Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 133: Chương 133: Chương 134




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Lời của Trần Bì khiến Trần Chiêu trầm mặc. Hồi lâu sau, hắn mới lắc đầu với Trần Bì.

“Đại ca, đệ hiểu Vương gia, chỉ sợ lúc này Vương gia đã có ý giết đệ thật, nhưng với Khúc cô nương và Khúc phụ, chắc hắn sẽ không làm vậy đâu...” Trần Chiêu nói, cầm lấy tay của Trần Bì, trịnh trọng nhìn hắn, “Đại ca, huynh không cần lo lắng cho họ, chỉ là... chỉ là thực sự xin lỗi, chuyện giữa huynh và Khúc cô nương, sợ là rất khó thành.”

Khuôn mặt vốn đã tối xuống của Trần Bì sáng bừng lên khi nghe hiểu ý trong lời của Trần Chiêu, “A Chiêu, đệ có ý gì, ý của đệ là ta và Khúc cô nương vẫn còn cơ hội sao? Làm thế nào thế, đệ thả Dư chủ tử, lấy Dư chủ tử trao đổi với Khúc cô nương và Khúc phụ sao?”

Xem ra đại ca thực sự rất quan tâm đến Khúc cô nương.

Trần Chiêu thầm nghĩ, dù có khó hơn nữa hắn cũng phải giúp Đại ca cứu người mới được. Chẳng qua, trước đó hắn phải đưa Đại ca và Dư Lộ đến nơi an toàn mới được.

Hắn lắc đầu, nói: “Không phải, đại ca, huynh đừng lo lắng, đệ nhất định sẽ giúp huynh cứu Khúc cô nương ra. Huynh nữa, giờ huynh còn đang bị thương, huynh cứ nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai đệ sẽ nói với Trần Ngũ, để cho hắn đi tìm một nơi an toàn.”

Trần Bì nhìn Trần Chiêu, một lát sau mới gật đầu.

Nhưng nghi vấn ở đáy lòng hắn lại không hỏi ra được rồi. A Chiêu đã quyết định, dù hắn có nói thì còn có ý nghĩa gì đâu chứ. Còn việc giúp hắn cứu Khúc cô nương ra ngoài, người sống là cứu, người chết cũng là cứu, người có cụt tay hay gãy chân thì vẫn là cứu.

Nhưng nếu như vậy, sao Khúc cô nương lại không... thất vọng với hắn chứ?

Dựa vào đâu mà Khúc cô nương lại phải chịu nỗi uất ức lớn như thế chứ?

Trần Chiêu chỉ cho rằng Trần Bì đang lo lắng. Có lo là việc bình thường, hắn cũng không biết phải khuyên bảo thế nào, cho nên hắn vỗ vai Trần Bì, định đi ra ngoài trước.

“Đại ca, đêm nay huynh ở phòng của đệ đi.”

“Đệ đi đâu vậy?” Trần Bì lập tức ngẩng đầu.

Trần Chiêu thấp giọng nói: “Đệ sang phòng bên cạnh.”

Miệng Trần Bì hồi lâu vẫn không khép lại được, nhưng Trần Chiêu không định giải đáp cho hắn, xoay người rời đi. Mắt mở trừng trừng nhìn cửa phòng bên đóng lại, mà bên trong cũng không có chút âm thanh nào, Trần Bì cảm thấy cả người như rớt vào hầm băng.

Vương gia quan tâm Dư chủ tử như vậy, mà với tình huống bây giờ, chẳng lẽ quan hệ giữa A Chiêu và Dư chủ tử đã tốt hơn rồi?

Nếu vậy, không chỉ có hắn và A Chiêu, ngay cả Khúc phụ và Khúc cô nương tất nhiên cũng chỉ có một con đường chết!

Trần Bì không khỏi cả kinh, toàn thân lạnh run.

Đêm dần khuya.

