Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 66: Chương 66: Hứa đi chữa bệnh miễn phí




Editor: Tử Diệp

Triệu Duyên nghe vậy, quay đầu nhìn lại, sửng sốt, đây là Ngải Vi mặc nữ trang sao? Chỉ có nàng mới gọi hắn như vậy, chỉ thấy Ngải Vi một thân tố nhã, thanh lệ thoát tục, sức sống mười phần mà nhìn thẳng hắn. Vì sao nàng lần này mặc nữ trang xuất hiện, có hơi nghi hoặc nói: “Muội là Ngải Vi?”

“Ân, cảm thấy không giống sao?” Ngải Vi nghịch ngợm chớp chớp mắt, nói đùa.

“A, giống, không nghĩ tới muội sẽ xuất hiện như thế.” Khuôn mặt tuấn dật của Triệu Duyên lộ ra nụ cười hiểu ý, sung sướng nói.

“Huynh mua thuốc?” Ngải Vi có chút tò mò hỏi, theo lý muốn mua cái gì cũng không cần hắn tự ra mua.

“Ân, mua cho gia gia, bị nhiễm phong hàn, người khác mua, có chút không yên tâm.” Triệu Duyên mỉm cười, biểu tình ôn nhu nhìn Ngải Vi.

“Nga, không quan trọng. Không cần thỉnh đại phu sao?” Ngải Vi có hơi lo lắng nói, ý bảo nếu nghiêm trọng không cần ngại nàng, có thể rời đi.

“Không cần, mua thuốc là được. Chúng ta đi quán trà ngồi đi?” Triệu đình đề nghị.

“Hảo, đi thôi!” Ngải Vi nghĩ rồi trả lời, trong lòng nghĩ dù sao cũng không có gì làm, đi một hồi cũng không có việc gì.

“Ngải Vi, lần trước ông nội của huynh gạt huynh qua Dục Vương phủ gây cho muội phiền toái.” Triệu Duyên có hơi ngượng ngùng nói. Hắn sau mới biết được, muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.

“A, không có việc gì. Đó là hiểu lầm, cũng trách muội không nói rõ thân phận.” Mặt Ngải Vi hơi đỏ lên, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi nói.

“Vậy tốt rồi, vẫn không cơ hội hỏi muội có thêm phiền toái, Dục vương không trách tội thì tốt.” Triệu Duyên hiểu ý cười, nhu tình như nước nhìn Ngải Vi, con ngươi lại hiện lên một tia ý vị thâm trường.

“A, sẽ không!” Ngải Vi duỗi tay vỗ về tóc đẹp, lắc lắc đầu nói. Trong lòng lại nói thầm, hũ dấm lớn kia, nếu cho hắn biết hiện tại ở chỗ này uống trà, không chừng có phiền toái...

“Ngải Vi, muội ở Dục Vương phủ có tốt không?” Triệu Duyên nghĩ, vẫn nên hỏi. Trong lòng tuy biết nàng là Dục Vương Phi, chuyện bọn họ không có khả năng, nhưng vẫn không thể kiên nhẫn muốn biết cuộc sống của nàng, muốn biết nàng sống tốt không? Có đúng như lời đồn rằng được sủng ái.

“Ân, thực tốt! Dục đối xứr với muội thực hảo!” Ngải Vi hơi sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy. Hoàn hồn, cười ngọt ngào, sung sướng trả lời.

“Vậy thì tốt rồi...” Triệu Duyên tuy mặt mang nụ cười nhạt, trong lòng thì lại chua xót, hắn đang làm gì? Nàng sống quá tốt, hắn cần quan tâm sao? Nhưng trong lòng vẫn không buông xuống được, cũng không dám nói cho nàng, không muốn nàng vì chuyện này mà phiền não.

Hắn biết, Ngải Vi vẫn luôn coi hắn như bằng hữu, tri kỷ. Hiện giờ, có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc, hắn vẫn luôn hy vọng, không phải sao? Vì sao tâm có chút gì đó hơi đau, luyến tiếc nàng. Cũng không biết từ khu nào nàng ở trong lòng mình từ từ nảy sinh?

Muốn nỏ đã không còn kịp rồi, hiện tại nhịn không nổi muốn quan tâm nàng...

“A, Triệu đại ca, nói thật, huynh cũng nên tìm cô nương thành thân, như vậy Triệu gia gia sẽ không nghĩ giúp huynh làm mai.” Ngải Vi nói thật, không phát hiện Triệu Duyên không thích hợp, còn vẻ mặt vui vẻ mà vui đùa.

“Loại chuyện này còn phải xem duyên phận, cũng không phải muốn thì có thể.” Sắc mặt Triệu Duyên khẽ biến, ngữ khí hơi chút biến dạng. Trong lòng lại khổ không nói nổi, nhưng mặt mang ý cười nhìn Ngải Vi.

