Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 20: Chương 20: Cô nương bánh nhân đậu (4)




Tô Vân Khai đi Đại Danh Phủ nhận chức, đã sớm rời khỏi Giang Châu, vốn định chậm rãi đi bộ đến, tiện thể thưởng thức cảnh đẹp ven đường. Nhưng lại vô tình ở trấn Nam Nhạc hơn mười ngày, cho nên thời gian còn lại có chút gấp gáp. Vì thế hắn mua xe ngựa, dự định lái xe tới. Khi mua xe ngựa xong đã là giữa trưa, rõ ràng phải đi ăn trước mới xuất phát được.

Khi bọn họ ăn cơm xong, tiểu nhị cũng đã cho ngựa ăn no rồi dắt ra ngoài.

Tô Vân Khai cầm lấy roi ngựa, để cho hai vị cô nương lên xe ngồi. Bạch Thủy lên xe trước, đang định đỡ Minh Nguyệt lên, thì chợt phát hiện trong xe có người, nhíu mày, lập tức vén rèm lên, quăng một quả đấm vào người nọ, quả đấm còn chưa xuống, liền thấy rõ khuôn mặt, vội vàng thu tay lại. Còn chưa kịp phát ra tiếng, lập tức bị người nọ bịt miệng, hắn nói với chình mình “Xuỵt”, Tô Vân Khai và Minh Nguyệt nghe thấy, thò đầu vào trong thăm dò.

Vẻ mặt Tần Phóng dính đầy bụi đất, thấy hai người kia vào hắn lại “Xuỵt, xuỵt” hai tiếng.

Bạch Thủy bị hắn đè nửa người, mặt đỏ tai hồng nhéo cổ tay của hắn một cái, Tần Phóng bị đau đến đỏ cả mặt, nhưng không dám la lên, nằm bò trong xe xoa tay, trợn mắt nhìn Bạch Thủy, “Có tin ta bảo cha ta cắt chức ngươi không!”

Bạch Thủy cười lạnh một tiếng, giơ tay làm bộ muốn đánh hắn, Tần Phóng vội vàng trốn sang một bên, ánh mắt nhìn Tô Vân Khai cầu cứu, “Tỷ phu, cứu đệ, người của cha đệ vẫn còn ở quanh đây, đệ không mang bạc, hết tiền lộ phí.”

Tô Vân Khai suy nghĩ một chút, “Có thể mang đệ đi cùng, nhưng chơi đùa nửa tháng, đệ phải trở về Khai Phong cho ta. Đợi lát nữa viết thư báo bình an về nhà.”

“Được được, nghe huynh hết.” Lúc này hắn mới thấy thoải mái, nhìn Bạch Thủy hỏi, “Tỷ phu của ta phải rời khỏi đây, ngươi đi theo làm gì? Mau đi xuống, bản công tử buồn ngủ rồi.”

Thanh đao của Bạch Thủy chỉa về phía hắn, lạnh lùng nói, “Dám vượt qua chỗ này, ta liền chém ngươi thành hai mảnh.”

Tần Phóng hít một hơi lạnh, chân lùi về sau không dám lên tiếng nữa.

Đối với Minh Nguyệt mà nói xe ngựa có hơi cao, lại không có ghế ngựa, cho nên khi muốn đi lên thì phát hiện chân mình khá ngắn, tay mất lực, thiếu chút nữa ngã xuống, ai ngờ có người đỡ ngang hông nàng, nàng mượn lực leo lên. Nhìn lại, phát hiện chính là Tô Vân Khai. Thấy hắn, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi người đi vào trong xe, sau đó lại sờ sờ eo mình, vừa hay Tô Vân Khai đưa bao quần áo vào liền nhìn thấy hành động của nàng. Hắn giả vờ không biết, để nàng khỏi xấu hổ.

Một lát sau, bên ngoài đưa đến một cái ghế, bảo Tần Phóng cất vào thùng xe. Minh Nguyệt nhìn thấy cái này thật quen mắt, lúc này mới nhớ ra, đây chẳng phải là cái ghế hồi nãy chưởng quầy khách điếm đem ra ngoài để ngồi phơi nắng sao? Nàng nhìn ra ngoài cửa xe, chưởng quầy đang đứng, dựa lưng vào cây cột!

