Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 9: Chương 9




Yến Nguyên trở về nhà thì đã thấy quản gia, tài xế cùng hai người giúp việc đứng đó đợi. Cô đậu xe ngay tại sân, quăng chìa khóa cho tài xế rồi cởi cái áo khoác ngoài, tiếp tục quăng cho một người giúp việc.

- Bà chủ!... – Quản gia Quân như muốn nói gì đó.

- What?

Yến Nguyên đang bước vào nhà thì dừng lại. Nhưng cô chưa kịp nhìn quản gia thì một đám khói bụi ở đâu xông vào mũi.

- Khụ… khụ… khụ! Cá.. cái gì vậy hả? – Yến Nguyên ho khan, lấy tay che mặt rồi lườm quản gia.

- À dạ! Yến… Yến Vy… Yến Vy mở tiệc nướng BBQ thưa bà chủ!

Quản gia hơi lo sợ trước vẻ mặt của Yến Nguyên. Có trời mới biết được khi tức giận cô sẽ làm gì. Yến Nguyên bẩm sinh ghét khói bụi, không – bao – giờ tham gia tiệc nướng, lại rất ghét đồ nướng.

Còn nhớ lúc ở Úc, trong một lần quản gia Quân nấu ăn mà quên bật máy hút khói, vậy là Yến Nguyên nổi trận lôi đình, đem hết chén đĩa vứt loạn xạ trong nhà, đuổi hết người giúp việc đi hai tháng, bỏ ra khách sạn ở, để quản gia ở nhà lo túi bụi, không khỏi cười khổ trước bà chủ khó tính.

- Cô ta ở đâu? – Hai đầu lông mày của Yến Nguyên như muốn chạm nhau vì tức.

- À… dạ… sâ… sân… sau! – Một trong hai người giúp việc run lập cập.

- Mở hết cửa sổ ra. Tôi cho các người 2’ phút xử lí đám khói này. Khụ… khụ… khụ! – Yến Nguyên sắp hết kiên nhẫn, mắng xong đám người đó rồi chạy ra sân sau.

Trời ơi, cảnh tượng gì thế này không biết? Một đám vị thành niên, trai có gái có, ăn chơi đàn đúm thật kinh tởm. Gái thì ăn mặt hở hang, khoe muốn hết V1 với V2, trai thì tóc xanh mỏ đỏ, nhìn muốn đập vào mặt.

Yến Nguyên không phải người cổ hủ, cô sống thoáng là khác. Nhưng cô ghét khói, lại càng ghét hơn những kẻ ngửa tay xin tiền rồi dùng tiền như nước vào mấy trò ô uế này. Xem nào, hai ba cái lò nước khói đen kịt, rượu thì toàn rượu mạnh, có cả XO nữa. Mấy đưa trẻ này, tưởng mình đang ở Mỹ à? Nhạc thứ ở vũ trường xập xình xập xình, nghe mà nhức cả tay.

Cơn thịnh nộ trong người Yến Nguyên lên đến đỉnh điểm. Vừa lúc đó quản gia từ trong nhà chạy ra nhưng nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của cô thì cũng giật mình bất động.

- WHAT ARE THESE PEOPLE DOING THE GAME ABOUT? ( Các người đang làm cái trò gì vậy hả?)

Yến Nguyên dùng gần hết sức hét lên, át cả tiếng nhạc. Mấy đửa trẻ vị thành niên đó bắt đầu dồn ánh mắt kinh ngạc về cô. Yến Vy đang te tửng cười ha hả thì giật mình và cũng nhìn về phía Yến Nguyên. Nhưng cái họ nhận thấy là một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người của cô gái đẹp hơn cả hoa hồng.

- MUSIC OFF! ( Tắt nhạc!) – Yến Nguyên hét lên lần nữa, quản gia Quân nhanh chóng chạy đi tắt nhạc.

Bây giờ thì mọi thứ thật sự im ắng nhưng không một ai dám lên tiếng. Họ sợ cô gái xinh đẹp kia sẽ “ nuốt chửng” họ mất. Yến Vy hoàn hồn, lấy lại vẻ mặt kiêu ngạo đầy xất xượt rồi tự tin đi lại trước mặt Yến Nguyên.

- Chị đang làm cái trò gì vậy hả?

Yến Vy vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ chỉ lên vai Yến Nguyên. Nhỏ không biết rằng, làm như vậy là đang thách thức sực chịu đựng của cô. Người Yến Nguyên nóng hừng hực, máu như đang nhưng trệ vì cơn giận của bản thân.

Chát! Chát!

Mọi người chỉ kịp nghe hai tiếng chua chát vang lên, tiếp thao là Yến Vy lấy hai tay ôm mặt ngà phịch xuống đất. Có thể thấy được một điều, Yến Nguyên đã mất khống chế. Đây không phải lần đầu cô đánh người. Trước giờ, ai làm cô ngứa mắt, cô sẽ thẳng tay với người đó. Nhưng Yến Vy là ngoại lệ. Chưa ai dám lấy ngón tay mà chỉ vào cô như thế.

