói.

Phạm Âm nhìn nước hồ yên tĩnh, sau đó Tinh Linh Vương kéo hắn đi.

Ám tinh linh dùng thời gian mười mấy năm lần nữa xây dựng một thành thị ám tinh linh khác, cung điện bên trong vẫn hùng vĩ nguy nga.

Hôm nay nó được cắm đầy hoa hồng và tơ lụa đen, bởi vì hôm nay là hôn lễ của ám tinh linh vương.

Khiến người bất ngờ là có cả tinh linh của trận doanh Quang Minh. Sinh vật hắc ám trợn mắt nhìn đám sinh vật sinh đẹp tượng trưng cho quang minh kia, thẳng đến khi Phạm Âm trừng ngược lại bọn nó.

Cô dâu đi trên thảm đen, trong tay cầm đóa hồng đen.

“Chỉ là màu sắc thay đổi mà thôi.” Phạm Âm nói khẽ, “Nhìn còn không tệ lắm.”

Cô dâu ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đối diện với đôi mắt của Phạm Âm, mái tóc dài màu bạc xinh đẹp được ghim trong lụa đen, mang theo xinh đẹp khó mà tưởng tượng nổi.

Ngay sau đó cô cười cúi đầu, đôi mắt xanh lam xinh đẹp bị lông mi che lại, làn da trắng nõn dưới chiếc áo cưới màu đen lộ ra xinh đẹp rồi lại thần thánh.

Cô bước lên bậc thang cao cao, đi qua đám người đứng chúc phúc ở bên cạnh. Cô lướt qua Phạm Âm, Tinh Linh Vương, lướt qua Alice trong tay nâng một con rồng nhỏ, lướt qua Thương Lưu đang lười biếng dựa trên cột.

Đứng ở phía trên bậc thang cao nhất chính là chú rễ, quân vương mới của ám tinh linh — Kế.

Hắn mặc một bộ lễ phục màu đen, vẫn là nụ cười trước đây, hắn nắm lấy tay nữ tế ti duy nhất của Thần tối cao, cũng là vợ của hắn, dẫn cô đi về phía vương tọa.

Người đàn ông vốn ngồi ở bên cạnh vương tọa đứng dậy, mái tóc dài màu vàng nhạt giống như ánh trăng ôn hòa, gật đầu với bọn họ, sau đó lại ngồi xuống. Bên cạnh gã đứng một người, mái tóc đỏ của hắn đã dài đến bên vai, làn da trắng nõn hơi có vẻ tái nhợt. Hắn yên tĩnh ngủ ở chỗ đó, chẳng thèm để ý đến sự náo nhiệt ở nơi này chút nào, dường như chỉ đang ngủ trưa mà thôi.

Thiếu niên tinh linh.

“May mắn buông xuống luôn… có chút bất ngờ.” Phạm Âm nói khẽ.

“Nếu không phải như vậy, vĩnh hằng đối với tinh linh không khỏi quá tàn khốc.” Người kia nói khẽ, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc màu đen của bán tinh linh.

- END-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.