Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 1105: Chương 1105: Tại sao có thể như vậy! ?




Editor: May

Trình Thi Đồng kéo hành lý đi tới, trong nháy mắt nhìn thấy Cố Ninh Thư mặt mũi tràn đầy tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, nước mắt nhịn không được liền chảy ra.

“Đồng Đồng...” Mẹ Cố Ninh Thư nhìn cô, cúi đầu gọi cô một tiếng.

“Dì...” Trình Thi Đồng quay đầu đi, nhìn vẻ mặt tràn đầy tiều tụy của bà, đáp một tiếng.

“Aizz...” Ba Cố Ninh Thư nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Tiểu Cố anh ấy... Anh ấy như thế nào?” Trình Thi Đồng dùng sức hít hít mũi của mình, liều mạng khống chế chính mình không cho nước mắt rơi xuống, thấp giọng hỏi bọn họ: “Trước không phải là còn rất tốt ư?”

“Đúng vậy, chúng ta cũng không biết đây là như thế nào.” Mẹ Cố Ninh Thư bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Tháng trước, bác sĩ còn nói thân thể nó rất tốt, các hạng kiểm tra cũng đều đạt tiêu chuẩn, nhưng một tuần lễ trước, không biết rõ chuyện gì xảy ra, nó đột nhiên lại bắt đầu phát sốt, hơn nữa một lần nóng rần lên còn kèm theo ho khan nghiêm trọng, tiêu chảy... ta và ba nó giật nảy mình, vội vàng đưa nó tới bệnh viện... Lại được cho biết... nó... nó...”

Mẹ Cố Ninh Thư nói nói, giọng nói liền bắt đầu đứt quãng lên: “Nói là tế bào miễn dịch... Trong cơ thể nó đang giảm bớt số lượng lớn...”

Trình Thi Đồng có chút khiếp sợ nhìn bà.

“Bác sĩ nói hệ thống miễn dịch của nó... Đã... Đã...” Nước mắt mẹ Cố Ninh Thư chảy lả tả, đã là khóc không thành tiếng.

Trình Thi Đồng quay đầu đi, nhìn Cố Ninh Thư nằm ở trên giường bệnh, ý tứ này chính là... hệ thống miễn dịch đã tê liệt, bắt đầu xuất hiện các loại bệnh biến chứng bị lây bệnh??

Tại sao có thể như vậy!?

“Bác sĩ còn nói... Nếu hôm nay... Ninh Thư vẫn chưa tỉnh lại, có thể về sau đều...” Ba Cố Ninh Thư thấy bà đã khóc đến nói không nên lời, liền nói tiếp với Trình Thi Đồng, “Đồng Đồng, không nên trách chú và dì... Ninh Thư đứa bé này, bị nhiễm siêu vi trùng đó, cháu có thể nguyện ý tiếp tục bồi ở bên cạnh nó, mãi mãi không rời với nó, chúng ta đã hết sức cảm động, chỉ là... loại bệnh này tựa như là một trái bom không định giờ, chôn ở trong cơ thể nó, bất cứ lúc nào đều có thể nổ tung, đứa nhỏ, chú biết rõ tình cảm giữa hai người các con, nhưng nếu thật có như vậy một ngày, chú thà rằng cháu không biết rõ hết thảy đã phát sinh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.