Tình Kiếp Tam Sinh

Chương 14: Chương 14: Hóa ra là cậu




Tôi tưởng rằng, chỉ còn mình tôi thì thoát thân là một việc quá đỗi dễ dàng, chỉ cần dùng phép độn thổ là có thể lập tức đuổi theo được Mạch Khê.

Nhưng mà, việc đời vẫn luôn không như tôi nghĩ.

Tôi vạn vạn lần không nghĩ đến chuyện hoàng đế lại có thể đích thân ra tay, càng không hề nghĩ đến tên hôn quân trong truyền thuyết này lại là một nhân vật hung ác thế.

Hắn tung một chưởng đầy nội lực, liền đó một tấm lưới sắt tung ra, tôi bị bắt cũng chẳng lạ gì.

Trước khi bị kéo vào trong ngục, tôi vẫn nghĩ, chờ hoàng đế đi xa, linh lực của tôi khôi phục lại sẽ độn thổ thoát thân.

Nhưng sau khi bị nhốt vào trong ngục, tôi đành bất lực than thở, xem ra đối với tên hoàng đế này, Bạch Cửu thực sự là một người vô cùng quan trọng, nếu không làm sao phải đem nhốt tôi vào trong nhà ngục của hoàng cung.

Đối với hoàng đế mà nói, làm vậy một là có thể đề phòng tôi chạy trốn, hai là càng dễ tra tấn ép cung hỏi tôi Bạch Cửu và Mạch Khê chạy về hướng nào. Chỉ có điều họ không biết, điều này đã vô tình làm linh lực trong người tôi bị áp chế đến mức thấp nhất.

Chạy không được, tôi bèn giữ thái độ đã đến đây thì cứ thế mà yên vị sống trong địa lao mù mịt tối tăm.

Dụng cụ tra tấn của người trần đối với tôi không tạo thành uy hiếp gì đáng kể, mỗi ngày một lần bị đánh bằng roi chẳng qua chỉ như gãi ngứa theo giờ.

Chỉ có điều mỗi ngày tôi đều bị gãi ngứa một cách rất oan ức.

Bọn họ ngày ngày đều hỏi tôi Mạch Khê của tôi đi hướng nào, tôi làm sao biết được họ đi đâu, thật thà trả lời rồi, bọn họ vẫn khăng khăng bảo là tôi không thật thà. Tôi nghĩ, sau này chờ mấy người này xuống âm phủ, tôi nhất định sẽ bảo lũ tiểu quỷ hỏi xem bọn họ có não không, nếu mà bọn họ nói là có, thì sẽ đánh cho nhừ tử. Nếu mà nói là không, thì sẽ cắt luôn đầu đẩy vào đạo súc sinh (kiếp sau phải làm súc sinh).

Bọn họ không tin tôi, tôi cũng lười không buồn trả lời bọn họ. Dần dà lâu ngày, bọn họ cũng chỉ đến quất tôi mấy roi lấy lệ. Sau đó, không có ai đến quất tôi nữa, cũng không có ai đưa cơm cho tôi, tôi bị nhốt trong ngục, cứ sống không biết ngày đêm như thế. Bọn họ muốn bỏ tôi chết đói, nhưng không biết tôi là linh hồn mà hòn đá hóa thành, chỉ cần có địa khí là có thể không ăn không uống sống tốt mấy trăm năm.

Lo lắng duy nhất của tôi là không biết bây giờ là ngày mấy tháng mấy, không biết Mạch Khê ở bên ngoài ra sao.

Tôi ở trong nơi đen tối này thẫn thờ chờ rất lâu, cuối cùng cũng đến một ngày, tôi cảm thấy có chút hơi người.

Một ánh lửa lướt qua góc rẽ chầm chậm đi đến chỗ tôi.

Tôi nheo mắt nhìn người đến - một thanh niên hai, ba chục tuổi, áo bào trắng thuần khiết như tuyết, chẳng hợp chút nào với chốn ngục tù này. Khuôn mặt cậu ta dưới ánh lửa có một cảm giác thân quen kỳ lạ.

Cậu ta nhìn thấy tôi, sắc mặt bình tĩnh khẽ biến đổi.

Tôi nghĩ cũng phải, tuy tôi không biết mình rốt cuộc đã ở đây bao lâu rồi, nhưng cũng đại khái biết rằng chí ít cũng phải đến mười năm rồi, một người không ăn không uống ở trong ngục sống đến mười năm, ai mà không sợ chứ? Càng không nói đến bộ dạng ác quỷ của tôi, cậu ta không vứt bó đuốc hét lên kinh hoàng rồi bỏ chạy đã là một sự dũng cảm cực lớn rồi.

