Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 138: Chương 138: Chương 139




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Dù sao ở đây cũng không phải là kinh thành, y thuật của đại phu ở đây kém hơn Thái Y ở kinh thành nhiều. Cho nên Thôi Tiến Trung cho người đi mời tất cả đại phu lớn nhỏ xung quanh đây. Sau khi Tiêu Duệ kêu vào, Thôi Tiến Trung vô hồi bẩm trước.

Tiêu Duệ bèn nói: “Gọi vào hết đi!”

Lập tức có bảy, tám đại phu đi vào. Có lão giả tóc hoa râm, cũng có thanh niên tuấn tú, chẳng qua dù y thuật của những người này thế nào thì cũng đều biết bệnh nhân hôm nay có thân phận không tầm thường, nên không ai dám lộ ra nét mặt không vui.

Thậm chí họ còn rất nhanh chọn ra hai người đi vào bắt mạch, sau đó mọi người cùng thương nghị xem tình hình bệnh thế nào.

Chỉ là sau khi bắt mạch xong, lão giả và tiểu đại phu trẻ tuổi vào bắt mạch đều có chút bối rối. Chẳng qua là tiểu nương tử này có bầu, cộng thêm thân thể có chút yếu thôi mà, sao mấy người này lại làm quá lên như thế, giống như tiểu nương tử này sắp không sống nổi nữa ấy?

“Thế nào?” Tiêu Duệ hỏi.

Hai người bắt mạch đứng ở trên cùng. Với sắc mặt đông lạnh của Tiêu Duệ, hai người cũng không biết phải trả lời ra sao. Chẳng lẽ, đứa nhỏ trong bụng tiểu nương tử này sắp không giữ được?

Tuy tháng còn ít nhưng hai người đều có y thuật cao minh nhất, chắc chắn họ sẽ không bắt mạch sai.

Vẫn là tiểu đại phu tuổi nhỏ linh hoạt hơn, nói: “Vị lão gia này, chúng ta đã bắt mạch cả rồi, chỉ là còn cần thảo luận với mọi người xem nên kê thuốc gì.”

Mặt Dư Lộ lập tức trắng đi, “Không phải đứa nhỏ rất khỏe sao? Có phải không có thai không? Có phải nó bị gì rồi không?”

Tiêu Duệ vội đỡ lấy cô, chân mày cau chặt lại, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn hai đại phu.

Đại phu tuổi lớn hơn vội mở miệng nói: “Không không không, vị phu nhân này, ngài đừng lo lắng. Tuy tháng còn ít nhưng lão hủ có thể chắc chắn rằng ngài đang có tin vui. Chỉ là trước mắt thân thể ngài có chút yếu, còn cần điều dưỡng sao cho tốt lên mới được. Chúng ta chỉ thương lượng xem nên mở phương thuốc nào cho ngài mà thôi.”

Thì ra là vậy.

Dư Lộ thở phào, Tiêu Duệ khoát tay.

Thấy phản ứng của Dư Lộ và Tiêu Duệ, lão giả và tiểu đại phu tuổi trẻ mới biết rằng họ đã suy nghĩ nhiều. Tất nhiên họ đều biết phương thuốc an thai cho nữ tử, nên rất nhanh họ liền thảo luận xong.

Tiêu Duệ nhận phương thuốc nhìn, sau đó đưa cho Thôi Tiến Trung để lão đi lấy thuốc, cũng trả tiền cho mấy đại phu và đưa họ ra ngoài.

Đến khi trong phòng không có người ngoài, Dư Lộ vuốt bụng, mặt đầy ý cười. Xem ra đứa nhỏ này rất kiên cường, mặc dù một đường này phải chịu nhiều khổ như vậy nhưng nó vẫn vượt qua được.

Tiêu Duệ thấy phản ứng của Dư Lộ, cũng từ từ nghĩ đến sau này, chỉ là... hắn vẫn còn cần xác nhận một chút, “Đây, đây là hài tử của ta sao?”

Dư Lộ sửng sốt, hai mắt lập tức trợn to.

