Tiểu Thần

Chương 20: Chương 20: Vực vô thường, núi bạch quỷ (3)




Buổi sáng vừa rời khỏi trại Mãn Cúc, bốn huynh đệ nhà họ Phong hoàn toàn không ngờ, khi mặt trời lặn xuống ngày hôm ấy họ phải qua đêm trong một hang động ở tận đáy vực sâu không người. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày tựa như một giấc mơ thoáng qua. Vốn đang rất yên lành, bây giờ Phi Dương và những tùy tùng đi theo chưa rõ sống chết, ngay cả tiểu Nghi cũng biến mất không chút dấu vết, bốn người bọn họ trong lòng nặng trĩu không yên. Ngay cả việc duy trì sự sống ở đây cũng là một vấn đề, bởi vì nguồn nước hoàn toàn không thể tìm thấy. Mặt đất khô khan một cách kỳ lạ, tựa như hoang mạc cằn cỗi nhưng bên trên lại là cây cối xanh tốt. Rõ ràng chúng là những loại cây không bình thường, khó lòng sử dụng để duy trì sự sống. Bốn huynh đệ họ bây giờ chỉ có thể ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi, đợi đến lúc trời sáng lại nghĩ cách

“Ở đây khắp nơi bao phủ chướng khí không phân biệt phương hướng, không có thức ăn, nước cũng không thể uống, Phi Dương cũng gặp chuyện. Trong trại Mãn Cúc không có ai chủ trì đại cuộc, sẽ không biết cách nào tìm kiếm chúng ta, lần này xem ra thật sự gặp nguy rồi.” – Phong Ái khẽ lẩm bẩm một mình rồi khẽ thở dài.“Soạt, soạt”

Bên ngoài vang lên tiếng cái gì đó đang lướt qua những bụi cây.Tiếng lá khô bị giẫm nát giòn tan.Thứ âm thanh kỳ dị như tiếng chim vọng đến lảnh lót, nghe kỹ giống như ai đó đang than oán, lặp đi lặp lại một chữ: “Tiếc”! “Tiếc”!

Trong hang im lặng như tờ. Bốn vị nam tử hán oai phong lẫm liệt mặt đằng đằng sát khí, thân mình thủ thế, sẵn sàng ra tay.Một bóng áo trắng lướt qua cửa hang, đi cùng với âm thanh trong trẻo quen thuộc:“Mọi người có sao không?”Tiểu Nghi…

Tám con mắt nhìn không chớp người con gái vừa xuất hiện. Tay giơ lên còn quên chưa hạ xuống. Ánh mắt lướt rất nhanh qua thân thể từng người một, đột ngột dừng lại trên cánh tay bị xước của tiểu Thập Lang.“Thập gia, người bị cây xước vào phải không, mau chóng băng bó lại nếu không sẽ có chuyện!”Bước nhanh đến chỗ tiểu Thập lang đang ngồi, nhanh chóng tháo chiếc túi thuốc trên mình xuống, chẳng mấy chốc bàn tay tiểu Nghi đã thoăn thoắt băng lại vết thương, vừa làm vừa nói:“May mà chỗ xước không sâu lắm, máu chảy không nhiều. Có còn ai bị thương, xây xát hay chảy máu chỗ nào không?”

Im lặng!Cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, tiểu Nghi ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện không chỉ có người được băng bó mà tất cả những ai có mặt trong hang đều đang nhìn mình chằm chằm, bật cười trêu:“Tôi là người, không phải ma, mọi người nhìn kỹ như vậy để làm gì!Thật là kỳ lạ!” - nói xong bàn tay tiếp tục thoăn thoắt.