Dư Lộ cũng không quan tâm việc Trần Chiêu và cô ở chung một gian phòng. Dọc suốt đường đi, Trần Chiêu luôn luôn ở bên cạnh cô, cô có muốn tránh cũng không tránh được. Cũng may Trần Chiêu vẫn có phong độ của quân tử, chưa từng làm chuyện quá mức gì với cô. Giờ cô có thai rồi, xóc nảy cả một ngày, không thức được đến nửa đêm.

Cô đang ngủ say sưa.

Trong bóng đêm, Trần Chiêu nhìn bóng lưng Dư Lộ không nháy mắt. Thân hình của nàng vô cùng gầy yếu, khiến người khác vừa nhìn liền thấy thương tiếc.

Từ kinh thành đến đây, đoạn đường này nàng đã phải ăn rất nhiều đau khổ.

Trần Chiêu thở dài không tiếng động, nhắm mắt lại, chợt nhớ đến cảnh sáng nay. Nàng ngã trên mặt đất lạnh lẽo, cứng rắn cự tuyệt sự tới gần của mình. Ngay cả khi mình có lòng tốt muốn mời đại phu khám cho nàng, nàng ấy cũng không muốn.

Nghĩ đến cảnh ban ngày, hai mắt Trần Chiêu bỗng co rụt, ban ngày... lúc Dư Lộ ngã xuống, nàng ấy vô ý thức che bụng!

Tại sao nàng ấy phải bảo vệ bụng mình?

Trần Chiêu có kinh nghiệm từng chạy trốn với Dư Lộ. Ký ức về cái đêm mà đội thuyền đến thành Kim Lăng, cái đêm mà Dư Lộ bị đau bụng vì kinh nguyệt vẫn rõ mồn một trước mắt hắn.

Bởi vì từ sau hôm đó, Dư Lộ không có gần gũi hắn nữa. Hắn không cách nào quên được một đêm kia, Dư Lộ tựa trong ngực hắn, nói: “A Chiêu, chàng đối với ta tốt quá...”

Nàng nói: “Ta sợ chàng giống như phù dung sớm nở tối tàn, sẽ không dài lâu được. Ta sợ, có một ngày chàng sẽ không đối xử tốt với ta nữa.”

Từ đó đến giờ, nàng vẫn chưa từng gọi hắn là A Chiêu nữa.

Thái độ của nàng với hắn mới đúng là không tốt.

Không đúng không đúng, Trần Chiêu đột nhiên lắc đầu, điều hắn nên nghĩ không phải là cái này. Lần kia Dư Lộ đến kỳ kinh, sau đó hắn cũng hiểu đôi chút về chu kỳ kinh nguyệt, nhưng lần này hắn mang Dư Lộ ra ngoài lâu như vậy mà nàng ấy vẫn không tới.

Điều này không bình thường!

Trừ khi, trừ khi nàng ấy có bầu rồi! Đứa nhỏ kia còn là của Thành Vương!

Nghĩ đến đây, Trần Chiêu gần như là lập tức bật dậy, không nhịn được đi nhanh đến cạnh giường.

Tuy Dư Lộ đang ngủ nhưng cũng rất tỉnh, huống chi động tĩnh của Trần Chiêu cũng không nhỏ. Cô lập tức tỉnh dậy, nhanh chóng xoay người ngồi dậy.

“Trần Chiêu, ngươi làm gì vậy?” Cô không thấy rõ ánh mắt của Trần Chiêu nhưng cô lại mơ hồ cảm giác được, hơi thở trên người Trần Chiêu cũng không được tốt cho lắm.

Trần Chiêu dừng bước lại, ngừng một lát, cũng không trực tiếp hỏi ra, “Ta xem nàng có ngủ được không, có phải gần đây quá mệt không, nếu không chúng ta cứ ở đây hai ngày đã, ta mời đại phu đến khám cho nàng, giúp nàng điều trị.”

Giọng hắn rất ôn hòa, điều này khiến Dư Lộ tưởng mình nghĩ sai, chẳng lẽ cô đã trông gà hóa cuốc?