Lời này của Tiêu Duệ là sao? Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng đây là hài tử của Trần Chiêu?

Vậy hắn còn...

Trong nháy mắt, Dư Lộ thực sự không biết nên giận hắn hay nên cười hắn mới tốt. Người này đường đường là Thành Vương Điện hạ đấy, cô còn tưởng hắn căn bản không tin lời Trần Chiêu, thì ra... hắn không chỉ tin mà còn định làm cha của nó?

Thật đúng là khó cho hắn!

Dư Lộ biết lúc này là lúc cần nghiêm túc, hẳn cô phải nói rõ chuyện này ra, nhưng về khách sạn lâu như vậy rồi mà giờ Tiêu Duệ mới có phản ứng về chuyện này. Nhất là lúc đại phu bắt mạch cho cô khi nãy, Tiêu Duệ thấy rõ vẻ lo lắng cho đứa nhỏ của cô nhưng hắn vẫn không biểu lộ ra điều gì.

Sự nhẫn nại của người này... rốt cuộc là cao bao nhiêu chứ?

Không đúng, hay là nói, người này thích cô đến chừng nào mới đúng? Thậm chí ngay cả vậy cũng không ngại, thực sự định nuôi con của người khác sao?

Dư Lộ thở dài bất đắc dĩ, trên mặt lại không lộ ra chút nào mà hỏi lại: “Nếu không phải của chàng, vậy chàng định thế nào?”

Tiêu Duệ nhìn cô chằm chằm, mong nhìn ra chút giả dối từ hai mắt của cô. Nhưng Dư Lộ lại căn bản không dám đối mặt với hắn, chỉ chăm chăm nhìn cổ áo hắn, không hề động đậy.

Tiêu Duệ đành phải nói lời trong lòng ra, “Xem ý của nàng, nếu nàng muốn giữ lại, vậy cứ sinh ra đi. Chỉ là sau khi sinh ra, tất nhiên nó không thể ở lại bên cạnh nàng. Ta sẽ đưa nó đi thật xa.” Đây là cực hạn của hắn.

Thật ra, nếu không phải sợ thân thể Dư Lộ bị thương, mà nếu Dư lộ cũng không muốn đứa bé này, hắn càng muốn xóa đứa nhỏ này đi hơn.

Dư Lộ vỗ bụng, khoa trương nói: “Con à, sau này có trưởng thành thì cũng đừng hiếu thuận cha con nhé, nhìn cha con độc ác biết bao, lại muốn đưa con đi xa như vậy.”

Thật ra từ thái độ của Dư Lộ, Tiêu Duệ đã nhìn ra được rằng đây là con của hắn rồi, giờ chỉ là Dư Lộ trực tiếp nói ra thôi.

Hắn lập tức nhảy dựng lên, vội vàng đỡ hai bên hông Dư Lộ, nói với cái bụng căn bản là chưa nhìn thấy được gì của cô: “Con à, đừng nghe mẹ con nói bậy, cha đâu có đưa con đi đâu, cha sẽ nuôi con thật tốt, vẫn luôn mang con bên người mình!”

Dư Lộ không thể nhịn cười, lát sau mới sẵng giọng nói: “Ta còn tưởng chàng tin ta, không cần ta giải thích cái gì, ai dè chàng lại không tin. Đã thế, sao chàng không hỏi ta một tiếng chứ?”

Tiêu Duệ rũ mắt, trầm mặc một lát mới nói: “Ta nghĩ, dù nàng và hắn ta có gì thì chắc chắn cũng không phải do tự nguyện. Nếu bị cưỡng ép, nàng đã bị tổn thương một lần rồi, ta không đành lòng hỏi lại, không muốn nàng bị tổn thương lần hai.”

Thì ra đây là nguyên nhân sao hắn lại không hỏi.

Dư Lộ ôm hai má Tiêu Duệ, không biết phải nói gì, bèn cúi người dịu dàng hôn hắn một cái.