Phong Ngạo là người lấy lại thái độ bình tĩnh đầu tiên, lên tiếng trước:“Nhìn dáng vẻ của cô hình như rất ổn, thật sự không có việc gì?”Câu hỏi tuy rằng quan tâm nhưng cũng có mấy phần trách móc, tiểu Nghi không hay không biết vẫn tay làm, miệng nói:

“Đa tạ chủ nhân, thật sự rất khỏe. Mọi người ngoại trừ Thập gia hình như không bị vết thương bên ngoài, lát nữa tiểu Nghi bắt mạch cho mọi người xem có bị nội thương không.”Phong Ngạo không thèm trả lời, không giấu vẻ nghi ngờ tiếp tục hỏi:“Từ lúc rơi xuống đây đã làm gì, tại sao chúng ta không tìm thấy cô?”“Có lẽ khi rơi xuống đám dây leo đã bị văng ra xa chỗ mọi người, ở đây chướng khí rất nhiều không nhìn rõ đường đi nên bị rơi xuống hố, mất một lúc mới có thể trèo lên được, đi loanh quanh một hồi thì thấy ánh lửa ở đây.” – tiểu Nghi không bận tâm ẩn ý của người kia, bình thản trả lời.

“Thì ra là vậy. Cô làm cho mọi người đều lo lắng, còn tưởng cô xảy ra chuyện gì. Bình an là tốt rồi!” – Phong Hoan cố tình cắt ngang, rõ ràng muốn giải vây cho tiểu Nghi. Nhị gia này lo sợ Phong Ngạo trong lòng không thể giảm bớt nghi ngờ, nhất định sẽ nói lời khó nghe, mắt không ngừng quan sát thái độ của hắn.Nhưng trái với suy đoán của Phong Hoan, Phong Ngạo nghe qua không truy hỏi thêm, chỉ đơn giản gật đầu: “Bình an là tốt!”, nói xong đã bỏ ra ngoài cửa hang.

Phong Cương theo dõi mọi việc từ đầu đến cuối, chỉ khẽ thở phào nhẹ nhõm, im lặng ngồi một chỗ nhắm mắt tĩnh tâm, trong lòng thầm nghĩ: một thời gian dài không có mặt ở thành Phong Tụ, cô nương tên tiểu Nghi này xuất hiện như thế nào, đã làm những việc gì chỉ nghe người ta kể lại. Lúc trở về bản thân lập tức theo các huynh đệ đến trại Mãn Cúc, căn bản chưa từng tiếp xúc riêng với nàng ấy, nhưng sự việc ngày hôm nay chứng tỏ tiểu Nghi kia đã chiếm được vị trí không nhỏ ở Phong Gia, cũng không chỉ đơn thuần là một cô nương bốc thuốc chữa bệnh bình thường. Những nghi vấn lúc nãy hoàn toàn dựa trên nhìn nhận khách quan mới nêu ra, cảm thấy cũng không có gì sai trái. Chỉ có điều lạ là sau khi tiểu Nghi xuất hiện trở lại bên cạnh bọn họ, dùng dáng vẻ thong dong giải thích đơn giản mấy câu lại cảm thấy có phần an tâm, bao nhiêu nghi ngại giống như bị sự yên tĩnh trên gương mặt đó làm cho lắng xuống.

Tiểu Nghi theo lời đã nói, cẩn thận bắt mạch cho từng người một xong, vui vẻ thông báo tất cả đều ổn, bọn họ chính là trong họa gặp được phúc. Tiểu Thập lại cảm thấy nàng ấy vui mừng quá sớm, cười cười nhắc nhở:“Tiểu Nghi, chúng ta bây giờ đang ở dưới đáy vực sâu, không phải ở trại Mãn Cúc. Tệ nhất là ở đây không có thức ăn, nước uống, chướng khí bao quanh, nếu không nhanh chóng tìm thấy đường lên, năm chúng ta sẽ chẳng mấy chốc biến thành cái xác khô ở đây, e là phúc này chưa đủ lớn đâu!”

Tiểu Nghi nghe xong vội lục tìm trong chiếc túi nhỏ, lôi ra một chiếc lọ đựng đan dược, đếm số viên trong đó xong thì mỉm cười:

“Phúc của chúng ta nhất định đủ lớn, ở đây vẫn còn mấy viên đan dược, mọi người uống vào sẽ tránh được ảnh hưởng của chướng khí. Loại khí này tuy không độc nhưng là do những cây cối không nhận được ánh mặt trời sinh ra, người không quen hít phải nhiều rất dễ làm cho cơ thể suy nhược, sinh ra bệnh tật. Muốn ra khỏi vực Vô thường này cần phải đi ít nhất mười ngày, lúc sáng mọi người đã uống một viên nhưng vì hóa giải khói độc chắn chắn dược tính đã suy giảm, bây giờ uống thêm một viên xem như có thể tạm cầm cự trong thời gian này.”

