Tiểu Tử Tu Tiên

Chương 49: Chương 49: Phó bản kích tình - Phần 3




Hang động âm u, bạch cốt chất đống, Thiên Độc Ngô Công con yêu vật này quả nhiên tạo nghiệt khá nhiều, Trác Tru Trinh nhẹ nhàng lựa chỗ không có xương người bước đi cũng khó. Có vẻ như xương người đang đại hạ giá, có khi nào gặp bạch cốt tinh không ta?. Trên tiểu tử tay cầm đèn pin mua từ shop hệ thống, hắn lia qua lia lại nơi hang động tối om om hiện lên cảnh tưởng hãi hùng, khắp nơi xương người, xương quái thú, to có, nhỏ có. Có loại khô cốt, có loại đang thối rửa nằm chung với phân yêu thú.

Mùi thối nồng nặc, Trác Tru Trinh nhìn mấy con bọ to bằng bàn tay có loại hình con đĩa có loại như con giun ngắn đang ăn đống phân huỷ mà muốn ói, hắn tính bỏ cuộc nhưng mà trực giác nói rằng cuối hang có báu vật. Trực giác của hắn mà nói chính là hay coi truyện tiên hiệp thấy lúc nào cũng có báu vật “cuối đường hầm” lại là báu vật nghịch thiên, nói trắng ra là đoán mò chứ trực giác cái con khỉ gì. Đang bịt mũi tính đi nhanh cho qua cái đoạn ghê tởm này thì bỗng nhiên Trác Tru Trinh thấy có ánh sáng le lói phản chiếu lại ánh sáng đèn pin của hắn, nhìn kỹ lại thì có lẽ là một vật kim loại nào đó. Hắn vọi vàng tiến đến gần thì thấy trong đống phân to đùng của Thiên Độc Ngô Công có một mảnh kim loại lộ ra, trên tay không có cành cây hắn dứt khoát lấy một khúc xương khô gần đó tiến lại khều vật đó ra. Một cái gì đó rơi ra từ đống phân khô lăn long lốc chính là một chiếc nhẫn trữ vật. Mẹ ơi, là một chiếc nhẫn trữ vật.

Trong tu tiên giới chỉ có Kim Đan Cảnh cao thủ mới có đủ tài lực mua nhẫn trữ vật, còn tu vi thấp hơn ư? Trừ khi là con ông cháu cha, nếu không mày sẽ bị cướp, thậm chí sau đó bị giết và diệt khẩu. Trác Tru Trinh không phải mới xông xáo “giang hồ” dù là thái điểu (gà con) thì cũng phải có kiến thức bình dân. Có điều lâu ngay ăn thiệt thòi nên hắn cũng cố gắng động não một tý kh gặp một chuyện gì đó, vì vậy không khó để hắn nhận ra rằng nơi này là một kho tàng đã có một chiếc nhẫn trữ vật như vậy thì với số lượng xương người đến không hết kia dùng đầu gối cũng biết là có bao nhiêu cái “trữ vật” như thế ở đây. Nhưng hắn cũng chưa dám mừng vội.

Người chết vì tài bảo, chim chết vì đồ ăn, dù Trác Tru Trinh có ngu hơn cũng hiểu một điều với thực lực của Thiên Độc Ngô Công thì không thể nuốt một nhân vật cấp Kim Đan Cảnh để cho ra mấy cái đống phân “hấp dẫn” như thế. Cũng có nghĩa là... nguyên ngọn núi này là một ổ Rết Khổng Lồ, thậm chí con đã bị giết chỉ là một con chưa trưởng thành. Hắn chợt rùng mình nhìn cái nhẫn trên tay mà suy đoán, con rết chưa trưởng thành nó đã to bằng cột nhà như thế vậy thì con trưởng thành nó to như thế nào?

Hắn vội vàng vứt chiếc nhẫn vào kho hệ thống sau đó liền chạy ra cửa hang, hắn không dám nghĩ sẽ ở lại lụm “kho báu” còn lại, tính mạng không thể giỡn chơi được.

Có điều trăm tính ngàn tính thì không tính được cái ngu của thằng thông minh. Nếu Trác Tru Trinh không biết sợ mà ở lại yên lặng kiếm chỗ tốt rồi yên lặng rút êm có khi “trúng mánh”, đằng này do hắn sợ hãi vội vàng rút lui nên chân liền đạp một cái xương khô kêu lên “Rắc” lúc này bỗng sâu trong hang động rung rinh, sau đó tiếng sột soạt và tiếng rít chói tai vang lên. Trác tiểu tặc sợ hãi tăng tốc, hắn chạy nhanh ra phía cửa động, một luồng khí tanh tưởi theo sát phía sau, cơn lạnh buốt khó hiểu từ thần hồn toả ra khiến cho hắn đau đớn muốn ngất xỉu, đây rõ ràng là tinh thần công kích, mặc dù ở xa nhưng hiệu quả cũng suýt lấy mạng Trác Tru Trinh, hắn một ngụm máu tươi, hai mắt vằn vện, khung cảnh trước mắt mờ đi, cơ thể theo bản năng đào tẩu về phía có ánh sáng.

