Tiểu Thần

Chương 19: Chương 19: Vực vô thường, núi bạch quỷ (2)




Sáng sớm ngày tiếp theo, người của trại Mãn Cúc đột ngột đưa tin về báo phát hiện dấu vết của Bất Linh tộc một lần nữa. Bốn huynh đệ nhà họ Phong cùng với Phi Dương và mười người tùy tùng lập tức lên đường xem xét. Bọn họ không ngờ nhất ở trên đường đi lại nhìn thấy Mạc Quân Nghi, không biết từ lúc nào đã ở trên núi hái thuốc, bên cạnh không có một ai đi cùng. Thì ra vì người bảo vệ đột ngột ngã bệnh, không kịp báo lại cho Phi Dương, tiểu Nghi muốn nhân lúc cây cối còn đẫm sương thu hái một số thảo dược. Bản thân dự định sẽ nhanh chóng trở về.

Phong Ngạo sau khi nghe xong hai chân mày vẫn nhíu chặt, rõ ràng trong lòng có nhiều thắc mắc. Nhưng thời gian gấp rút không tiện hỏi nhiều, hắn lập tức ra lệnh phái người đưa tiểu cô nương xuống núi. Mạc Quân Nghi không ngờ nhất định xin theo, chính là muốn dùng hiểu biết của mình giúp đỡ bọn họ nhanh chóng tìm ra Bất Linh tộc, hơn nữa còn dùng lý lẽ đi cùng nhiều người vốn sẽ an toàn hơn. Được nhị gia Phong Hoan và tiểu Thập Lang góp lời, cuối cùng Phong Ngạo cũng miễn cưỡng chấp thuận.

Đoàn người bọn họ chẳng bao lâu đã tìm đến nơi, quả nhiên tìm thấy một vài vật dụng dị tộc thường dùng bị bỏ lại. Bốn phía xung quanh đều là cây cối um tùm, dấu vết đến đây đứt đoạn. Theo lời thuộc hạ bên dưới báo lại, chính là nhìn thấy người của Bất linh tộc đi đến chỗ này thì biến mất, rốt cuộc đã đi đường nào cũng không rõ. Trong lúc đó, Phi Dương vô tình phát hiện một hang động ẩn mình sau đám dây leo chằng chịt.

Cửa hang động nhỏ hẹp chỉ vừa đủ một người đi vào, hai bên vách hang trơn nhẵn giống như đã được người ta mài cho đến bóng loáng. Bên trong một màu đen kịt như mực, thậm chí bàn tay giơ ra cũng không thể nhìn rõ năm ngón. Cái hang sâu hun hút, ngoại trừ dùng tay có thể chạm vào hai bên vách giúp người ta xác định bản thân đang ở trong hang, quả thật có cảm giác như đang lạc giữa không gian mênh mông vô định. Bọn họ đi gần nửa canh giờ hình như đã qua rất nhiều khúc ngoặt uốn lượn, cũng không rõ là đang hướng lên hay hướng xuống, cuối cùng nhìn thấy một chút tia sáng mơ hồ ở cuối hang. Rồi ánh sáng ấy bắt đầu trở nên lấp lánh, càng lúc càng to hơn cho đến khi nó biến thành một vầng sáng chói lóa.

Trước mắt mở ra một khung cảnh thật hùng vĩ. Sau khi đi qua một hang động dài, thật khó xác định phương hướng, chỉ nhìn thấy một cái hồ trong xanh rộng lớn bao bọc bốn phía bởi vách núi cao sừng sững, từ giữa hồ sáu cây đại thụ khổng lồ mọc lên sừng sững thành một vòng tròn, tán lá dường như cao vút lên tận trời xanh, ngọn cây tưởng như chạm đến mấy tầng mây. Bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động.

Đúng lúc tất cả còn đang ngỡ ngàng chưa rõ đã đặt chân đến nơi đâu, bỗng nhiên từ hai bên bờ hồ xuất hiện một màn khói trắng mờ đục đang lan dần đến chỗ họ, không thể nhìn rõ đằng sau đó là gì, chỉ có những hình người mơ hồ đang tiến thẳng đến, âm thanh la hét dữ tợn, tiếng đao kiếm càng lúc càng đến gần.

Phong Ngạo biến sắc la to:“Có mai phục! Mau quay lại!” Phi Dương lập tức cùng với mười người tùy tùng xông ra phía trước tạo thành tấm chắn:“Bảo vệ chủ nhân rút lui!”