“Vực Vô Thường?”“Cô biết đường ra khỏi đây?”

Bốn huynh đệ nhà họ Phong đồng loạt lên tiếng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.“Thật ra trước đây tiểu Nghi khi ở Nhã Y vô tình có nhân duyên được một vị lão tiền bối tặng cho một quyển sách, trong đó từng kể qua về vực Vô Thường ở dãy núi hình cánh cung bao quanh lãnh thổ Phong Gia. Trong đó còn nói rằng chỉ cần tìm ra con đường mòn mọc đầy xương rồng đen cách trung tâm tấm mạng bằng dây leo không xa lắm, sẽ có thể rời khỏi nơi này. Rất nhiều loài cây kỳ lạ ở đây cũng được ghi chép rất rõ.”“Có trùng hợp đến vậy không? Không nói về nơi nào lại nói về cái vực mà chúng ta sẽ bị rớt xuống ngày hôm nay? Cô không thể có giải thích nào hợp lý hơn sao?” – Phong Ngạo khó chịu hỏi, bản thân hắn chỉ muốn nàng ấy không hay không biết gì cả, cứ làm một thầy thuốc bình thường ở bên bọn họ, đừng mang đến quá nhiều hoài nghi, hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Ba người còn lại chỉ khẽ liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng rất muốn nói đỡ lời cho tiểu Nghi nhưng chuyện này quả thật trùng hợp đến mức không thể không nghi ngờ. Tiểu Nghi cúi đầu, khẽ nén tiếng thở dài, cố gắng thoải mái nói “Trong sách không chỉ nói về vực Vô Thường, còn có rất nhiều nơi kỳ lạ khác, thậm chí còn nằm ngoài lãnh thổ Phong Gia. Trước khi thuộc hạ nhảy xuống cũng chỉ mơ hồ cảm thấy vực sâu này có thể là nơi đã được đề cập trong sách, không ngờ chúng ta lại may mắn như vậy. Ngoài sự thật tiểu Nghi quả thật không biết nên nói như thế nào cho hợp lý – ngừng lại một chút, nhìn gương mặt người kia trước sau không hề bớt vẻ hoài nghi, trong lòng thầm than bản thân không muốn nói dối hóa ra sinh nhiều phiền phức như vậy, cuối cùng nàng ấy đành miễn cưỡng đứng lên - trời khuya rồi, các vị chủ nhân nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường. Tiểu Nghi ra ngoài lấy một ít nước.”

“Nước ở đâu, chúng ta vốn đã tìm kiếm khắp nơi. Xung quanh đây không hề có nước.” – Phong Ngạo nhất quyết không chịu làm ngơ, tiếp tục lạnh lùng truy hỏi. Hắn thật sự không thể chấp nhận việc tiểu Nghi cứ ngây ngô giả vờ trước mặt hắn. Nếu bản thân có bí mật không thể nói, tại sao không che giấu tốt một chút, cứ nhất định phải phơi bày ra nhiều chuyện đáng ngờ khiến hắn không thể bỏ qua. Đến khi nào nữ nhi này mới chịu giải thích rõ ràng, dù sự thật khó nghe đến mức nào hắn cũng có thể nể tình những gì nàng ấy đã giúp đỡ Phong Gia cố gắng bỏ qua, ít nhất không cần mơ hồ suy đoán lung tung. Dáng vẻ lúc nào cũng thong dong bình thản, hỏi không nói, trừng phạt thì cúi đầu chấp nhận, nàng ta thật sự đang che giấu điều gì?

“Một số cây bên ngoài trong thân có chứa nước, chỉ cần biết cách sẽ lấy được. Cây cối ở đây phần lớn rất nguy hiểm, mọi người không hiểu rõ về chúng, đừng nên ra ngoài. Các vị chủ nhân cứ yên tâm, tiểu Nghi sẽ nhanh chóng quay lại.” – tiểu Nghi vừa giải thích xong đã vội vàng bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.