Nàng duỗi lưng, mệt mỏi tối qua tan thành mây khói. Ngày hôm nay, ánh nắng ấm áp, mặt trời chói mắt.

Lát sau, Tần Phóng nằm úp, lén nhìn ra ngoài quan sát, không phát hiện người nào khả nghi, bấy giờ mới thấy an tâm. Sau đó hắn nhìn Bạch Thủy giơ đao chỉa về mình, sợ tới mức vội vàng rụt người lại.

Từ trấn Nam Nhạc tới Đại Danh Phủ, đường đi vô cùng thuận lợi, nhưng cũng mất tám ngày mới đến được.

Dọc dường đi, một ngày bọn họ phải ở cùng nhau hơn mười hai canh giờ, không muốn thân quen cũng không được. Mặc dù Tô Vân Khai và Minh Nguyệt cũng có chút cẩn trọng, nhưng không xa cách như những người mới quen biết nhau, khi nói chuyện thường xuyên cười đùa. Bạch Thủy và Tần Phóng thì khác, ở chung với nhau rất ầm ĩ. Như Minh Nguyệt miêu tả, như là chuột với mèo.

Tô Vân Khai có quan ấn, dẫn theo bọn họ làm người hầu cận, ghi tên vào danh sách, cùng nhau ở trạm dịch, bớt đi rất nhiều rắc rối.

Ngày hôm đó, bốn người Tô Vân Khai vẫn đi theo lộ trình, cách phủ nha khoảng chừng hai mươi dặm, nếu đi gấp có thể kịp giờ ăn trưa. Lần này hắn đi nhận chức không có thông báo cho người bên kia, chỉ biết là có quan mới nhận chức.

Tần Phóng ngủ suốt mười ngày trên ván gỗ, thắt lưng cứng ngắt. Giường chỗ trạm dịch còn cứng hơn, lúc hắn ra khỏi trạm dịch hai tay đỡ lấy hông, đi chân thấp chân cao. Bạch Thủy nhìn thấy, giơ tay chọc vào lưng hắn, Tần Phóng lập tức nhảy dựng lên, nổi giận nói, “Bạch bộ đầu!”

Bạch Thủy nhíu mày, “Đứng nhúc nhích, ta bấm huyệt cho ngươi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

Tần Phóng nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu hắn bỏ chạy, nói không chừng Bạch ma vương cũng tóm hắn trở về, không khéo lại chịu thêm tội. Hắn “Ừ” một tiếng đứng im, Bạch Thủy nhéo trái nhéo phải, không chê vào đâu được. Cuối cùng Bạch Thủy buông tay ra, Tần Phóng bước hai bước, không ngờ hắn thực sự đỡ hơn nhiều rồi. Hắn có chút ngưỡng mộ nhìn Bạch Thủy, “Tay nghề không tồi, học ai vậy, hôm nào ta cũng đi học.”

Bạch Thủy hất cằm, “Ừ.”

Tần Phóng nhìn theo, thấy một đôi nam nữ cùng nhau bước ra khỏi dịch quán, ánh nắng chiếu xuống, trai tài gái sắc, cười cười nói nói, thật sự là một đôi ngọc bích, nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái. Đột nhiên hắn có cảm giác không đúng, cảm thấy dạ dày quay cuồng, kinh ngạc nhìn Bạch Thủy, “Minh, Minh Nguyệt cô nương? Nàng học như thế nào?”

Bạch Thủy suy nghĩ một lát nói, “Từ khi nàng theo gia gia học nghiệm thi, buộc phải nhớ các vị trí huyệt đạo, tất nhiên nhớ huyệt đạo cũng có chỗ hữu dụng.”

Tần Phóng bỗng nhiên cảm thấy hai chân vô lực, thắt lưng càng ngày càng đau, dạ dày có chút khó chịu.

Tô Vân Khai thấy sắc mặt Tần Phóng tái nhợt nằm úp trên vách xe, thì hỏi, “Hắn bị sao vậy?”

Bạch Thủy nhìn hắn một cái, trả lời, “À, chắc là do đau lưng nha.”