Làn khói tỏa đến rất nhanh. Tiểu Nghi không kịp nhìn thấy gì nữa chỉ biết có ai đó nắm tay mình rất chặt kéo đi, tiếng chân gấp gáp, rồi thoáng chốc ánh sáng bị bỏ lại phía sau lưng, chỉ còn lại một màu đen kịt đập vào mắt, một tiếng động rất lớn vang lên như tiếng vật gì rất nặng vừa bị xê dịch, không còn tiếng hò reo truy đuổi ở sau lưng chỉ có tiếng chân người gấp gáp vang vọng.

“Nhị đệ, Tứ đệ, Thập đệ?” – có tiếng người rất gần ở phía trước, hình như rất lo lắng. Tiểu Nghi đoán đang quay trở lại hang động lúc nãy, muốn rút tay để chạm vào vách hang lần tìm đường đi, nhưng bàn tay kia nắm chặt đến mức không cách nào nhúc nhích được.

Phía sau vang lên nhiều tiếng người đáp trả: “Phong Hoan”, “Phong Cương”, “Phong Ái” Tiểu Nghi thở phào nhẹ nhõm, xem ra ba người bọn họ đều an toàn. Đột nhiên nàng ngẩn người, nếu vậy người đang ở phía trước nắm tay mình, lên tiếng gọi cả ba chẳng phải là Phong Ngạo sao?Trong đầu vẫn còn mơ hồ với những sự việc xảy ra quá nhanh, trước mặt đã thấp thoáng ánh sáng. Tiểu Nghi chưa kịp vui mừng đã ngửi thấy một mùi lạ bay đến, ý nghĩ chợt lóe trong đầu, vội vàng hét lên:“Chủ nhân, có khói độc”

Kẻ đằng trước sững người trong chốc lát, rồi lại siết chặt tay kéo tiểu Nghi băng băng tiến tới.Ánh sáng chói lòa lại hiện ra trước mắt, nhưng lần này nó được bao phủ bởi một màu trắng đục, tiếng kim loại va vào nhau chát chúa. Đến lúc tiểu Nghi định thần đã thấy Phong Ngạo đang vung kiếm không ngừng, xung quanh là những kẻ dị tộc mặc thứ trang phục quái lạ, vẻ mặt hung dữ không ngừng xông đến. Tuy rằng võ công dị tộc so với Phong Ngạo hoàn toàn không phải đối thủ, nhưng số lượng lại chiếm áp đảo còn có khói độc giúp sức. Ba huynh đệ còn lại của nhà họ Phong rời khỏi hang động nhanh chóng tham chiến nhưng sức lực ngày càng có phần suy yếu. Tiểu Nghi hiểu rõ khói độc kia chính là trợ thủ đắc lực nhất của Bất Linh tộc.

Trong đầu không ngừng suy tính, khói này tuy rằng không chứa kịch độc giết người lập tức, chỉ làm suy yếu dần dần nhưng nếu tiếp tục ở lại chắc chắn sẽ khó thoát khỏi hiểm cảnh. Rất may đan dược giải độc từ lúc đến trại Mãn Cúc đều luôn mang theo bên người.

Tiểu Nghi cố gắng giải phóng cho bàn tay tự do mở chiếc túi thuốc nhỏ. Nhưng Phong Ngạo mải mê giao chiến không hề hay biết, tay hắn giống như dính chặt không có cách nào tách rời. Bọn họ lợi dụng vách núi bảo vệ phía sau, hắn lấy thân mình che chắn ở trước căn bản không hề quay đầu lại nhìn. Phải đến lúc nữ thầy thuốc của Phong Gia dùng hết sức bình sinh hét thật to: “Chủ nhân…lấy thuốc giải” lúc này hắn mới sực tỉnh buông tay, tiểu Nghi cố gắng hạn chế hít thở, lập tức lấy ra đan dược, trước hết đưa cho Phong Ngạo rồi đến ba huynh đệ Nhị, Tứ, Thập ở gần đó.

