Tiểu Thần

Chương 18: Chương 18: Vực vô thường, núi bạch quỷ (1)




Phía Bắc và phía Đông Phong Gia đều giáp với đất đai của nhà họ Mạc, còn gọi là lãnh thổ Xích Hà, một trong bốn vùng mạnh nhất của đại lục này. Bọn họ cùng với Phong Gia có quan hệ giao hảo rất tốt, cũng là một trong bốn thành viên của Tứ Tinh Hội. Ranh giới phía Tây và phía Nam Phong Gia được bao bọc bởi một dãy núi non trải dài theo hình cánh cung. Phía sau dãy núi kia là lãnh thổ Đại Mạc và Diệp Gia. Vùng núi này như một ranh giới lớn phân cách bọn họ, không thuộc về một ai. Trại Mãn Cúc chính là nằm ở vùng cực Tây lãnh thổ Phong Gia, sát bên chân núi. Thổ nhưỡng thích hợp cộng thêm khí hậu mát mẻ dễ chịu, nơi này quanh năm đều ngập tràn hoa cúc dại.

Tuy rằng nơi này vô cùng xinh đẹp nhưng cũng là căn cứ trọng yếu của Phong Gia. Vùng núi cánh cung này bởi vì không thuộc về một ai, thường trở thành nơi trú ẩn của bọn thổ phỉ hoặc những tộc người kỳ quái. Bọn chúng trước đây thường kéo xuống các vùng lân cận bày trò cướp bóc, bắt người, sau đó lại trở về núi trú ẩn. Phong Ngạo đối với chuyện này vô cùng phẫn nộ, yêu cầu Tam gia Phong Bình kéo quân tiêu diệt. Nhưng vì dãy núi quá rộng lớn, cây cối um tùm tạo ra nhiều nơi trú ẩn, một số tàn dư thổ phỉ vẫn đang ẩn mình trong hang ổ, chờ đợi thời cơ. Lực lượng bảo vệ Phong Gia vì vậy đã xây dựng các doanh trại nhỏ dọc theo dãy núi, phân chia khu vực ngày đêm canh gác không dám lơ là. Trại Mãn Cúc nằm ở đoạn giữa, chính là đầu não của tất cả.

Bốn huynh đệ nhà họ Phong bao gồm đại ca Phong Ngạo, nhị gia Phong Hoan, tứ gia Phong Cương vừa trở về sau cuộc tuần tra lãnh thổ cùng với vị tiểu Thập Lang cũng có mặt. Bọn họ mang theo bên người năm mươi tùy tùng giỏi võ và nữ thầy thuốc vừa đượcTam gia Phong Bình trao tặng danh hiệu nữ thần y tên gọi Mạc Quân Nghi.Bọn họ đến đây đã được năm ngày, ngoại trừ những lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, toàn bộ thời gian đều dành cho việc bàn bạc chính sự với các tướng lĩnh nắm giữ khu vực này.

Trong lúc đó, tiểu Nghi rất vui sướng vì những cánh đồng ngập tràn hoa cúc, thường xuyên ở đó tìm kiếm thảo dược không màng đến những việc khác. Chủ nhân Phong Gia cũng rất thoải mái, để mặc tiểu cô nương này đi lại khắp nơi, chỉ bắt buộc phải mang theo một hộ vệ bên người đề phòng bất trắc. Hôm nay là lần đầu tiên Phong Ngạo ra lệnh bắt buộc tiểu Nghi cùng mình tham gia bàn chuyện chính sự, các huynh đệ khác đã ra ngoài theo các binh sĩ ở đây đi thăm một vòng các doanh trại gần đó.

“Phi Dương, gần đây có tin tức gì về Bất Linh tộc không?” – Phong Ngạo hỏi vị tướng lĩnh đứng đầu trại Mãn Cúc. Người này cung kính cúi đầu nói:

“Chủ nhân, Bất Linh tộc quả thật có chút động tĩnh. Cách đây nửa tháng binh lính của trại Mãn Cúc trong khi tuần tra vô tình phát hiện dấu hiệu khả nghi của bọn họ, tìm cách lần theo. Chỉ đáng tiếc giữa chừng mất đi tung tích, trước mắt chỉ tạm thời khoanh vùng bọn chúng xuất hiện, ngoài ra thuộc hạ còn nhặt được thứ này, nghi ngờ là của Bất Linh tộc.”

Phi Dương cẩn thận trao cho Phong Ngạo một thứ có vẻ như một ống tre nhỏ dài bằng bàn tay, bên trong chứa thứ đất màu xám tro có vẻ rất tơi xốp, không có mùi vị. Ngoài thứ này ra, ống tre có vẻ rất bình thường.Phong Ngạo ngẫm nghĩ một chút lại nhìn sang tiểu Nghi, vẫy tay:“Tiểu Nghi, cô xem thử thứ này có gì lạ không?”