“Tam Sinh”, cậu ta gọi tên tôi, khẽ thở dài, “Tôi là Trường An”.

Tôi nhíu mày nghĩ một hồi, phát hiện ra cái tên này trong ký ức xa xôi đến mơ hồ, sau một hồi lâu mới nhớ ra: “À, tiểu đạo sĩ Lưu Ba nhát gan như chuột”. Rất lâu rồi không nói chuyện, giọng tôi trở nên khàn khàn khó nghe.

Cậu ta chau mày lại: “Tôi đến cứu cô ra khỏi đây”.

Tôi hắng giọng, cười đáp: “Bộ dạng của cậu bây giờ rất tốt, sao không sợ tôi ‘lấy dương’ của cậu như hồi nhỏ nữa?”.

Cậu ta cười khổ sở: “Đã ba mươi năm rồi, Tam Sinh vẫn nhớ thật rõ ràng”.

Ba mươi năm. Tôi sững người.

Kiếp trước, Trùng Hoa giết tôi, tôi đến âm phủ chờ chàng hai năm, sau đó lại trở lại nhân gian, tìm thấy Mạch Khê, sống cùng với Mạch Khê tám năm trời, tổng cộng là mười năm. Mà bây giờ Trường An nói đã ba mươi năm rồi.

Hóa ra, tôi đã ở nơi này hai mươi năm.

Hai mươi năm… Mạch Khê bây giờ đã hai mươi tám tuổi, chàng sẽ trông như thế nào?

Ra khỏi hoàng cung dễ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Trường An không biết lấy ở đâu cho tôi bộ quần áo của đầy tớ, sau khi mặc lên người, cậu ta liền quang minh chính đại đưa tôi đi ra khỏi hoàng cung. Trên đường đi, tôi nhìn thấy rất nhiều người quỳ trước mặt cậu ta, dập đầu thi lễ, miệng nói: “Quốc sư đại nhân”.

“Quốc sư?”. Sau khi rời hoàng cung, đứng dưới ánh mặt trời lâu ngày không gặp, tôi niệm phép tịnh thân liền khôi phục lại dáng vẻ của ngày trước. Tôi hỏi cậu ta: “Lưu Ba không phải xưa nay vẫn coi thường những thứ này sao?”.

Cậu ta nhìn tôi: “Nói ra thì dài. Tôi còn phải đưa cô đi gặp một người, những việc cũ đó chúng ta vừa đi vừa nói”.

Trường An nói với tôi, sau nạn Lưu Ba, Lưu Ba không ngừng suy yếu, không thể trở lại thời huy hoàng trước đó, các đệ tử cũng phải trút bỏ sự thanh cao của tiên nhân để tái nhập vào thế tục. Cậu ta biết tôi cứu mạng cậu ta, sau đó lại bị Trùng Hoa giết nhầm, từ đó trong lòng cảm thấy áy náy với tôi, luôn đi tìm chuyển kiếp của tôi để báo đáp.

Cậu ta hỏi: “Tam Sinh vì sao vẫn nhớ kiếp trước của mình?”.

Tôi không biết phải trả lời cậu ta thế nào về tiền nhân hậu quả của nó, nghĩ một hồi rồi đáp: “Có lẽ là không từ bỏ được sư tôn của cậu đó”.

Cậu ta gật đầu, cũng không hỏi đến cùng, nói: “Hai mươi năm trước, nghe đồn kinh thành có một yêu nữ, bị hoàng thượng đích thân ra tay bắt giữ. Tôi vốn không nghĩ là cô, nhưng mười năm trước có người tìm đến tôi, bảo tôi đến hoàng cung cứu một người, tôi mới biết người bị bắt là cô. Biết là cô rồi, tôi đương nhiên sẽ cứu, vì vậy liền lấy danh phận đại quốc sư để vào hoàng cung, mấy năm nay không ngừng thăm dò tin tức của cô, cuối cùng cũng cứu được cô ra”.

“Người bảo cậu đến cứu tôi chắc hẳn tên là Mạch Khê?”.

“Phải, mà cũng không phải.” Cậu ta cười nhẹ nhàng: “Tam Sinh có biết Mạch Khê mà cô vừa nói bây giờ đã trở thành một người như thế nào không?”.