“Ân, nói cũn đúng, chuyện này không thể gấp.” Ngải Vi gật gật đầu như suy tư gì, nói.

“Đúng rồi, qua một thời gian, Triệu gia sẽ tới trấn nhỏ cách đó không xa phát cháo và chữa bệnh miễn phí, muội có thể tới hỗ trợ không?” Triệu Duyên có hơi chờ mong, trong lòng nghĩ, có thể nhìn thấy nàng cũng là một loại hạnh phúc, về sau như thế nào, hắn không quan tâm, nhưng hiện tại ít nhất hắn nghĩ như vậy.

“Chữa bệnh miễn phí? Được đó, dù sao muội cũng không có việc gì làm.” Ngải Vi không nghĩ nhiều mà đáp ứng. Biểu tình sung sướng vô cùng, lần đầu tiên nàng tham gia chữa bệnh miễn phi, như vậy có ý nghĩa, đi cũng không sao.

“Vậy quyết định, đến lúc đó thời gian cụ thể lại thông báo cho muội.” Triệu Duyên nhìn Ngải Vi mặt mày hớn hở, tâm tình cũng trở nên sung sướng. Không biết vì sao, nhìn nàng cao hứng, hắn tự nhiên cũng cao hứng...

“Vâng, Triệu đại ca, thời gian không còn sớm, muội cũng nên trở về, đến lúc đó chúng ta lại liên hệ.” Ngải Vi nhìn trời bên ngoài, cười nhạt với Triệu Duyên. Bất tri bất giác, bọn họ nói đông nói tây mà qua hơn một canh giờ. Cần phải trở về, bằng không chậm nữa lại khó giải thích...

“Hảo, cần huynh tiễn muội?” Triệu Duyên ôn nhu như nước nhìn nàng, ngữ khí có chứa chút không nỡ xa.

“A, không cần, muội đi về trước.” Ngải Vi cười khẽ vẫy tay, đứng lên chuẩn bị ra ngoài...

“Hảo, trên đường cẩn thận một chút!” Triệu Duyên cũng không hề nói gì, nhìn theo Ngải Vi rời đi, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy...

“Tiểu thư, người xem, không phải Dục Vương Phi sao?” Tiểu nha hoàn cạnh Lâm Tố Nhi chỉ vào cách đó không xa Ngải Vi đi ngang qua, kinh ngạc hỏi. Các nàng không nghĩ tới ở trên đường đụng tới nàng.

“Dục Vương Phi, không nghĩ tới ở chỗ này gặp người.” Khi Ngải Vi bước tới bên cạnh Lâm Tố Nhi, mặt mang ngượng ngùng đánh thanh tiếp đón.

“Ồ, Lâm cô nương, là ngươi?” Ngải Vi nghe thanh âm, quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới là Lâm Tố Nhi, có chút ngoài ý muốn.

“A, đúng vậy! Dục Vương Phi cũng đi dạo phố sao?” Lâm Tố Nhi một thân thanh tú, váy hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ thoa chút phấn, thần thái sáng láng nhìn Ngải Vi nói.

“Đúng vậy! Đang định trở về!” Khóe môi câu lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói.

“Như vậy, không quấy rầy ngươi, hôm nào chúng ta nói chuyện?” Lâm Tố Nhi nhiệt tình lôi kéo tay Ngải Vi, vẻ mặt chờ mong nhìn Ngải Vi nói.

“Hảo! Hôm nào rảnh chúng ta cùng nhau đi dạo.” Ngải Vi sung sướng đáp lời. Trong lòng nghĩ, Lâm Tố Nhi nói không chừng sau này sẽ hấp dẫn Dương Quý? Phải tạo thêm cơ hội mới được, như vậy bà nội không cần buồn vì không có cháu dâu, tính cách Lâm Tố Nhi không tồi, rất hợp đại ca, ha hả...

Ách, đúng rồi, đại ca, không biết chuyện lần trước thế nào? Hắn có qua nguy hiểm, gần nhất mấy ngày đã quên hắn, không biết Dục có tin tức hắn, trở về hỏi một chút xem sao...

“Ân, hẹn gặp lại!” Lâm Tố Nhi có chút luyến tiếc nhìn Ngải Vi rời đi, trong lòng cảm thấy Ngải Vi có loại cảm giác thân thiết, đó là cảm giác người trong nhà. Một lát sau, biểu tình nàng tràn ngập ưu thương...

“Dục, chàng có tin tức đại ca không?” Ngải Vi trở lại Dục Vương phủ liền đi thư phòng tìm Nam Cung Dục, có hơi sốt ruột hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.