Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 13: Chương 13: Lại đây




“Tiểu thư, ngài muốn đi nơi nào?” cô nương nhà mình đến ghế trong phòng cũng ngồi chưa ấm mông, chỉ mang theo có mình, nói là ra ngoài đi dạo một chút. Xuân anh không hiểu đầu đuôi, đi theo thất cô nương bước qua hậu hoa viên. Càng cổ quái hơn nữa, dáng vẻ này của cô nương, như trộm vậy, làm gì mà phải che che giấu giấu chứ, toàn chọn đường nhỏ mà đi thôi. Lại nhìn phương hướng này, hẳn là tới sương phòng phía trước đi?

Xuân anh hoảng sợ, sương phòng tiền viện, là nơi dùng để đãi khách, há có thể để cô nương tùy tiện mà tới?

“Đừng hỏi nhiều, Xuân anh ngươi nhớ kĩ, chuyện ngày hôm nay, ngươi coi như cái gì cũng không biết. Đại sự liên quan tới tính mạng, người trong viện có thể tin được, lại sẽ không báo lên phu nhân, ta chỉ có thể chọn ngươi. Là ta thực xin lỗi ngươi.”

Khương Viện nhìn sắc trời, trong lời nói mang theo sự chua xót. Nàng dĩ nhiên biết đây là không hợp quy củ, lại không thể không làm theo. Gọi Xuân anh đi cùng, là bất đắc dĩ. Nếu việc này lộ ra ngoài, nàng có phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay, dù bị chịu phạt, cũng chỉ là chút đau đớn da thịt. Còn Xuân anh thì không dám nói, nghiêm khắc nhất đối với nha đầu bán mình là bị đánh chết, quan phủ cũng không hỏi đến mạng người này.

Khuôn mặt Xuân anh trắng bệch, nàng chẳng qua mới mười ba tuổi, dù bình thường có chút trầm ổn, lúc này cũng bị dọa chân mềm nhũn.

“Tiểu thư.” âm thanh run lợi hại. Vừa hoang mang lo sợ, lại có một chút cảm kích.

nói tới tình cảm, nếu không phải thật sự tới thời điểm nguy cấp, cô nương sẽ không khó xử nàng. Đây cũng là thái độ, trong lòng cô nương, mình là người được tin cậy.

“Đừng sợ. không nhất định có việc, nếu bị người phát hiện, ta tất nhiên sẽ bảo toàn tánh mạng của ngươi, trăm phương ngàn kế cũng lưu lại ngươi ở lại.” Khương Viện nắm đôi tay nàng còn đang run, đôi mắt lộ ra kiên định.

Lời nàng nói không phải không có căn cứ. Nếu là thế tử gọi người chuẩn bị việc này, người nọ sẽ không khiến nàng bị rơi vào hiểm cảnh. Tuy nàng không thích cách hành xử này, lại rõ ràng, việc hắn đã muốn làm, không cho phép người khác quấy rầy.

Nắm thật chặt tay thất cô nương, tự cổ vũ mình, Xuân anh cắn răng gật đầu, cằm nâng cao biểu thị quyết tâm trung trinh của mình, nỗ lực nhếch miệng cười, “Nô tỳ không trách ngài, cô nương là loại người gì, nô tỳ đều rõ ràng.”

Hai người đi dọc theo góc tường, che che giấu giấu thẳng tới bên ngoài đông sươnng phòng. Trước cửa, Khương Viện đích thân gõ gõ cánh cửa, bên trong có người mở ra, chính là nam tử âm nhu hôm trước.

“Đại nhân bình an, Khương thất phụng mệnh mà tới, còn thỉnh đại nhân thông truyền.”

Người kia cao ngạo liếc nàng một cái, mắt đào hoa híp lại, nửa ngày mới nghiêng người qua một bên, miệng không nhàn rỗi mà châm chọc.

“Bên cạnh thế tử, cô nương nếu lại giở trò…Nên biết rằng, thế tử không dễ nói như Chu mỗ a.”