Nói thật, không thể nói Trần Chiêu đối xử không tốt với cô, ít nhất là tuy đoạn đường này luôn phải trốn trốn tránh tránh nhưng trong khả năng của mình, hắn vẫn luôn cố gắng cho cô có được thứ tốt nhất.

Nhưng cô không cảm kích, cũng không thấy cảm động.

Nếu không phải vì Trần Chiêu, cô căn bản không cần trải qua những việc này. Nếu không phải vì Trần Chiêu, lúc này cô đã ở Thành Vương phủ, có thể cùng Tiêu Duệ ngày ngày gặp mặt, ân ân ái ái, mà bây giờ nếu cô có thai thật, hai người có thể cùng vui.

Đáng tiếc, giờ cô phải ở trong một gian phòng cũ nát, phải lo lắng đề phòng, phải chịu sự giám thị của người khác ngay cả khi ngủ, ngay cả việc mình có thai cũng không dám để lộ ra.

Có lẽ bóng tối dễ dàng khiến người ta cảm thấy sợ, giọng Dư Lộ không lạnh lẽo như ban ngày nhưng vẫn từ chối, “Không cần, ta cảm thấy ta rất khỏe, không cần đi gặp đại phu. Còn việc đi hay ở, việc này ta luôn không có quyền phát biểu, ngươi cứ tự quyết định là được.”

Trần Chiêu biết nàng sẽ không nói ra, bây giờ chắc chắn nàng ấy đang đề phòng hắn.

Hắn mở miệng: “Lộ...”

“Đừng gọi như vậy, ngươi trực tiếp gọi tên của ta đi, Dư Lộ.” Dư Lộ cắt lời hắn.

Một đường này, Trần Chiêu nhiều lần muốn gọi cô là Lộ Lộ, mỗi lần như vậy cô đều cắt lời hắn, yêu cầu hắn gọi cô là Dư cô nương, Dư di nương hay Dư chủ tử, gọi kiểu gì cũng được, chỉ cần không phải tên Lộ Lộ thân mật.

Nhưng bây giờ, cô không dám quá mức, đành để hắn gọi là Dư Lộ. Dù sao, ở hiện đại, ai mà chẳng gọi tên nhau như thế. Người nhà, bạn bè, thầy cô giáo đều có thể gọi như vậy, cô cũng không thấy nặng lòng.

“Dư Lộ.” Trần Chiêu thuận theo cô, hỏi: “Nếu ta không mang nàng đi quân doanh, nếu ta cũng không nghe lệnh của người kia, ta dẫn nàng đi, nàng nguyện ý không?”

Đương nhiên là không rồi, vấn đề này còn phải hỏi sao? Dư Lộ căn bản không để ý đến hắn, đồng thời thưởng cho hắn hai cái mắt trợn trắng.

Trần Chiêu cũng biết đáp án của Dư Lộ, nhưng hắn vẫn không hết hy vọng, “Ta... Nàng còn nhớ lúc chúng ta ở Kim Lăng không, nàng nói ta đối với nàng rất tốt, hy vọng rằng ta vẫn luôn tốt với nàng như vậy. Dư Lộ, nếu như ta đồng ý với nàng, đồng ý vẫn đối tốt với nàng như vậy, vậy nàng có thể suy tính một chút không? Chúng ta tìm một nơi để ở, cả đời ta sẽ chỉ có mình nàng, sẽ không nhìn người khác một mắt, đồng thời cũng không để nàng phải giống như ở trong Vương phủ, bên trên có người đè, trong cung cũng có người đè, ngay cả mặc đồ đỏ cũng không được. Dư Lộ, nàng nguyện ý, thận trọng suy tính lại không?”

Nếu là lúc trước, lúc cô vẫn chưa thích Tiêu Duệ thì dù biết lúc đó Trần Chiêu đúng là muốn bán cô đi kỹ viện, sau khi nói rõ chuyện này, e rằng cô vẫn sẽ động lòng như cũ.

Dù sao, không có nữ nhân nào không muốn nam nhân đối xử tốt với mình, cả đời chỉ có mỗi mình mình. Huống chi tướng mạo của Trần Chiêu cũng tốt, lại biết võ công, có thể bảo vệ mình, còn biết cách kiếm tiền nữa.