Tôi lắc đầu, cậu ta nói nhỏ: “Kinh thành hiện giờ tuy rằng vẫn còn an toàn, nhưng ở chiến trường phía trước, quân của triều đình liên tiếp thất bại, không đầy ba tháng nữa, giang san này sẽ đổi chủ”. Tôi lặng người, nghe cậu ta nói tiếp: “Ở trận tiền giết địch, giết đến hơn mười vạn quân của triều đình, lập chiến công hiển hách cho phản quân chính là Mạch Khê”.

“Nhưng bảo tôi cứu cô...”, vừa nói, cậu ta vừa kéo tôi vào một tiểu viện trong một con ngõ sâu, đẩy cánh cửa ra, tôi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi phía trong.

Tôi nhướn mày: “Ồ, quả nhiên là ông”.

Bạch Cửu. Thời gian hai mươi năm đối với con người quả là dài, ông ta trông vẫn rắn rỏi, nhưng đã có tóc bạc. Trên mặt cũng đã xuất hiện nếp nhăn.

Ông ta nhìn thấy tôi, vô cùng kinh ngạc nói: “Cô… cô không thay đổi chút nào”.

Ta chau mày vô thức nói: “Tôi không phải là yêu quái”.

Ông ta nhướn môi châm biếm: “Phải hay không phải có quan trọng gì? Yêu quái ăn thịt người, người cũng ăn thịt người. Đều giống nhau cả thôi”. Ông ta dừng lại một lát rồi nói: “Con người già rồi, càng hoài niệm việc cũ, hôm nay cuối cùng cũng đã cứu được cô ra, có thể xem như đã hóa giải được sự nuối tiếc của nửa đời trước”.

Tôi chán nhất là những người trần than thở mình già trước mặt tôi, liền ngắt lời ông ta hỏi: “Mạch Khê đâu?”.

“Cậu ta đang ở Vinh Sơn”. Bạch Cửu thở dài bất lực nói: “Cậu bé đó rất nhớ cô, ngày mong đêm nhớ”.

Tôi lạ lùng nhìn Bạch Cửu, nỗi ghen tỵ chìm sâu trong lòng đã lâu nay không hiểu sao lại trở dậy, nói: “Tôi thích Mạch Khê, Mạch Khê cũng thích tôi. Tôi không ở đây, chàng nhớ nhung tôi không phải là đương nhiên sao? Lẽ nào chàng nên nhớ ông? Sa vào tình yêu cấm kỵ với ông?”.

Trường An ở bên cạnh không nhịn được cười.

Bạch Cửu cũng không tức giận, dở khóc dở cười nhìn tôi: “Bị giam bao nhiêu năm, sao cái tính này vẫn không thay đổi chút nào vậy?”.

Tôi không để ý đến bọn họ: “Tôi cứu ông một lần, ông cứu tôi một lần, chúng ta như vậy là hòa. Chúng ta từ biệt ở đây, tôi phải đi tìm Mạch Khê”. Đang sắp làm phép độn thổ, chợt bừng tỉnh nhớ chuyện Mạch Khê bái ông ta làm sư phụ, tôi nghĩ lại, đại khái hiểu ra nguyên nhân bên trong, nói: “Ông bảo Mạch Khê giúp ông ra trận giết định, thay ông đoạt lấy giang sơn này thì có thể, nhưng mà sau đó, ông hãy buông tha Mạch Khê. Ăn cháo đá bát, đặng cá quên nơm, tôi không muốn Mạch Khê phải hứng chịu những việc như thế. Chàng lương thiện, sẽ đau lòng”.

Không muốn nhiều lời nữa, tôi niệm một câu thần chú đi thẳng đến Vinh Sơn.

Dưới chân Vinh Sơn có một tòa thành tên gọi Vinh Thành, xây dựa vào núi, bốn mặt đều là vách núi dựng đứng. Dễ thủ khó công, nhưng một khi đột phá được Vinh Thành thì tấn công vào kinh thành sẽ tương đối dễ dàng. Chỗ này là phòng tuyến cuối cùng để bảo vệ hoàng thành của triều đình, chắc chắn trận chiến này không dễ dàng gì đối với Mạch Khê. Tôi đến đây rồi, có lẽ giúp được Mạch Khê những việc như hạ độc vào nước ở Vinh Thành, đốt kho lương thực hay gì gì đó.

Nhưng khi tôi đến Vinh Sơn, tôi đã không cần phải làm những việc đó nữa.

Hai quân đã giao chiến trực diện.