Không bị khói độc tiếp tục làm cho suy yếu, bốn huynh đệ nhà họ Phong cuối cùng cũng mở được đường thoát thân. Lần này Thập gia kéo tiểu Nghi chạy phía trước, kế đến là Tứ gia. Phong Ngạo và Phong Hoan bọc hậu cản trở sự truy đuổi của Bất Linh tộc. Thứ mùi của khói Hoan Hỉ xung quanh rất nồng chứng tỏ bọn chúng không ngừng gọi viện quân đến. Năm người tuy rằng tránh được giao chiến nhưng đã không thể quay lại đường cũ, chỉ nhắm phía trước mà chạy hoàn toàn không biết mình đi đến nơi nào. Cuối cùng, điều nằm ở cuối con đường lại là thứ mà họ không ngờ nhất, cũng không hề mong đợi.Vực sâu!

Vực sâu thăm thẳm. Phía trên là khoảng không trơ trọi không chỗ bám víu, bên dưới là tầng tầng lớp lớp chướng khí dày đặc bao phủ, hoàn toàn không rõ dưới đáy vực là những gì. Nhưng dù là gì, kẻ rơi xuống nhất định phải chịu cảnh tan xương nát thịt.

Phong Ái vừa nhìn thấy vực sâu, vội vàng hoảng hốt kéo tiểu Nghi quay đầu đúng lúc những người còn lại bị Bất Linh tộc đuổi đến, trong đầu khẽ than một câu “Trước sau đều có giặc”. Cách duy nhất là liều sống liều chết mở ra đường máu. Nhưng Bất Linh tộc càng lúc càng đông, lực lượng hai bên chênh lệch quá nhiều, sức lực của bọn họ lại bị khói độc ảnh hưởng chưa thể hồi phục hoàn toàn. Năm người càng lúc càng bị dồn đến sát mép vực. Tiểu Nghi đột ngột lên tiếng:

“Chúng ta phải nhảy xuống vực, có thể tìm ra đường thoát!”Bốn huynh đệ nghe thấy trong phút chốc ngẩn người vẫn chưa kịp có phản ứng, nàng ấy đã không chút do dự lao mình xuống dưới.

Tay với theo muốn giữ người không kịp, trong đầu Phong Ái vang vang: Người không biết võ công, rơi xuống nhất định chết chắc. Chưa kịp suy nghĩ điều gì khác, thân người đã ở giữa không trung.

Gió thổi ù ù bên tai, mọi thứ xung quanh trôi vụt qua khỏi tầm mắt. Bỗng chốc khoảng không rộng lớn bị bao phủ bởi thứ chướng khí mờ đục, trong đầu lập tức nghĩ: có lẽ sắp chạm đáy rồi.

Ý nghĩ chưa dứt, lưng đã nằm trên một thứ gì đó. Cảm giác không đau như tưởng tượng, trái lại cả người hình như đang trơn tuột đi. Phong Ái cố gắng mở to mắt nhìn rõ, mơ hồ nhận ra bản thân dường như lướt trên một tấm mạng nhện được dệt bằng những thứ dây leo chằng chịt, chính mình đang bị trôi về phía trũng nhất của cái mạng nhện đó. Đột nhiên, cả thân người không lướt đi nữa mà tiếp tục rơi theo chiều thẳng đứng, thật may rất nhanh chân đã chạm mặt đất. Tuy rằng cảm giác ê ẩm khó tránh khỏi, cánh tay bị cành cây va quẹt rướm máu một đường dài, nhưng so với việc tan xương nát thịt trong tưởng tượng quả là không đáng kể đến. Phong Ái chưa kịp định thần đã nghe thấy nhiều tiếng chạm mặt đất ở gần đó, lập tức đoán ra chính là ba vị đại ca của mình, vô cùng mừng rỡ chạy đến, không khỏi thở phào.

Tất cả bọn họ đều không sao.“Tiểu Nghi đâu?” – Phong Ngạo vừa đứng dậy nhìn thấy tiểu Thập chạy đến một mình, lập tức hỏi.Tiểu Thập Lang sửng sốt giật mình, vội vàng nhìn quanh. Cô nương ấy là người nhảy xuống đầu tiên tại sao lại không có mặt, chẳng lẽ đã bị vướng lại ở đâu đó. Bọn họ không hẹn mà gặp lập tức nhìn lên trên đầu. Những thứ dây leo kỳ quái quấn chặt vào nhau, không rõ chúng bắt đầu từ đâu, chỉ thấy cả bầu trời bên trên hoàn toàn bị che khuất bởi tấm mạng xanh rì. Dây leo chắc chắn lại có tính co giãn trở thành bệ đỡ tốt nhất cứu mạng bọn họ. Khi nãy rơi xuống đất nhất định chính là từ kẽ hở của tấm đệm này.

