Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 69: Chương 69: Huynh sợ dị nghị




Edit: Tử Diệp

“Vũ, điều vài người âm thầm bảo vệ Vương phi, không cho phép sai lầm, hiểu không?” Nam Cung Dục ở thư phòng nhìn thời tiết bên ngoài, lạnh lùng phân phó.

“Ân, thuộc hạ hiểu rõ.” Vũ gật đầu đáp lời.

“Còn có... Đừng cho Vương phi quá gần Triệu Duyên.” Nam Cung Dục nghĩ, lại tạm dừng một chút, có hơi mất tự nhiên giao phó.

“Ách, hảo!” Vũ có điểm thất thần, Vương gia không phải ghen tị? Còn đáp ứng cho Vương phi ra ngoài? Không cho thân mật, làm sao ngăn cản được? Bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý, đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến.

“Triệu đại ca, muội tới trễ sao?” Thời điểm Ngải Vi đến, vừa lúc gặp Triệu Duyên đều đã chuẩn bị tốt, đang đợi nàng, có hơi ngượng ngùng.

“A, không có, vừa chuẩn bị xong.” Triệu Duyên mặc một bộ áo bào trắng, ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, từng cử chỉ nhấc tay mang theo cổ hơi thở nho nhã quý tộc, nhàn nhạt cười khẽ trả lời.

“A, vậy tốt rồi, giờ đi ngay sao?” Ngải Vi nhẹ nhàng cười, gật gật đầu hỏi, giữa mày tràn ngập ý cười cùng ý chờ mong.

“Ân, đã chuẩn bị tốt, có thể đi rồi!” Triệu Duyên ôn hòa cười nói, cùng Ngải Vi sóng vai đi phía trước, lên xe ngựa...

Vũ ẩn thân ở phía sau, vẻ mặt ai oán, mặt ủ mày ê mà đi theo phía sau. Chuyện này không phải khó bình thường, Vương gia ngàn vạn lần đừng trách tội thuộc hạ a!

Vương phi cùng Triệu Duyên cùng lên xe ngựa, có thể không tính thân mật sao?

“Triệu đại ca, cần bao nhiêu thời gian thì tới?” Ngải Vi kéo bức màn, nhìn phong cảnh bên ngoài, gió nhẹ khẽ vuốt, lạnh lẽo đánh úp lại, cảm giác thực thoải mái, thực thích.

“Đại khái nửa canh giờ đi? Có mệt không?” Triệu Duyên ôn nhu nhìn nàng hỏi, nhìn nàng say mê, trong lòng cũng sung sướng.

“Sẽ không, chỉ hỏi một chút mà thôi, lần này nhiều người không?” Ngải Vi cười ha hả, thần sắc hiện lên một tia hưng phấn cùng tò mò.

“Nhiều, đều từ vùng núi, không lâu trước đây có trận lũ, mới xuất hiện dân chạy nạn.” Thần sắc Triệu Duyên có hơi ngưng trọng mà nói, nhàn nhạt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có hơi suy nghĩ sâu xa.

“Như vậy chẳng phải thực đáng thương, lần này cũng chỉ có Triệu gia cứu nạn sao?” Mày Ngải Vi nhăn lại, có hơi bất mãn. Vì sao phía triều đình lại không có động tĩnh, ngược lại do tam đại gia tộc xử lý?

“Lần này là ông nội của ta tự nguyện, cùng người khác không quan hệ.” Triệu Duyên có chút tránh né, thần sắc lập loè, dường như cũng không nghĩ nhiều chuyện triều đình.

“Uhm, Triệu gia gia thật lương thiện, tốt bụng, người tốt sẽ được báo đáp!” Ngải Vi khẽ cười ra tiếng, trên khuôn mặt cũng xuất hiện một loại sùng bái.

“A, Ngải Vi cũng thực lương thiện, bằng không cũng sẽ tới chữa bệnh miễn phí!” Vẻ mặt Triệu Duyên ôn nhu khen nàng, giống như cũng thêm một phần thiện ý trêu chọc.