“Gia của ta, cảm ơn chàng, cảm ơn chàng vì đã đối xử với ta tốt như vậy, cảm ơn chàng vì yêu ta như thế. Ta...” Giọng cô mang theo chút nghẹn ngào, nhưng chuyện này là chuyện vui, nên cô cố kìm nước mắt lại, “Ta cảm thấy rất may mắn, rất hạnh phúc. Có thể đi đến nơi đây, có thể gặp được chàng, có thể cùng với chàng yêu nhau, ta... dù ta có chết ngay lúc này, ta không còn gì để hối tiếc nữa.”

Nói đến cuối, nước mắt vẫn rơi xuống.

Tiêu Duệ hôn nước mắt cô, sau đó đứng dậy ngồi cạnh giường, kéo tay cô ôm lấy hông mình, rồi ôm cô thật chặt vào lòng.

Nhưng ở chỗ bụng thì có chừa một khoảng trống ra.

“Không cho nàng nói vậy. Có thể gặp được nàng, còn có con của chúng ta nữa, ta cũng thấy ta rất may mắn, rất hạnh phúc.” Hắn nói, nháy mắt một cái, sau đó vội ngẩng đầu nhìn trời, “Tiểu Lộ Nhi, chúng ta phải ở bên nhau, cả đời này đều không chia lìa.”

Chỉ cần có nàng, những thứ khác không có cũng được. Người fonf sống không thể quá tham lam, ta đã có nàng, những thứ khác ta đều không cần.

Dư Lộ không nói gì, chỉ đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt Tiêu Duệ.

Hai người nằm trên giường nói chuyện, cả bữa trưa cũng ăn ở trên giường. Dư Lộ nói với hắn chuyện dọc đường, lại nói đến chuyện kiếp trước. Trừ việc xuyên vào một quyển sách và kiếp trước hắn yêu người khác ra, những chuyện khác cô đều nói hết.

Tiêu Duệ than thở: “Nói như vậy, Trần Chiêu đúng là vừa đáng thương vừa đáng hận.”

Dư Lộ đồng cảm gật đầu, “Cho nên, chàng đừng có ghen vì việc này nhé. Ta biết hắn thích người khác, tiếp cận ta chỉ vì muốn hại ta, sao ta có thể thích hắn được.”

Tiêu Duệ gật đầu. Nói cho cùng, Trần Chiêu kiếp trước nhìn người không rõ, kiếp này lại nhận lầm, hiểu lầm Tiểu Lộ Nhi.

“Chẳng qua, tiếc là hắn ta đã chết rồi, nếu không ta có thể xem kiếp trước ta ra sao.” Tiêu Duệ nói: “Kiếp trước không có nàng, cũng không biết ta sống như thế nào nữa.”

Dư Lộ hừ trong lòng, chàng sống thế nào chứ, dù không có ta, chàng vẫn có người đẹp khác, cùng chàng đi qua năm tháng, sống hạnh phúc cả đời đấy.

Được rồi, không nghĩ đến mấy chuyện này nữa.

Kiếp trước là kiếp trước. Kiếp này, Minh Nguyệt đang ân ân ái ái với Tiêu Dật, Tiêu Duệ cũng yêu mình như vậy, chẳng lẽ mình còn tính toán chi li chuyện kiếp trước với hắn?

Cần gì chứ!

Điều cô phải làm là quý trọng hiện tại!

“Đừng nghĩ mấy việc đấy nữa, chẳng lẽ lúc có ta lại không bằng lúc không có ta sao?” Dư Lộ làm nũng nói.

“Ừ, không nghĩ nữa!” Tiêu Duệ cười nói: “Đi ăn tối thôi, nàng muốn ăn gì, ta kêu Thôi Tiến Trung đi gọi.”

Hai người đã nói chuyện được hơn nửa ngày rồi.

Dư Lộ luôn cảm thấy hôm nay cách nói của Tiêu Duệ cứ là lạ, đến lúc này mới phát hiện ra nó lạ ở chỗ nào. Lúc trước, khi Tiêu Duệ nói đều là tự xưng gia hoặc là bản vương, nhưng hôm nay hắn lại toàn xưng ta.