Nghe câu cáu giận này, dường như ý chỉ nàng là kẻ tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn giảo quyệt vậy. Khương Viện gật đầu tỏ ý cảm tạ, mang theo Xuân anh vào trong.

Trái phải đúng sai, hắn luôn ở vị trí cao hơn, trước giờ không tới phiên nàng phản bác.

Mới đi qua ngưỡng cửa, lại nghe người phía sau vẫn không buông tha, ngữ điệu cao hơn, “Thất cô nương đây là muốn tới dùng trà hay là đi dạo? Chẳng lẽ còn muốn mang theo nô tỳ để hầu hạ?”

Vừa xoay người, quả nhiên thấy Xuân anh bị hắn ngăn lại ở ngoài, trong mắt sốt ruột nôn nóng, nhón chân ngẩng đầu nhìn nàng, hiển nhiên là không an tâm để một mình nàng đi vào.

Xuân anh lúc này nghe rõ ràng, không phải cô nương nhà mình vô duyên vô cớ, tự nhiên có hứng thú đi đông sương phòng. Mà là thế tử gọi tới. Chỉ là thế tử và cô nương…Mới sáng sớm nay hai người mới chào hỏi, tính ra còn rất xa lạ, sao đột nhiên lại có liên quan? Còn nói cô nương tính kế hắn, không tuân thủ quy củ mà lén lút gặp ngoại nam.

“Như vậy cũng không hợp phép tắc cho lắm. Đại nhân người châm chước, cho phép nô tỳ của ta vào cửa, rồi để nàng chờ trong góc. sẽ không tới trước mặt làm chướng mắt thế tử, cũng sẽ không chờ ở ngoài cửa, làm người ta thấy được.”

Nữ tử có vóc người tới ngực hắn, nói chuyện chậm rãi, từng từ từng câu đều hợp lý. đang ngước mắt nhìn hắn, im lặng dò hỏi.

Dù cho nàng từng tính kế hắn một lần, lúc này cũng không có chút gì gọi là xấu hổ, trấn định trong mắt nàng, làm hắn nghĩ tới ánh trăng đêm đêm ấy, thân ảnh ôm chăn co rụt lại trong góc. Cùng là khuôn mặt mơ hồ ấy, đầu óc lại rành mạch nhớ nàng đã làm những gì.

“Vậy mong đại nhân truyền lời, bẩm báo thế tử minh giám. Trước kia đại nhân tới bái phỏng đêm khuya, khiến Khương thất phải sử dụng chút tiểu xảo, để đại nhân nói chút lời nhắn của ta. Những hiểu lầm không nên có, vẫn là nên sớm tháo gỡ mới tốt.”

Cùng người như vậy kết thù, hiển nhiên thật không khôn ngoan. Bây giờ nàng thẳng thắn bẩm báo, đối phương có thể bỏ qua khúc mắc mới là tốt nhất. Nếu không chịu, nàng cũng chỉ có thể sống thật với chính mình, không hổ thẹn là được.

“Khương thất cô nương tới.” Quản Húc sắc mặt đỏ hồng, say rượu bước tới. Mặt quạt họa Mặc Trúc phe phẩy, tư thái phong nhã, tay lại ra hiệu mời, “Còn thỉnh cô nương nhanh một chút, thế tử đang chờ người ở trong phòng”.

Lại quay đầu chỉ Xuân anh rồi nói với Chu Chuẩn, “Thế tử có mệnh, mang nha đầu này vào trong gác xép đợi.”

Bị Quản Húc kéo sang một bên, lại nghe dụ lệnh của thế tử, Chu Chuẩn nặng nề nhìn nàng, không rên một tiếng quay đầu đi. Xuân anh được cô nương nhà mình ra hiệu, nhanh chóng xách vài chạy theo.

