Tiểu Thư Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Nụ Cười

Chương 8: Chương 8




_Mình ra kia nói chuyện được ko??? Ở đây…..- Hắn ái ngại chỉ về lũ con gái

Cả bọn như hỉu ý, mỉm cười :

_Được thui! Ra kia đi.

Khi cả bọn

đã đi rồi mà tụi con gái vẫn ồn ào, tám chuyện với nhau về hắn….. (Đúng là hotboy rắc rối wa” )

_Hôm nay Thiên Thanh có đi học hok vậy?

_Có mà! Cậu ấy còn bảo phải mang cơm trưa đến cho cậu nữa mà. Cậu ko gặp cậu ấy sao??? – Ngọc Anh thắc mắc

_Sao cơ??? Cô ấy mang cơm cho tôi àh!

_Uhm!

_Vậy là tiêu rồi. Tôi thấy hộp cơm cô ấy mang đến vất ngay chỗ cửa sân sau trường……

_Cái gì cơ??? Vậy chắc cậu ấy…….. – Hà Oanh nói thảng thốt.

_Đừng có nghĩ tiêu cực mà!!! Cậu đang làm cả bọn rối lên đó…. – Nguyệt Trân cố trấn tĩnh cả bọn.

_Vậy bây giờ mình phải làm gì đây hả Thành Vũ!!! – Yến Nhi lo lắng

_Bây giờ mình chỉ còn cách là tìm khắp trường thôi. Ko có đủ manh mối để tìm kiếm và biết chắc là Thiên Thanh đang ở đâu cả!! – Thành Vũ vẫn giữ bình tĩnh

_Uhm! Vậy mình chia nhau đi tìm đi.

Chợt, lúc đó :

_A! Chào mấy bé, có chuyện gì mà mặt mày căng thẳng vậy???

Bọn bạn hắn tươi cười lại gần

Hà Oanh nhăn mặt :

_Mấy cậu trông vui wa” nhỉ??? Bọn tôi đang rối hết cả lên đây còn ở đó mà cười nói vui vẻ !!!

Vũ Doanh ngạc nhiên :

_Ơ!! Người ta mới tới làm gì mà nhăn thế cô nương.

_Hứ!!! Thiên Thanh bị mất tích rồi , ở đó mà nhăn với nhó.

_Sao cơ??? Thiên Thanh bị…….. – Cả bọn xém hét toáng lên.

_Khẽ khẽ cái mồm mấy người, bây giờ bọn tôi và Thành Vũ đang chuẩn bị đi tìm đây. Mấy người giúp 1 tay nhé. – Ngọc Anh cau có.

_Tất nhiên rồi!! Bắt đầu từ đâu đây…..

_Khoan đã, cho tao nói….. – Nhật Tuấn lên tiếng.

_Chuyện gì thế??? – Nguyệt Trân hỏi.

_Nè!!! Có phải là Thiên Thanh bị mất ở cửa sân sau trường hok??? Lúc đó có hộp cơm kèm theo hả????

Cả bọn ngạc nhiên…….Thành Vũ giật mình , lay bạn hỏi :

_Sao mày biết???

_Do tao thấy……. – Nhật Tuấn nhăn răng cười gượng

_Trời….. Mèn đét ơi…. thấy sao ông ko cứu hả????

_Tao có nhìn thấy mặt đâu mà cứu, vả lại bọn này hối đi wa” nên tao chưa thấy gì hết.

_Vậy ông có bít là bon nó kéo Thiên Thanh đi đâu hok??? – Vũ Doanh hét toáng lên.

_Hình như là….. nhà kho…. gì gì đó.

_Nhà kho hả??? Cũ hay mới….????

_Tao hok bít?? – Nhật Tuấn nhăn mặt, lắc đầu – Ko nghe rõ.

_Thui, mình tìm cả 2 nhà kho lun đi. Nhanh đi. – Thành Vũ lên tiếng.

_Uhm!

Cả bọn tức tốc chia làm 2 nhánh chạy ra 2 nhà kho.

Nhà kho mới : Nhật Tuấn, Nguyệt Trân, Minh Duy, Ngọc Anh, Yến Nhi.

Nhà kho cũ : hắn , Đại Thành, Hà Oanh, Vũ Doanh.

Trong lòng hắn đầy hoang mang, cầu mong bé ko có mệnh hệ gì!!!!!!

Còn lúc này về phần bé cũng chả ổn hơn gì hắn………

Bé sực tỉnh khi bị 1 chậu nước tạt vào người. Toàn thân ê ẩm, nặng nhọc, tay chân bị trói chặt, miệng bị băng lại……..

“Cái nơi wái wỷ gì thế này!!? ” – Bé mệt nhọc mở mắt

Đập vào mắt bé là con nhỏ nhóm trưởng đang túm lấy tóc bé dựng đầu bé dậy. Nó hầm hè như ăn tươi nuốt sống bé :

_Mày đã hỉu lời tao nói là nó như thế nào chưa hả??? Con ranh…….