Tuy nhận ra nhưng Dư Lộ cũng không để trong lòng, dù sao dù hắn xưng hô thế nào thì hắn vẫn là Tiêu Duệ, vẫn là nam nhân cô yêu.

Cô cười híp mắt, nói: “Tùy thôi, cái gì ta cũng muốn ăn, chàng cứ gọi lão ấy vô đi. Ta có thể ăn cả một con trâu đấy, chàng chỉ cần phân phó là được rồi.”

Tiêu Duệ lại thấy đau lòng, nhéo mũi cô một cái, đặt cô lên giường rồi ngồi thẳng gọi Thôi Tiến Trung vào, liên tiếp gọi hơn chục món.

Thôi Tiến Trung gật đầu ghi lại từng món, nhưng không lập tức lui ra ngoài ngay mà là nhỏ giọng hồi bẩm: “Vương gia, Trần Bì đã không còn nguy hiểm nữa. Khúc cô nương và Khúc phụ đã dẫn hắn về nhà cũ. Hắn ta muốn tới gặp ngài, dập đầu tạ ân với ngài.”

Vương gia tha cho hắn và Trần Chiêu, đúng là nên tạ ân thật.

Tiêu Duệ lại không muốn gặp lại Trần Bì nữa, “Không cần, kêu hắn sống cho tốt là được rồi!”

Thôi Tiến Trung bảo vâng, lui ra ngoài.

Chỉ là chưa đi được lâu thì lão đã quay lại, vội vàng nói: “Vương gia, Đại Điện hạ tới, lúc này đang ở tiền viện.”

Đại ca?

Hẳn hắn đã sớm biết mình tới đây rồi, sao sớm không tới trễ không tới, tự dưng lại tới ngay lúc này chứ?

“Ngươi đưa hắn đến phòng chính ở tiền viện đi, ta qua ngay đây.” Tiêu Duệ nói, đuổi Thôi Tiến Trung đi, lại xoay người nói với Dư Lộ: “Đại ca ta tới rồi, ta đi xem có chuyện gì không, nàng đừng lo lắng. Không sao đâu, chỉ là không biết lúc nào ta mới về được, giờ nàng đang có thai đấy, nhớ ăn nhiều vào, đừng chờ ta.”

Dư Lộ gật đầu, chỉ là trên mặt vẫn còn chút lo lắng.

Tiêu Duệ vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, ta chỉ ở tiền viện thôi, không có đi đâu xa đâu. Hai bà tử hầu nàng tắm lúc nãy đều biết võ, ta để hai bà ấy đứng canh ở cửa, ở hậu viện cũng thường xuyên có người đi tuần tra, ở cửa còn có bốn thị vệ nữa, không có nguy hiểm gì đâu.”

Điều Dư Lộ lo lắng không phải việc này. Cô suy nghĩ một lát, đành phải nói cho Tiêu Duệ dưới lời của Trần Chiêu, “Không phải, trên đường đi, Trần Chiêu có nói người cuối cùng đăng cơ là đương kim Thái Tử. Chàng, chàng đừng ưng thuận với Đại Điện hạ cái gì!”

Là Nhị ca lên ngôi sao?

Cũng đúng thôi, nhưng Trần Chiêu vẫn đến nương nhờ dưới trướng của Đại ca, chắc Đại ca sẽ là đối thủ mạnh mẽ của Nhị ca đi?

Trước hắn có liên lạc với Vu Quốc Đống nên cũng coi như có liên quan đến Đại ca. Cho nên, dù không muốn lên thuyền của Đại ca, người cũng đã đến đây rồi, chỉ sợ không lên không được.

Chẳng qua, hắn cũng muốn nhìn xem Đại ca tới để làm gì.

Nếu quá mức, hắn cũng không cần trở thành thủ hạ của ai hết. Lại nói, mặc dù hắn không theo ai, với số tiền trong tay hắn, cho dù Nhị ca hay phụ hoàng đều sẽ ra tay bảo đảm cho hắn.

“Ừ, ta biết rồi, nàng yên tâm đi.” Hắn an ủi Dư Lộ, xoay người sải bước ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.