Huyễn Độc Ngô Công là loài tiến giai từ Thiên Độc Ngô công, nó nhận thấy có kẻ xâm nhập địa bàn liền phóng thần hồn dò xét, gặp con mồi nó liền tiến hành đả kích bằng tinh thần lực. Sau đó lao nhanh về phía cửa động, nhân loại chán sống dám làm phiền nó tiềm tu Hoá Hồn Cảnh sẽ không có kết quả tốt.

Trác Tru Trinh gần ra khỏi cửa động thì một tảng đá rơi bít gần hết cửa hang, hắn liều mạng vận dụng toàn lực đào một đường thoát nhưng đã muộn, phía sau hắn nhìn thấy một cặp răng càng to tướng sau đó là một cái đầu to gấp đôi con Thiên Độc Ngô Công, ánh mắt lạnh lùng đen nhánh đang nhìn hắn như nhìn một con mồi xấu số. Xung quanh không có đường thoát chỉ có một đường chết và chết trong miệng Huyễn Độc Ngô Công, sau đó thành phân của nó, hu hu...

Tuyệt vọng...

Đi qua cái hố bị đạn rocket tạc ra, nhìn xung quanh không thấy xác của Thiên Độc Ngô Công đâu, chắc bị “lão yêu” ăn mất rồi, Lỗ Càn cùng Đới Minh Tuyết lần mò trở lại chiến trường thì nhìn thấy hai bộ hai cốt đã phân huỷ gần hết, cả hai nhanh chong mai tán, với khả năng của tu sĩ thì chuyện này chỉ diễn ra nữa nén nhang (chắc mười phút) sau đó hai người này liền thận trọng tiến về phía hang ổ của Thiên Độc Ngô Công, về túi trữ vật của đồng bọn thì chắc có lẽ cũng bị phân huỷ ăn mòn bởi chất độc của yên thú rồi. Lỗ Càn bi thương, Đới Minh Tuyết thì nhẹ nhõm hơn một chút nhưng cũng bi thương không kém, dù sao cũng là sư huynh đệ chung sống mấy chục năm ở Vạn Độc Môn nói không có tình cảm là nói láo, từ tạp vụ đệ tử muốn trở thành ngoại môn đệ tử bình thường cũng cần tu tạp dịch ở Vạn Độc Môn khoảng mười lăm năm hoặc lâu hơn cho đến khi tu vi lên đến Ngưng Dịch Kỳ sơ cấp, một thời gian dài như vậy người lạ cũng thành hàng xóm huống chi là trong một môn phái.

Cả hai tiến dần đến hang động của Thiên Độc Ngô Công, nhìn vào bên cạnh cửa hang thì mừng rỡ vô cùng, bụi Dung Độc Thảo nằm chung với bụi cỏ gai bình thường rất khó nhận ra, cọng lá phát phơ trong gió, nếu để ý kỹ một chút nó hơi sẫm màu so với mấy bụi cỏ xung quanh, loài này cũng là thảo mộc bình thường, nhưng hay mọc ở gần hang ổ độc thú nên có tính chất hấp thu và dung hợp độc tính, nếu không với chất độc có thể ăn mòn xương cốt của Thiên Độc Ngô Công cũng đủ huỷ hoại nó, thiên nhiên thật kỳ diệu, có đôi khi một bụi cỏ cũng có nhiều điều thần kỳ, ương ngạnh mà sống.