Bé vẫn im lặng trừng mắt nó thì :

_BỐP!!!!!

Tiếng tát tai chua chát vang lên :

_Mày còn dám gườm tao àh!!! Con này ngon nhỉ??? Mày tưởng mày còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc nữa sao??? Nhìn cái mặt mày là tao muốn đập rồi, khuôn mặt xấu xí này cho *** nó ăn là hợp đấy nhỉ?/??? Hahahhah………..

Cả bọn còn lại hùa theo cười bé…….. Bé như điên lên nhưng ko làm cách nào nói lại được, lòng đầy ấm ức mình đã wa” xem thường bọn nó……….

_Giờ tao sẽ cho mày biết , cơn tức giận của tụi tao là như thế nào?? Mày là 9o62 ko bít nghe lời , con ranh…….. – Rồi nó quay lại , quắt tay cho 1 cn nhỏ đã đợi sẵn – Cho nó biết mùi đi em!!

_Vâng , tỉ tỉ……… – Con tóc duỗi thẳng , nhuộm màu lập loè dạ ngoan.

Con bé từ từ tiến lại phía bé, mím cười….. dịu dàng (Ặc…. nham hiểm thì đúng hơn). Đưa con dao từ từ lên khuôn mặt bé :

_Da mày trắng trẻo wa” nhỉ??? Lại mềm mại nữa chứ…. Chắc hoàng tử đã vuốt ve mày nên mày khoái theo chàng àh!!!

Bé thấy kinh tởm với lời nói của nó…… Lòng như lửa đốt , con dao này bén wa” đi thôi cho mất……

_Chắc hoàng tử chiều nó wa” , nó sinh bướng bỉnh đó mà , phải thay chàng trừng trị nó thật thích đáng vào…..

Cả lũ rú lên….. đầy khùng điên…..

Con bé tóc duỗi trừng mắt nhìn bé :

_Mày hãy tránh xa hoàng tử của tao ra đi, nghe chưa hả?????

Và rạch từ từ trên gương mặt bé……

Máu ứa ra…….. Đau nhói……..

Bé cố nhịn nhưng sao nước mắt cứ chảy dài………

Sau khi rạch 1 đường (nhỏ thui đó) trên má bé, con nhỏ tóc duỗi liếm con dao dính vết máu của bé, nhếch mép cười……..

Bé đau buốt, rát wa”……

Con nhóm trưởng nhấc mặt bé lên, cười khoái trá :

_Hahahha……….. Nhìn mặt mày lúc này thật là thảm hại mày bít ko hả??? Giờ mày đã ngoan ngoãn hơn chưa hả???

Nó quắt tay ra hiệu gỡ miếng băng trên miệng bé ra. Bé hét ngay vào mặt nó :

_Mấy người muốn làm gì tôi thì cứ việc làm hết xem nào??? Tưởng ỷ đông có thể làm tôi sợ sao hả??? Dẹp ngay mấy cái trò hiếp người này đi, nếu ko các người sẽ phải hối hận đấy….. Và…. dù có bị làm sao thì tôi cũng sẽ ko rời xa Thành Vũ đâu…..

Ngay lập tức 1 cái tát như trời giáng :

_BỐP!!!!!! Câm mỏ mày lại…… mày đã thích thì tao sẽ chiều. Típ tục đi bọn mày….

Miệng bé rướm máu , lòng như điên lên nhưng ko làm sao kháng cự lại được…..

Con nhỏ tóc xù khác cầm lấy con dao nhìn còn ghê hơn con dao kia tiến lại chỗ bé :

_Chuẩn bị típ nhé Thiên Thanh!!! Lần này tao sẽ làm nhẹ nhàng hơn, ko đau đâu…. Hehehee …..

Nó đưa tay xé toạt vai áo bé và từ từ liết nhẹ con dao trên bả vai bé……..

Bé như nghẹt thở, tim thắt lại….. Đau buốt nơi bả vai, cơn đau âm ỉ và khó chịu… Và bé nhớ đến hắn , nhớ nụ cười của hắn…. Bé chợt cười chua chát :

“Sao những lúc gặp khó khăn mình luôn nhớ đến hắn nhỉ??????? ”

Mắt nhắm lại từ từ chịu cơn đau cứa thịt………

Con nhóm trưởng giục :

_Xong chưa hả??? Có chút chuyện mà sao mày làm lâu vậy???

_Từ từ đã tỉ tỉ, phải cho nó nếm mùi đau đớn từ từ từng chút 1 chứ ạ !!!!! – Nó cười gian hiếm.

_Uhm! Nhanh đi. Bọn mình còn hải chồn lẹ nữa, mai hành nó típ. Ko bảo vệ lại nghi ngờ đó.

_Dạ! Xong ngay… – Con nhỏ nhanh chóng quay lại công việc của mình…..

………..