Rất là tốn sức mới bước kịp bước chân vị đại nhân này, Xuân anh cảm thấy vị đại nhân này hoàn toàn không thích cô nương nhà mình rồi. Tính khí của cô nương nàng rất rõ, hờ hững nhưng lại hiền hòa. Trừ bỏ thỉnh thoảng náo với nhị gia, không bao giờ miệng lưỡi trêu chọc ai cả, càng không vô cớ gây chuyện thị phi. Hẳn là hiểu lầm gì đây.

Suy nghĩ một chút, tình hình như vậy, nếu nàng không nói gì đó, quả thật là có lỗi với cô nương nhà mình.

“Đại nhân, cô nương nhà ta lòng dạ rất tốt, đối đãi với mọi người cũng ôn hòa, phẩm chất rất lương thiện.” Xuân anh trước giờ đều thành thật, không biết nói lời ngon ngọt. Lời nói dù chất phác, lại lộ ra vụng về khó hiểu.

Lần đầu tiên khen sau lưng cô nương, là chủ ý của bản thân, Xuân anh rất khẩn trương nên có lẽ ngữ điệu có chút lúng túng.

Người kia đầu cũng không quay lại, vung tay áo phất phất, cực kỳ khinh thường, “Ngu xuẩn lắm mồm.”

Nô tỳ ngu trung hắn thấy rất nhiều. Hậu viện của quốc công phủ, mỗi năm đều có không biết bao nhiêu nha hoàn uổng mạng bị ném ở bãi tha ma, nếu không thì chính là bị dìm xuống giếng. không những bị chủ tử đẩy ra ngoài gánh tội, mà còn hận không thể móc tim móc phổi mà đối đãi với chủ tử.

Lần đầu tiên trong đời bị người ta chế giễu như vậy, nữ tử da mặt mỏng như Xuân anh thật khó chịu trong lòng. Kiềm chế ủy khuất trong mắt. Xuân anh bướng bỉnh: cô nương đối xử với nàng rất tốt, nàng không thể có lòng lang dạ sói được.

......

Phía trước Khương Viện được người giải vây, rất hữu lễ, thành tâm cảm ơn.

Cảm ơn cái gì, hai người đều rõ. Chu Chuẩn lại làm khó dễ một cái tiểu cô nương, thật là thất lễ.

“Cảm tạ thì không cần. Đợi lát nữa gặp thế tử, nếu cô nương giúp được việc, còn thỉnh người tận tâm hơn. Thế tử yêu thích yên tĩnh, không kiên nhân với ồn ào huyên náo, thất cô nương nhớ lấy.”

Lời này nói ra, tự nhiên không phải là vô tư giúp nàng đâu, hẳn là thúc giục mình nên làm sự việc đúng đắn. Kiểu nói này chính là cho nàng chút thể diện, nói thẳng ra, đối phương chẳng cần khách khí với nàng. Câu cuối còn thiện ý đề điểm hai câu, coi như đối đãi nàng không sai.

Đạo lý đối nhân xử thế như vậy, tự nhiên nàng cũng hiểu, ăn khế trả vàng, ứng đối vô cùng thỏa đáng.

“Đại nhân yên tâm, Khương thất tất làm hết khả năng.”

Đưa người tới ngoài cửa phòng, Quản Húc liếc mắt ra hiệu, chắp tay cúi đầu hướng về phía bên trong, im lặng lui về.

Sân nhỏ được bố trí độc đáo, chỉ còn một mình nàng. Khương Viện tự tăng can đảm mà nhấc rèm cửa.

Vốn cho rằng người này đang chờ trong phòng trong, nhưng vừa xốc rèm lên, liền thấy thân ảnh của hắn.

Người kia đã đổi thường phục, ngồi trên ghế mây, trong tay cầm quyển sách. trên eo gầy là dải lụa quấn hờ hững, vạt áo hơi mở, da thịt thật sự tinh tế như mỹ ngọc, lộ ra chừng nửa xưng quai xanh. Ánh mắt thanh minh, không chút mơ hồ.

Thấy nàng đi vào, chậm rãi ngẩng đầu. không thấy người đi vào nói gì, mày nhăn lại, nhẹ giọng gọi nàng.

“Sững sờ cái gì? Lại đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.