Đối với Vạn Độc Môn, đệ tử tu đến thất cấp Ngưng Dịch Hậu Kỳ thì có thể tìm kiếm Dung Độc Thảo để trung hoà độc lực trong cơ thể. Pháp môn của Vạn Độc Môn là Luyện Độc, tu độc thể, luyện độc khí đến một ngưỡng nào đó sẽ thoát thai hoán cốt thành độc thể, lúc ấy phải dùng Dung Độc Thảo để ổn định độc tính bản thân để bước tiếp vào bước tiếp theo. Tu sĩ luyện độc khi bước vào Ích Cốc Kỳ không dùng linh khí nội thể duy trì sự sống mà là dụng độc khí duy trì sự sống qua đó có thể nhịn ăn vài năm là chuyện bình thường. íCh Cốc Kỳ là cảnh giới quan trọng của tu sĩ, Ngưng Dịch Kỳ khi thám hiểm hay lịch luyện nếu gặp trận pháp vây khốn chừng hai tháng sẽ kiệt lực mà chết đói, hoặc vây khốn ở nơi không có dương khí thì chết càng nhan, lạc ở sa mạc cũng có nguy cơ chết khát... íCh Cốc Kỳ lại khác, tu sĩ cấp bậc này gặp những trường hợp trên thì sức chịu đựng vô cùng ương ngạnh. Giai đoạn này là giai đoạn bồi căn cố thế tụ nguyên khí chuyển linh hồn để tiếp bước vào Trúc Cơ Kỳ chính thức trở thành Tiên Nhân chân chính nâng cao tuổi thọ, trú dưỡng dung nhan. Có điều để bước vào Trúc Cơ Kỳ sao mà muôn vàn khó khăn trắc trở, nghìn vạn phàm nhân chỉ vài chục người có thể tu tiên đến Ngưng Dịch Kỳ, nghìn vạn Ngưng Dịch kỳ chỉ vài kẻ bước vào Ích Cốc Kỳ, trăm vạn Ích Cốc Kỳ lại kiếm không ra người vào Trúc Cơ.

Đệ tử Vạn Độc Môn lại khác, chỉ cần Dung Độc Thảo trên tay, dễ dàng tiến nhập Ích Cốc Kỳ luyện thành độc thể. Nhưng Dung Độc Thảo loài khốn nạn này tuy không hiếm nhưng chỉ lựa nơi trú ẩn của Yêu Thú có chất độc cực mạnh để sinh trưởng. Trừ khi có đệ tử Nội môn chịu giúp đỡ ngươi nếu không thì chỉ còn cách vào sinh ra tử, tranh cướp với độc thú mới có được. Nay Dung Độc Thảo đã ở trước mắt mà xung quanh lại chẳng có ai, cơ hội ngàn năm thế này khiến cho sư huynh muội Lỗ Càn và Đới Minh Tuyết mừng vô hạn, nhất thời quên đi hai vị đồng bọn xấu số. Lỗ Càn nói:

- Thấy chưa? Thằng nhóc khi nãy có khi là lão yêu ngàn năm, coi như ngứa mắt với Dung Độc Thảo, chúc ta gặp may rồi.

Đới Minh Tuyết vui vẻ gật đầu đáp:

- Sư huynh nói chí phải, cảnh cửa trở thành nội môn đệ tử đang ở trước mắt chúng ta rồi, mau hái nó!

Lỗ Càn vui vẻ gật đầu móc trong người ra một cái bao tay chế tạo bằng chất liệu đặc biệt mang vào để hái Dung Độc Thảo. Hái dung độc thảo cần găng tay chuyên dụng của Vạn Độc Môn, bọn họ vì cái găng tay này mà gộp tất cả điểm cống hiến của bốn người cùng bồi vào một số tài sản mới đủ đổi lấy. Nếu không có găng tay này thì chất động còn vương trên lá của Dung Độc Thảo dính vào người, đau đớn mà chết.

Lỗ Càn nhẹ nhàng bước đến bên Dung Độc Thảo, Đới Minh Tuyết cảnh giới xung quanh hồi hộp nhìn Lỗ Càn thu hoạch. Dung Độc Thảo như mời gọi hắn bước đến, cành lá phe phẩy muốn nói:

- Đến mà ngắt ta đi!

Cánh tay Lỗ Càn gần chạm tới Dung Độc Thảo thì ầm một tiếng, cửa hang bên cạnh nổ tung ra, đất đá bắn tung toé, Đới Minh Tuyết vội vàng tung tả thủ gạt một tảng đá bay về phía bọn họ che chắn cho Lỗ Càn, nàng hét to:

- Sư huynh! Nhanh tay.

Lỗ Càn bàn tay nhanh như chớp phóng tới thu hoạch Dung Độc Thảo, từ gốc cây Dung Độc Thảo liền phóng ra một đầu Bích Xà nho nhỏ, hai răng nanh sắc bén ngoác ra lao tới trước mặt hắn làm Lỗ Càn bất ngờ, nhưng kinh nghiệm dày dạn, hắn đã chuẩn bị trước, lập tức né sang một bên.

Bên kia nơi cửa hang bị phá tung, một đầu Ngô Công hung tợn chui nữa người ra người, nó cao bằng nữa toà núi nhỏ. Ánh mắt liếc ngang liếc dọc tìm kiếm con mồi nhỏ kia, rõ ràng lúc nó lao vào “đớp” con mồi nhỏ đó thì hắn liền biến mất làm nó quá trớn phá cửa hang mà ra, còn con mồi như tan biến vào không khí. Trác Tru Trinh lúc này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.