_RẦM !!!!!!!!!! THIÊN THANH….. ƠI…. THIÊN THANH……

Cánh cửa nhà kho bị đạp bay đi , hắn và bọn bạn xuất hiện bất ngờ làm lũ con gái trở tay ko kịp, đứng ngây ra…….. nhìn…. 0___o

Cả bọn bên Thành Vũ sững sờ :

_Trời ơi!!! Thiên Thanh…….. – Hà Oanh hét toáng lên , chạy nhanh đến bên bé, khóc nức lên….

Lúc này Thiên Thanh người rũ ra, quần áo ướt mèm, rách tả tơi (sơ sơ thui >__

Thành Vũ trong 1 thoáng sững sờ, liền chạy ngay đến bên bé , hất mạnh con bé tóc xù kia ra 1 bên, ôm chặt lấy cơ thể đang rũ ra của bé :

_Thiên Thanh……. Thiên Thanh…….

Bé từ từ mở mắt, mệt mỏi, đưa tay lên má hắn :

_Cuối cùng……thì… you….. cũng đã đến….. – Mỉm cười…..

Và ngất lịm lun trong vòng tay hắn….

Thành Vũ hét lên :

_Này!! Tỉnh lại đi……… Thiên Thanh…….

Hắn trừng mắt nhìn đám con gái đã hành hạ Thiên Thanh……. Cơn giận và tức tối….

Con nhóm trưởng ra vẻ hối hận, giả nai :

_Em xin…… lỗi , chỉ muốn dọa Thiên Thanh 1 chút thôi……. Ai ngờ…..

Hắn quát lên :

_Mấy người im ngay cho tôi……..

Hắn bế bé lên, lẳng lặng rời khỏi nhà kho….. Lòng đau như cắt….

“Xin lỗi, tôi đã để you bị khổ như thế này……. Xin lỗi….. ”

Ngay lập tức, đến lượt Hà Oanh nhìn bọn fan như mún xé xác :

_Bọn các người được lắm……. Giờ mún tôi xử các người ra sao đây hả??? Dám đụng vào Thiên Thanh của bọn này thì các người có đường chết với tôi…….

Đại Thành nắm vai Hà Oanh lại :

_Cứ bình tĩnh nào Hà Oanh, ko cần cô phải ra tay đâu. Bọn này cứ để tôi… dù hồi giờ chưa bao giờ tôi đánh con gái dù chỉ bằng 1 cành hoa nhưng…….. đụng đến Thiên Thanh thì mấy người chết với bọn tôi rồi……..

Trong lúc , Hà Oanh và Đại Thành đang xử lý bọn ác nhân thất đức này thì Vũ Doanh đã alô cho lũ bạn bên kho mới wa xử lý típ……..

_Tìm được Thiên Thanh rồi mày ạh!!! Cô ấy ……… Nhưng đã có Thành vũ chăm sóc rồi, bọn mày wa kho cũ nhanh đi………

_Ok!!!

_Ko!!!!! Cho bọn em xin lỗi…… Bọn em trót dại… Huhuuhuh…….

_Á!!! Đau wa”………

Ngọc Anh vút cây roi da lên , mỉm cười nhẹ nhàng :

_Thế mấy cô **** bới và đánh đập Thiên Thanh ko ngờ có kết cục như thế này sao????

_Vút…….Vút…….

Cả bọn cùng trừng mắt nhìn lũ con gái ác nhơn đó……

Hình phạt thích đáng dành cho mấy lũ fan ngu muội ……. ^^

_Bữa sau mà còn đụng đến bọn này thì mấy người tan xương với bọn tôi. NGHE CHƯA HẢ??

Nguyệt Trân quát lên – Nếu còn lần sau tôi sẽ dẫn các người lên ban giám hiệu đó. HỈU CHƯA!!!!!!!

_Da…da….ạ….. – Bọn fan lí nhí dạ khẽ.

_Bye mấy cô nương nhé!!! Nhớ lời của bọn này đó…. – Nhật Tuấn nháy mắt với bọn fan.

Cả bọn kéo nhau đi, để lại đằng sau tiếng rên rỉ và…….. hâm mộ của bọn con gái có não bị vấn đề….. (Bị thế mà vẫn còn hâm mộ… Hừ!!!)

Chợt, Hà Oanh bật khóc. Đại Thành ngạc nhiên :

_Cậu sao vậy??? Chẳng phải đã trả thù cho Thiên Thanh rồi sao???

_Nhưng…… – Hà Oanh nấc lên – Thiên Thanh…. trông tội nghiệp quá. Người dính đầy máu…….. Huhuhu…..

_Vậy sao??? Bọn mình mau đến phòng y tế đi.

_Uhm!!!

Cả bọn cùng nhau chạy. Riêng Hà Oanh vì khóc ko chạy được nên Đại Thành phải cõng chạy đi………. ^^ Pó tay.

Còn về phần hắn và bé……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.