Tôi đứng ở trên vách đá cheo leo, nhìn xuống dưới, tìm bóng dáng của chàng trong chiến trường hỗn loạn. Chàng không thể nói, ở trên chiến trường phải ra hiệu lệnh thế nào đây?

Tôi đang lo âu thì một tiếng nói nhỏ dần dần được khuếch đại lên, đầu tiên có lẽ chỉ có vài người nói, sau đó thì là mười mấy người, mấy trăm người, mấy nghìn người, sau cùng tất cả binh sĩ phản quân đều hô to: “Thành chủ Vinh Thành đã bị chém!”.

“Thành chủ Vinh Thành đã bị chém!”.

Chiến trường ầm ĩ trong phút chốc trở nên trang nghiêm, ánh mắt của mọi người dần dần tụ lại ở một điểm, tôi tự nhiên cũng nhìn về phía đó.

Gió núi đột nhiên nổi lên, những bông hoa trên Vinh Sơn lướt qua tai tôi bay xuống chiến trường. Chúng dập dềnh rơi xuống bên người đó.

Chàng cầm cái đầu người ngồi trên yên ngựa. Khoảng cách quá xa, tôi không nhìn rõ vẻ mặt chàng. Chỉ nhìn thấy lưỡi kiếm sắc lạnh trong tay chàng như mặt gương phản chiếu ánh mặt trời trên đầu, sáng chói đến mức làm mắt tôi cay cay.

Mạch Khê!

Không ngờ cuộc ly biệt này lại kéo dài những hai mươi năm. Chàng đã trở thành một tướng quân kiêu dũng đứng trên vạn người.

Xa chàng lâu như vậy, chàng có oán em không?

Đột nhiên, tôi cảm thấy một tia sáng vụt qua, một mũi tên xé rách không trung lao vút về phía Mạch Khê đang ngồi trên lưng ngựa. Tôi kinh hoàng, một luồng âm khí lập tức bám theo, lúc mũi tên dường như sắp cắm vào ngực Mạch Khê, đường âm khí liền chặt gãy mũi tên. Nhưng mũi tên vẫn không dừng lại, bị âm khí đánh chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, sượt qua mặt Mạch Khê, cắm xuống mặt đất sau lưng chàng.

Tất cả việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Tôi nôn nóng nhìn xem chàng có bị thương ở chỗ nào không.

Chàng ngẩng phắt đầu lên, lặng người nhìn đăm đăm về phía tôi. Tôi biết, cự ly xa như vậy, chàng không nhìn rõ tôi. Nhưng trong tôi lại nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, chàng nhìn rõ tôi, biết tôi chính là Tam Sinh.

Các tướng sĩ bừng tỉnh, lập tức vây lấy Mạch Khê.

Lần này thì tôi cũng không nhìn rõ được Mạch Khê, lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên người ngựa vây quanh Mạch Khê giãn ra. Chàng ném cái đầu trong tay cho một tướng sĩ bên cạnh, chân nhẹ giẫm lên lưng ngựa, dùng khinh công vội vã lao nhanh về phía tôi.

Chàng đã nhìn thấy tôi.

Tôi quay người rời khỏi chỗ vách đá cheo leo này. Tôi nghĩ nơi trùng phùng với Mạch Khê phải là một nơi tuyệt đẹp với những cánh hoa bay lất phất, chàng ôm lấy tôi, tôi ôm lấy chàng, gọi mãi tên chàng. Rồi sau đó sẽ có thôi thúc được làm một số hành động ứ ứ á á, sau cùng sẽ tìm một nơi để giải quyết thôi thúc này.

Một màn tuyệt vời trong vở kịch tài tử giai nhân.

Nhưng khi Mạch Khê tìm thấy tôi, tôi lại khó mà có hứng thú làm những động tác ứ ứ á á đó. Nguyên nhân là trước khoảnh khắc chàng nhìn thấy tôi, tôi đã giẫm phải một cái bẫy mà thợ săn để lại trong núi.

“Rụp” một cái, mắt cá chân của tôi bị kẹp chặt cứng. Không thể bị thương nặng, nhưng lại cực kỳ đau.

Tôi còn đang khóc không ra tiếng, oán thán trời xanh không có mắt thì một bóng người mang theo huyết khí sa trường vội vàng chạy đến. Tôi vẫn chưa nhìn rõ dung mạo của chàng, chàng đã cúi đầu cẩn thận gỡ chiếc bẫy ra cho tôi. Xắn ống quần của tôi lên xem tôi có bị thương vào gân cốt hay không.