Phi Dương liếc mắt nhìn nữ nhi chân yếu tay mềm vẫn đứng an nhàn ở một góc từ lúc nãy, trong lòng bỗng chốc gợn lên những nghi vấn khó giải. Phi Dương thuộc dòng dõi các thuộc hạ thân tín, nhiều đời trung thành với Phong Gia rất được bọn họ coi trọng. Từ nhỏ y đã lớn lên cùng mấy huynh đệ nhà họ Phong, còn là bằng hữu tốt của Phong Ngạo. Vị trí đứng đầu trại Mãn Cúc trọng yếu này cũng là do Phong Ngạo tự mình lựa chọn trao vào tay y. Ngoại trừ Tam gia Phong Bình, Phong Ngạo chính là người thường xuyên tiếp xúc với các tướng lĩnh bọn họ nhiều nhất. Cho nên cách đối xử của người này dành cho thuộc hạ bên dưới, Phi Dương tự hào có thể nhìn ra mấy phần chuẩn xác. Riêng cô nương tên gọi tiểu Nghi này nghe nói y thuật rất cao thâm, thảo dược phòng bệnh của nàng ấy trại Mãn Cúc cũng được dùng, thức ăn trong quân hàng ngày thay đổi theo lời tiểu Nghi, quả nhiên sức khỏe binh sĩ có nhiều phần cải thiện, bệnh tật xảy ra đã giảm đi không ít. Theo tin tức nhận được, những phương pháp này sẽ được lan truyền ra khắp dân chúng. Bản thân y vốn đã xác định người này nhất định rất được chủ nhân Phong Gia tin tưởng.

Nhưng kể từ khi bọn họ đến đây, thái độ của Phong Ngạo lại làm cho Phi Dương có phần nghi ngại. Cô nương này khí chất cao quý, con người điềm tĩnh tinh tế, cư xử thân thiện nhưng chừng mực, không chỉ huynh đệ nhà họ Phong mà đối với sức khỏe mọi người xung quanh luôn có phần chú tâm. Phi Dương tuy chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn cũng có đôi phần cảm mến. Nhưng Phong Ngạo mặc dù rất coi trọng, trong ánh mắt khi nhìn nàng ấy vẫn không thể che giấu vài phần khó hiểu. Hộ vệ của trại Mãn Cúc thường ngày bên cạnh nữ thầy thuốc nhà họ Phong khi ra ngoài tìm thảo dược – theo yêu cầu của Phong Ngạo vừa phải là người tinh anh vừa thông thuộc nơi này nhất – được lệnh tuyệt đối bảo vệ nhưng mỗi khi trở về đều phải báo cáo rõ ràng hành tung của tiểu Nghi cho hắn, quả thật không rõ Phong Ngạo là đang muốn bảo hộ hay theo dõi cô nương này.

Tiểu Nghi đón ống tre từ tay Phong Ngạo, dùng tay lấy một ít đất bên trong quan sát, khẽ đưa lên mũi ngửi, ngẫm nghĩ một chút mới nói:

“Chủ nhân, tiểu Nghi vẫn chưa thể xác định chắc chắn nhưng có lẽ đây là bột dùng để đốt khói Hoan Hỉ dùng làm ám hiệu. Muốn biết rõ nhất định phải có cây ngũ sắc, ở xung quanh đây hình như đã từng nhìn thấy một ít, tiểu Nghi sẽ nhanh chóng kiểm tra. Người có thể cho thêm một chút thời gian được không?”Phong Ngạo gật đầu bằng lòng, trước khi tiểu Nghi ra ngoài đã nhắc nhở:“Đi cùng với hộ vệ, ở đây có một số nơi không an toàn!”Nàng ấy gật đầu tỏ ý cảm kích, nhanh chóng rời khỏi.

Buổi chiều, Phong Hoan trở về doanh trại trước tiên, trong lúc đang trò chuyện cùng Phong Ngạo và Phi Dương về địa hình của vùng núi quanh trại Mãn Cúc đã nhìn thấy tiểu Nghi mang đến hai chén thuốc, nói với bọn họ:“Chủ nhân, loại bột tìm thấy trong ống tre đã được pha trộn từ nhựa của một số loại cây dại và đất mịn, khi bỏ vào lửa sẽ tạo ra loại khí không màu không mùi vị, rất khó nhận biết thường gọi là khói Hoan Hỉ được một số dị tộc dùng làm ám hiệu, chỉ một số người có thể chất đặc biệt nhạy cảm hoặc từng uống qua thứ nước nấu từ cây ngũ sắc mới có thể nhận ra. Tiểu Nghi chỉ tìm thấy một ít cỏ ngũ sắc ở đây, đã nấu mang đến cho chủ nhân.” – nói xong liền đặt khay thuốc lên bàn, khẽ lui người ra xa

Phong Ngạo nhìn nước trong chén có màu vàng nhạt, đột nhiên mỉm cười hỏi tiểu Nghi:“Tại sao cô nương biết được thứ ám hiệu mà những kẻ dị tộc sử dụng, bình thường thầy thuốc của Nhã Y vốn không được học về những thứ này, càng không liên quan gì đến việc chữa bệnh?”Thân người Phi Dương khẽ động, mắt không tránh được liếc nhìn sắc mặt của tiểu Nghi, Nhị gia Phong Hoan trái lại rất thoải mái cười nói:

“Đại ca, huynh còn lạ gì! Tiểu Nghi của chúng ta không phải thầy thuốc bình thường. Chính là vì thích tìm hiểu những thứ thảo dược không liên quan nên mới bị các trưởng lão không cho phép đến Phong Gia! Nhưng nhờ vậy, tiểu Nghi đối với chúng ta càng là trợ thủ đắc lực. Cám ơn cô!”