“Nào có, nói như thế nào cũng kém mọi người.” Trên má nàng xuất hiện nhàn nhạt đỏ ửng, có hơi ngượng ngùng.

Cứ như vậy, hai người nhất ngôn nhất ngữ, một hỏi một đáp mà vượt qua hơn nửa canh giờ, dường như trong nháy mắt, tới nơi muốn tới.

Vừa xuống xe ngựa, ngay sau đó có rất nhiều người mặc quần áo rách, mặt đầy vết bẩn, hai mắt sáng lên nhìn chằm lương thực.

“Mọi người tạm thời đừng nóng, đợi lát nữa mỗi người đều có, đợi lát nữa còn có khám bệnh miễn phí, thân thể các vị nếu không khoẻ, cũng có thể mau chóng chẩn trị.” Triệu Duyên ôn hòa từ tính tiếng nói khiến người càng thêm tin tưởng lời hắn nói.

Bốn phía tĩnh lặng, chờ hắn an bài.

“Nghe nói công tử ngài từ kinh thành tới, Triệu gia một trong tam đại gia tộc phải không?” Trong đám người có người nghi hoặc hỏi, mọi người cũng sôi nổi tò mò nhìn Triệu Duyên.

“Ha hả, có phải hay không có cái gì khác nhau, mọi người vẫn nên xếp hàng lãnh lương thực!” Triệu Duyên tránh mà không đáp chuyện gia tộc, ngược lại cười nhạt mà dời sang đề tài lãnh lương thực.

Mọi người nghe lập tức có lương thực, cũng không hề suy nghĩ đề tài này, sôi nổi tự giác đi xếp hàng chờ nhận lương thực, bất quá, ánh mắt lại sáng ngời có thần mà nhìn Triệu Duyên và Ngải Vi.

“Các vị nghe rõ, hiện tại bắt đầu phát lương thực, đợi lát nữa nhận xong, còn có chữa bệnh miễn phí, ai có yêu cầu gì thì sang bên kia xếp hàng!” Một thị vệ đi đầu phát lương thực, tay phải chỉ chỗ chữa bệnh miễn phí.

“Oa, thật tốt quá, còn có chữa bệnh miễn phí, cái này không cần buồn vì không có tiền xem bệnh!”

“Đúng vậy, đúng vậy, trời cao không tuyệt đường sống, trời xanh có mắt.”

“Nhưng chúng ta nhìn, cũng không có tiền mua thuốc.”

“Sẽ không, sẽ không, các ngươi xem, không phải cũng có dược liệu sao?”

“A, đúng vậy, nơi đó có nhiều thuốc, hẳn không cần chúng ta trả tiền.”

“Đúng, thật sự quá tốt, chúng ta thật may mắn!”

.......

Thanh âm mọi người nghị luận, còn có thanh âm không ngừng ầm ỹ, hoạt động cũng thuận lợi tiến hành...

“Triệu đại ca vì sao không nói cho bọn họ?” Ngải Vi có hơi nghi hoặc. Nếu đã đến, huống chi có người hỏi, vì sai không nói cho người ta?

“A, nếu làm việc thiện, không cần thiết để người ta biết nhiều như vậy, miễn rước lấy phiền phức không cần thiết.” Triệu Duyên ôn hòa nói, tuấn nhan hơi hơi mỉm cười, tựa như hoa lê nở rộ.

“A, nói tiếp cũng vậy, huynh sợ mọi người dị nghị, có một số việc vẫn nên khiêm tốn.” Ngải Vi tựa như cảm thán thở dài một hơi, biểu tình cũng tràn ngập ưu thương.

“Làm sao mà cảm xúc sâu như vậy?” Triệu Duyên nhìn Ngải Vi khẽ nhíu mày cảm thán, có điểm tò mò. Nàng hẳn không có gì sầu lo a, vì sao sẽ xuất hiện loại vẻ mặt cảm thán này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.