Bàn tay ấm nóng ôm lấy mắt cá chân của tôi khẽ run, như căng thẳng như kích động vừa như có chút bối rối.

“Mạch Khê!”.

Toàn thân chàng đông cứng lại. Tôi không khách sáo gỡ mũ sắt ra cho chàng, từ từ nâng khuôn mặt của chàng lên.

Khuôn mặt của chàng có dính vài giọt máu tươi. Không ngờ sau bao chinh chiến giết chóc, dối lừa, mắt chàng vẫn sáng trong như vậy. Tôi than: “Mạch Khê đã lớn rồi, làm thế này có lẽ sẽ ngượng, nhưng mà Tam Sinh thực sự không kìm được. Phải làm thế nào đây?”.

Chàng không thể hiểu được ý tôi.

Khoảng khắc khi môi tôi áp sát mặt chàng, mắt chàng đột nhiên mở to. Tôi thầm thở dài, cuối cùng vẫn đặt môi hôn lên khóe môi chàng.

“Mạch Khê, Mạch Khê…”. Tôi ôm chặt lấy cổ chàng, dùng má cọ cọ vào tóc mai chàng, thì thầm: “Em rất nhớ chàng, Tam Sinh nhớ chàng”.

Thân thể chàng cứng rắn như sắt, cổ lại càng cứng hơn, không chịu nghiêng về bên tôi nửa phân. Bám lên người chàng thật mất sức, tôi liền dứt khoát buông chàng ra, cứ thế nhìn chàng không rời, cười nói: “Tam Sinh đến tìm chàng, sao chàng lại vẫn có vẻ mặt như vậy?”.

Nghe câu nói này chàng mới có chút định thần lại. Hình ảnh tôi trong mắt chàng mới dần dần trở nên rõ nét. Tay chàng chầm chậm nhấc lên, như thể không dám tin rằng có thể chạm vào má tôi. Tôi tươi cười nhìn chàng, để mặc cho ngón tay thô ráp của chàng chầm chậm dạo chơi trên má tôi, mắt tôi, sống mũi, cánh môi, hết lượt này đến lượt khác, như thể đang kiểm nghiệm xem người trước mắt mình là thật hay là giả.

Cuối cùng, đôi tay run rẩy của chàng ôm chặt lấy tôi, một tiếng thở dài lướt qua tai. Một tiếng thở dài, sầu biệt ly dằng dặc đều tan biến, nỗi bi thương chồng chất cũng tiêu tan. Tôi nghĩ, cho dù chàng có thể nói thì lúc này cũng sẽ chỉ thở dài mà thôi.

Bởi vì khi xa cách quá lâu, có quá nhiều điều để nói, chi bằng tranh thủ thời gian ôm ấp nhau.

Không ngoài dự đoán, chàng đem theo tôi trở về doanh trại.

Vết thương trên chân tôi thực ra chỉ hóa phép một cái là khỏi, nhưng mà tôi lại niệm chú làm cho vết thương trông càng đáng sợ hơn. Mạch Khê thấy máu không cầm được, lông mày nhíu chặt lại. Chàng cõng tôi trên lưng đi thẳng về phía doanh trại.

Tôi vô cùng hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm sâu sắc này.

Tôi nằm trên lưng chàng, đi qua doanh trại, nhận được vô số những cái nhìn của binh sĩ. Ánh mắt của bọn họ không phải nhìn một nam nhân đang cõng một nữ nhân, mà là nhìn thấy một tiên nhân đang cõng một mụ yêu quái già, kinh ngạc trố mắt ra.

Tôi vốn không quan tâm lắm đến ánh mắt của người khác, nhưng mà Mạch Khê sợ rằng tôi bị đám nam tử thô lỗ bắt nạt. Chàng lạnh mặt, chầm chậm quét ánh mắt lên bọn họ. Những người xung quanh lập tức nhìn đi chỗ khác.

Lòng tôi ấm áp dịu dàng, lại càng áp chặt vào Mạch Khê hơn.

Đi đến lều chính, tôi nằm sau lưng Mạch Khê vén màn trướng lên cho chàng. Nhìn thấy một người con gái đang ngồi bên trong, tôi lập tức ngây người ra.

Con gái...

“Mạch Khê”. Vô số tưởng tượng không ngừng hiện lên trong đầu tôi, tôi rầu rầu nói: “Nhân lúc em không có ở bên, chàng đã lấy vợ rồi sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.