Nói xong đã đưa tay lấy một chén thuốc uống cạn, đưa mắt nhìn tiểu Nghi tỏ vẻ trấn an. Nàng ấy chỉ khẽ mỉm cười đứng yên chờ đợi, không có ý định giải thích thêm.Phong Ngạo sau khi uống cạn chén thuốc còn lại, im lặng nhìn chăm chăm tiểu Nghi trong một lúc, cuối cùng quay trở lại tấm bản đồ đang xem dang dở lãnh đạm nói:“Không còn gì nữa thì lui ra ngoài.”

Phong Hoan vừa định nói gì đó, nữ thầy thuốc của Phong Gia đã lên tiếng:“Chủ nhân và Nhị gia có ngửi thấy mùi gì lạ không?”Ba người nam nhân trong phòng vô thức đều hít sâu một hơi, Phi Dương không cảm thấy gì khác lạ nhưng hai người còn lại có vẻ hơi ngạc nhiên, Phong Hoan nhìn tiểu Nghi hỏi:“Thứ mùi dễ chịu này là khói Hoan Hỉ à?”Cô nương ấy gật đầu cười:

“Phải, hiện giờ tiểu Nghi đang đốt bột Hoan Hỉ đựng trong ống tre lúc sáng ở ngoài kia, khi cháy nó rất ít khói, mọi người xung quanh cũng không thể ngửi được mùi gì kỳ lạ, vùng lan tỏa khói Hoan Hỉ từ nơi ống tre được đốt rất rộng nhưng chỉ những người đã uống loại nước đặc biệt từ cây ngũ sắc mới có thể phát hiện. Xem ra thuốc thật sự đã có tác dụng, chỉ tiếc cây ngũ sắc tìm được ở đây quá ít, chỉ có thể nấu được chừng này. Ngày mai tiểu Nghi sẽ tiếp tục tìm xung quanh.”

Người nói xong liền lập tức lui ra ngoài, rõ ràng trước sau chỉ muốn làm tròn phận sự, cũng không bận tâm chủ nhân Phong Gia đối xử với chính mình như thế nào. Phi Dương đột nhiên cảm thấy có chút khâm phục nàng ấy.Phong Hoan trái lại sau khi tiểu Nghi rời khỏi có chút khó chịu, nhìn thấy ánh mắt của Phong Ngạo, Phi Dương lập tức cúi người cáo lui.

“Đại ca, huynh nhất định phải tỏ rõ thái độ nghi ngờ đối với tiểu Nghi sao, những gì cô nương ấy làm thời gian qua còn chưa đủ cho huynh tin tưởng? Đệ tin cô nương ấy tuyệt đối không làm hại chúng ta.” – Phong Hoan bất bình lên tiếng.

“Nếu ta thật sự nghĩ tiểu Nghi là mối nguy hiểm, đệ cho rằng ta sẽ thể hiện thái độ của mình rõ ràng như vậy ư? Nhưng tiểu Nghi chắc chắn không đơn giản là một thầy thuốc Nhã Y bình thường, nhất định có chuyện che giấu, ta chính là muốn cô nương ấy tự mình nói rõ nên mới dùng đến thái độ này.” Phong Ngạo nhíu mày tỏ ý không bằng lòng.

“Nếu cô nương ấy không muốn nói rõ thì huynh cứ mặc kệ là được. Chỉ cần biết tiểu Nghi sẽ không làm hại Phong Gia, mỗi người đều có những chuyện không muốn nói, huynh cần gì nhất định không chịu buông tha?” Phong Hoan nhất quyết lên tiếng bảo vệ tiểu Nghi, trái lại càng nói càng sai khiến cho Phong Ngạo tức giận:“Ta là người đứng đầu nhà họ Phong, có trách nhiệm bảo vệ cho mọi người. Làm sao có thể tùy tiện để cho một người có chuyện bất minh ở bên cạnh chúng ta không có chút phòng bị? Trừ phi có thể rõ ràng mọi thứ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này. Đệ làm sao biết chắc sau này tiểu Nghi có vì bí mật này phản bội chúng ta hay không?”

Phong Hoan không có cách nào chỉ biết miễn cưỡng lắc đầu bỏ đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa vẫn không đành lòng để lại một câu:“Đại ca, huynh không thể một lần chỉ dựa vào cảm giác lựa chọn tin tưởng sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.