Nhưng tiểu Nghi vẫn không có tung tích! Nhìn thấy mọi người định tỏa ra tìm kiếm, Phong Ngạo vội ngăn cản:“Nơi này không rõ có những nguy hiểm gì, tất cả phải đi cùng nhau” – nói xong gọi to “Tiểu Nghi!”Bọn họ vừa đi vừa gọi, hình như đã nửa canh giờ vẫn không có tiếng trả lời. Ở đây ánh mặt trời không thể xuyên thấu, mọi thứ đều chìm trong ánh sáng mờ ảo. Một màn chướng khí mỏng manh bãng lãng khắp nơi. Cây cối mọc dưới mặt đất đều có hình thù kỳ quái chưa từng nhìn thấy.

Trong lúc việc tìm kiếm dường như vô vọng, tứ gia Phong Cương đột nhiên lên tiếng:“Thật ra, cô nương ấy có rơi xuống đây hay không?”Ba người kia đều đột ngột dừng lại. Phong Ngạo quắc mắt, Phong Hoan nhíu mày, còn tiểu Thập lập tức lên tiếng:“Tứ ca, huynh nói gì vậy. Chính mắt chúng ta đều thấy tiểu Nghi nhảy xuống kia mà.”

“Chúng ta nhìn thấy cô nương ấy nhảy ra khỏi bờ vực, không chắc là nhảy xuống. Thập đệ, từ khi chúng ta ở đây hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết có người đã rơi xuống trước đó. Vực thẳm này phía trên hoàn toàn trơ trọi, đừng nói một cô nương không có chút võ công, ngay cả chúng ta trong lúc rơi xuống cũng không có cách nào bám víu. Nếu người nhất định phải rơi xuống lại không rơi xuống, thì sẽ ở đâu?Ta đã quan sát, nơi này không có vết tích thú dữ. Khoảng cách chúng ta nhảy xuống vực chênh lệch không xa, cớ sao lại không tìm thấy? Còn có một vấn đề…” Phong Ngạo ngắt lời:

“Bất Linh tộc rõ ràng biết trước đã bị chúng ta theo dõi, còn cho người mai phục sẵn. Đáng nói nhất là bọn họ trước giờ chưa từng dùng qua khói độc, tại sao hôm nay lại biết phương pháp này. Sáng nay tiểu Nghi đã ở trên núi, không loại trừ khả năng cô nương ấy cố tình chờ chúng ta ở đó để đi theo. Đệ muốn nói chính là những vấn đề này?”Phong Hoan nghe thấy lập tức phải lên tiếng:

“Đại ca, tứ đệ mới về thành Phong Tụ, gặp gỡ tiểu Nghi chưa lâu. Đệ ấy có thắc mắc cũng không có gì lạ. Nhưng chúng ta không thể không rõ ràng, tiểu Nghi nhất định không làm những chuyện như vậy.” “Đệ tin tiểu Nghi. Đại ca, huynh rốt cuộc đang nghĩ gì?” – Phong Ái xen vào.

“Nhị ca, thập đệ…hai người bình tĩnh. Ta và đại ca chỉ nêu ra những nghi vấn khách quan mà thôi, chưa thể kết luận được gì.” Phong Cương thấy tình hình căng thẳng vội can ngăn.“Nghi ngờ tiểu Nghi vẫn là không đúng” – Tiểu Thập Lang cương quyết không thỏa hiệp

“Người bây giờ vẫn không tìm thấy, chỉ có thể vì hai lý do. Một là tiểu Nghi xảy ra chuyện, hai là cô nương ấy bán đứng chúng ta. Đệ muốn điều gì là thật?” – Phong Ngạo đột nhiên không giữ bình tĩnh, lớn tiếng trách mắng khiến ba người còn lại ngỡ ngàng im lặng. Mất một lúc, hắn nhận ra phản ứng của mình có phần không thích hợp, trầm giọng nói – bây giờ suy nghĩ nhiều không có ích gì, trời sắp tối, phải tiếp tục tìm người, đồng thời nhanh chóng tìm ra nguồn nước và chỗ trú ẩn. Chúng ta tạm thời chia làm hai nhóm, lát nữa gặp lại ở chỗ này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.