Nam nhân như vậy, có nữ nhân nào không thích chứ?

Có nữ nhân không thích, đó là nữ nhân trong lòng có nam nhân khác, có người tâm ý tương thông, yêu mình thật lòng. Dù Trần Chiêu có tốt hơn nữa thì cũng không thích được.

Lòng Dư Lộ không phải làm bằng sắt.

“Trần Chiêu, thật ra ta có thể cảm giác được ác ý của ngươi đối với ta hồi trước là hận không thể để cho ta sống không tốt.” Thấy Trần Chiêu định nói gì, Dư Lộ lập tức khoát tay, nói tiếp: “Mà ta cũng có thể cảm giác được, cho dù là lần chạy trốn lần trước hay lần bị ngươi bắt cóc lúc này, ngươi vẫn giữ lại tia thiện ý đối với ta, không đành lòng thương tổn ta. Giờ ngươi lại nói, ngươi thật lòng muốn sống cùng ta, nhưng Trần Chiêu, ta không đáng.”

“Ta không ngại việc nàng theo Thành Vương! Sẽ không để ý việc nàng...” Không để ý việc nàng có thai, Trần Chiêu dừng lại, không nói hết.

Dư Lộ chỉ nghe thấy câu phía trước, hơi sững sờ một lát, sau đó nhịn không được bật cười. Cô nói cô không đáng, đương nhiên không phải nói cô không xứng với hắn. Thật ra trong xương người này vẫn có chủ nghĩa của đại nam tử ấy chứ.

Cô lắc đầu nói: “Ta nói không đáng, ý là thân phận của ta. Ta đi cùng ngươi, Thành Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi. Còn có, ta nói không đáng, cũng là vì ta không có cảm tình gì với ngươi hết. Rõ ràng ngươi có thể tìm một người cũng thích ngươi, mà ngươi cũng thích người đấy, không cần phải tìm một người không có tình cảm với ngươi.”

Trần Chiêu không thích nghe lời này, thậm chí là hắn ghét giọng điệu bình hòa như vậy của Dư Lộ. Rõ ràng là nàng ấy từng thích hắn, từng muốn bỏ trốn với hắn!

“Được rồi!” Hắn lạnh lùng nói, cúi người nâng cằm Dư Lộ lên, buộc cô phải đối diện với hắn, “Nàng cho rằng, nàng ở cùng ta lâu như vậy, Thành Vương sẽ không để ý sao? Chỉ cần là nam nhân thì hắn sẽ để bụng đến việc này, dù sau này nàng có trở về thì cũng không có cuộc sống tốt!”

Dư Lộ không muốn kích thích Trần Chiêu.

Nhưng cô thực sự cảm thấy, Tiêu Duệ sẽ không để bụng, Tiêu Duệ sẽ tin tưởng cô. Tình yêu của người kia dành cho cô không có nông cạn như vậy. Hắn vì cô mà suy nghĩ nhiều như vậy, hẳn hắn sẽ chỉ thấy đau lòng thay cô.

Dư Lộ không trả lời, nhưng trên mặt không có nét căng thẳng hay sợ hãi. Điều này làm Trần Chiêu biết lời của hắn là vô ích.

Hắn cau mày, ánh mắt chậm rãi dời xuống, nhìn chằm chằm vào cái bụng của Dư Lộ, giọng băng lãnh mang theo tia trào phúng, “Nếu như... ta nói với hắn, nàng có đứa nhỏ của ta thì sao? Nàng cảm thấy, hắn có thể không để ý sao?”

Nếu bụng của nàng có đứa nhỏ thật, tính tính ngày thì chính là cái ngày rời khỏi Vương phủ đi Pháp Hoa Tự, mà ngày ấy, cũng là ngày cô bị Trần Chiêu bắt đi!

Dư Lộ bỗng giơ tay đánh Trần Chiêu, đồng thời hét lên: “Trần Chiêu, ngươi hèn hạ vô sỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.