Minh Nguyệt bước lên phía trước nói, “Tiểu hầu có muốn ta bấm huyệt cho ngươi không?”

“Không cần!”

Tô Vân Khai nhíu mày, “Không thì không, cần gì phải lớn tiếng như vậy.”

Tần Phóng nói, “Thì, không!”

Tô Vân Khai cong khóe miệng, giơ tay chọc lưng Tần Phóng một cái.

“Oa –”

Tần Phóng thở hổn hển, Tô Vân Khai cầm ghế xuống, đặt trên mặt đất. Minh Nguyệt giẫm ghế đi lên, cúi người để hắn bỏ ghế vào trong. Mấy ngày nay lặp đi lặp lại, hai bên đã sớm hiểu ý nhau.

“Tỷ phu, đệ không thể trèo lên được.”

Tô Vân Khai ngồi trên xe, tay cầm roi ngựa, ánh mắt khẽ lướt qua hắn, “Vậy thì ở lại dịch quán đi.”

Tần Phóng vừa nghe vậy, lập tức nhảy vọt lên xe, động tác còn nhanh hơn cả báo. Chờ hắn bò vào xe rồi , lại bắt đầu rên rỉ, khiến Bạch Thủy vô cùng bực bội.

Minh Nguyệt nghe hai bọn họ cãi nhau hết sức ồn ào, liền cúi người ra ngoài, ngồi bên cạnh Tô Vân Khai, mở bao giấy dầu ra, xé một miếng bánh nướng đưa tới trước môi Tô Vân Khai. Hắn cắn vào trong miệng, từ từ nhai nuốt. Nuốt vào một miếng, nàng lại đút thêm một miếng. Chốc lát chiếc bánh đã được ăn hết, Minh Nguyệt hỏi, “Uống nước hay là ăn một cái nữa?”

“Nước.”

Đợi hắn uống nước xong, Minh Nguyệt ôm túi nước. Tiếng vó ngựa vang lên, gió từ từ ngừng lại, bọn họ đã lên núi. Đường núi này cực kì ngắn, dưới sườn núi có thể nhìn thấy thôn trang. Nàng xem bản đồ, chỉ vào thôn trang bên trái đường, “Đi qua chỗ này, đường bên phải sẽ thông tới nơi khác.” Nàng nói xong nghiêng đầu hỏi, “Huynh đi con đường này bao giờ chưa?”

“Đã từng. Từ Giang Châu tới Khai Phong, từ Khai Phong tới Đại Danh Phủ, lại từ Đại Danh Phủ tới những địa phương khác, trước đây đi theo phụ thân, có lẽ đã đi hết Đại Tống rồi.”

Giọng nói người lái xe cực kì nhẹ nhàng, nhưng nhà quan lại sao có thể chạy tới chạy lui. Minh Nguyệt từng nghe chuyện phụ thân hắn, bởi vì là người quá ngay thẳng chính trực, cho nên con đường làm quan không hề thuận lợi. Sở dĩ Tô Vân Khai được thưởng thức, vì hắn là thám hoa do đích thân hoàng đế khâm điểm, lại từng bồi thái tử đọc sách, cực kì được tín nhiệm, hắn lại rất có năng lực, cho nên con đường làm quan thuận lợi hơn nhiều so với phụ thân hắn.

Hiện tại hắn được thăng chức làm Đề Hình Quan, đây chính là bằng chứng tốt nhất.

Dưới khuôn mặt bình tĩnh tuấn lãng, là một vách tường cao ngất, Minh Nguyệt không tài nào vượt qua được. Tiểu ca ca trong trí nhớ, rõ ràng là một người phóng khoáng hay nói chuyện.

Tô Vân Khai thấy nàng thật lâu không nói chuyện, nhìn nàng, “Sao vậy? Gió lớn thì vào trong ngồi đi.”

“Không sao cả, một mình huynh đánh xe cực kì buồn chán, ta ngồi với huynh.”

Buồn chán? Cũng không hẳn. Nhưng có người ngồi bên cạnh trò chuyện, cũng không tệ lắm. Tô Vân Khai không bảo nàng vào trong nữa, nhưng mà hai người trong xe cãi nhau ầm ĩ không ngừng, tiếng động rất lớn. Tô Vân Khai với Minh Nguyệt nheo mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ bật cười, thật sự là hai kẻ dỡ hơi.