Bị “ ăn” hai tát ngon ơ, Yến Vy ngã ngồi, ôm hai má nóng rất, nó bắt đầu sưng lên và đỏ tấy. Khóe môi của nhỏ, máu cũng vì “ nghe lời” Yến Nguyên mà chảy xuống.

Một đám con gái, nói đúng hơn là giống hệt gái quán bar chạy đến đỡ Yến Vy đứng dậy. Cả đám trừng trừng nhìn Yến Nguyên. Nhưng chưa được 2s, đứa nào cũng bị cái ánh mắt “ ăn thịt người” của Yến Nguyên dọa cho sợ. Lúc này đầu Yến Vy như mới bị trời đánh, nó cứ ong ong chóng cả mặt.

- Mày là ai mà dám đánh Vy? – Một nhỏ không biết trời cao đất dày lên tiếng.

- Đúng đó! Yến Vy là chủ nhà này, ai cho mày quyền đánh bạn ấy? – Nhỏ thứ hai giọng nịnh hót.

Chát!

Kết quả là con nhỏ vừa nói Yến Vy là chủ nhà ăn tát tiếp tục.

- Chủ nhà? Nó có tư cách? – Yến Nguyên trừng trừng nhìn nhỏ mới bị đánh. Nhỏ đó mếu máo, ôm mặt đứng sau một đứa khác.

- Sao lại không?

Một giọng thánh thót như vịt vang kên từ phía sau, bà Hạnh Phương mặc bộ quần áo chẳng ra gì bước đến chỗ Yến Vy. Thấy con gái bị đánh chạy cá máu miệng, con cầm thú trong người bà ta nổi dậy, trừng mắt với Yến Nguyên mà nói:

- MÀY ĐÁNH CON TAO?!

- Muốn tôi đánh cả bà à?! – Yến Nguyên chấp tay trước ngực nhìn con cọp cái trước mặt.

- Mày… mày…

Bàn tay bẩn thỉu của bà ta giơ lên, định cho Yến Nguyên bạt tay thì từ phía sau, quản gia Quân đã bắt kịp rồi hất ra.

- Bà không có quyền chạm vào bà chủ!

Quản gia Quân nói giọng đanh như thép khiến cả đám thanh niên kia, lẫn bà Hạnh Phương và cả Yến Vy đều rùng mình.

- Tên quản gia bẩn thỉu, ông có quyền gì mà lên tiếng? – Yến Vy cao cao tự đại chỉ vào quản gia Quân.

- Vậy mẹ con mày có tư cách gì mà lên tiếng? – Yến Nguyên lạnh như băng hỏi ngược lại.

- Hừm! Tao là vợ của chủ tịch tập đoàn Y&N, là chủ nhà này, là phu nhân của nhà họ Nguyễn Hoàng. Còn Yến Vy đương nhiên là người kế thừa toàn bộ tài sản! Còn mày, chỉ là con nhỏ không mẹ!

- Hạnh Phương, tôi cảnh cáo bà, nên cẩn thận miệng của bà đó! – Quản gia Quân thận trọng nhắc nhở.

- Mẹ tôi nói không đúng sao? – Yến Vy kênh mặt.

Quản gia Quân chỉ lắc đầu mà im lặng. Ông cảm nhận được rằng, đứng bên cạnh ông lúc này không phải là Yến Nguyên, mà có thể nói là “ Ác quỷ”. Có một người từng nói Yến Nguyên như vậy, kết quả là người đó bị đánh đến què chân. Bây giờ thì, ông không thể ngăn cơn giận của Yến Nguyên nữa rồi.

- Haha! – Yến Nguyên đột nhiên cười ghê rợn khiến ai cũng giật mình, trừ quản gia Quân.

- Hừ! Mày cười cái gì? – Bà Hạnh Phương vẫn chưa biết hậu quả của việc mình vừa làm, tiếp tục xất xượt.

Yến Nguyên hừ lạnh, ngước mặt lên nhìn đám nhãi trước mặt, gương mặt xinh đẹp không tí cảm xúc.

- Mẹ con hai người, đã, đang và sẽ không có tư cách lên tiếng. Các người sống trong nhà họ Nguyễn Hoàng thì các người là phu nhân, là tiểu thư sao? Nực cười! Xem chừng các người là kẻ ăn người ở mà không biết thân phạn thôi. Nếu đã thích đối đầu với tôi thì tôi chỉ biết đáp ứng mà thôi! Quản gia, đuổi hết đám ranh đó đi cho tôi! – Yến Nguyên nói giọng của tử thần, âm thanh trong trẻo nay lại khàn khàn ghê rợn.

Nghe lệnh của cô, quản gia cho người đuổi hết đàm trẻ vị thành niên đó đi, đồng thời cho người dọn thật sạch sân sau, nơi mà đám trẻ xem như bãi chiến trường. Sau khi căn dặn, ông quay lại thì vẫn thấy Yến Nguyên đứng nhìn chăm chăm hai mẹ con ăn bám kia, còn hai mẹ con đó vẫn không biết sống chết, tiếp tục đối đầu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.