Dưới sườn núi, đi ngang qua bên trái thôn trang. Khi đến gần, cách một đoạn đường Minh Nguyệt nhìn thấy có giấy tiền vàng mả hương nến.

Một cây hương nến xen kẽ với một mảnh giấy tiền vàng, mặt đất có hai ba ngọn đèn nhỏ, tán ở trong bụi cỏ, trên đường có bùn. Có chút ẩm ướt, nên lúc xe ngựa đi ngang qua cán thành bùn, để lại trên đất dấu vết lớn, chắc chắn phải đi một khoảng nữa mới hết.

Ở Tống Triều, khi người dân bản xứ qua đời, người dân dùng giấy tiền vàng mả cùng với hương đèn, rải trên mặt đất, nghe nói để lót đường cho quỷ hồn, thuận lợi tìm đến quỷ môn quan, hơn nữa sau khi người chết ra đi, có thể sử dụng số tiền này.

Minh Nguyệt nhìn xung quanh, thế mà lại phát hiện không có nhà nào treo tang trắng, cũng không nghe thấy kèn loa, chỉ có giấy tiền trải một đường dài.

Tô Vân Khai cũng quan sát vài lần, mãi đến khi xe ngựa rời khỏi đường nhỏ, cách lộ khẩu (*đường giao) không xa trên một sườn núi nhỏ, có một đám người túm tụm một chỗ. Nhưng không ai la khóc, cũng không thấy rơi lệ, cảm thấy kì quái, “Bên kia đang làm cái gì?”

Minh Nguyệt cũng hết sức tò mò, “Đi coi thử đi.”

Xe ngựa đột ngột dừng lại, Tần Phóng dừng một chút, vén màn lên nhìn ra ngoài, thì thấy trên mặt đất trải đầy tiền vàng, hắn lập tức rụt người lại. Bạch Thủy thấy vậy, liền nhảy xuống xe, đi theo hai người kia tới sườn núi.

Vốn tưởng do ở xa nên không nghe thấy tiếng động, hóa ra đến gần, vẫn không có ai khóc. Minh Nguyệt cực kì tò mò, vội vàng đi tới, thấy mười mấy người cúi đầu nhìn xuống một chỗ, vẻ mặt thoải mái, cũng có người vừa cười vừa nói. Đợi nàng đi tới cái hố đó nhìn xem, mới hiểu ra. Đúng lúc Tô Vân Khai đến, nàng thấp giọng nói, “Là thập cốt.”

Tô Vân Khai giật mình, thập cốt gọi là thu thập tro cốt cải tang, ở Nam Triều khi đó Giang Yêm từng nhắc tới “Xuyết hoạch liễm hỏa, thổi hồn thập cốt”, là một dạng mai táng người chết, người thân tìm tro cốt người thân mai táng lần nữa, quy định phải đủ 13 năm.

Chẳng trách vẻ mặt những người này khá thoải mái, dù sao người thân cũng rời đi 13 năm rồi, có thể có bao nhiêu đau buồn chứ.

Minh Nguyệt nghĩ thông suốt, trong lòng không còn gì nghi ngờ, liền quyết định rời đi. Nhưng vừa mới xoay người, cổ tay bị Tô Vân Khai kéo lại. Nghiêng đầu nhìn, hắn liếc mắt, ý bảo nàng nhìn lên đống xương cốt kia. Nàng nhìn tới, lập tức dừng lại.

Ở trên đó, có hai bộ hài cốt.

Nàng nuốt nước miếng, Tô Vân Khai hỏi người ngoài, “Xin hỏi vì sao lại có hai bộ hài cốt?”

Người ngoài cười nói, “Phu thê thôi, đồng mộ đồng huyệt.”

Minh Nguyệt nhíu mày, “Nhưng nhìn hai bộ hài cốt lớn nhỏ, hai người đó chắc hẳn phải cách nhau mười mấy tuổi?”

Người ngoài vẫn cười, đáp ---

“Minh hôn.”

(*Đám cưới ma)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.