Tiểu Thần

Chương 45: Chương 45: Hoa chuông đỏ (6)




Phong Nhàn chợt nhớ ra một điều vội hỏi

“Những kẻ canh gác ở bên ngoài?”

Phong Ngạo nhíu mày:

”Chúng đã bị người của ta dẫn dụ tránh xa nơi này. Đại ca quả thật không nghĩ lại đông như vậy, xem ra Bình Nguyên quyết tâm theo sát đệ và tiểu Nghi không muốn xảy ra sơ suất nào”

Phong Nhàn gật đầu

“Đệ đã chú ý từ khi đến đây, bọn họ ngoại trừ bảo vệ ra vẫn chưa thể hiện ý đồ nào khác”

Phong Ngạo nghiêm mặt nhắc nhở:

“Ở trên đất của bọn họ, muốn bảo vệ hay làm hại cũng chỉ một lời là có thể thay đổi, đệ nhất định không thể lơ là. Sức khỏe đã tốt hơn nhiều cũng không được khinh thường, phải chú ý một chút”

Phong Nhàn siết tay hắn, khẳng định:

“Đệ biết rồi. Đại ca, huynh còn điều gì muốn dặn dò? ”

Phong Ngạo lưỡng lự một chút vẫn chưa trả lời ngay, cuối cùng cảm thấy vẫn là nên nói với tiểu đệ:

“Nhớ phải trông chừng tiểu Nghi ngốc đó, đừng để cô nương ấy quá thân thiết với họ Mộc kia”

Phong Nhàn không cười nhưng ánh mắt dường như lấp lánh hơn giữa màn đêm, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: đại ca lần này đến đây lo lắng cho tiểu đệ là chuyện đương nhiên, nhưng mối bận tâm vì cô nương kia chắc chắn cũng không hề nhỏ. Nếu không có Ngũ gia Tịnh Thủy này ở đất Bình Nguyên cùng tiểu Nghi, có lẽ huynh ấy so với bây giờ sẽ đến đây càng sớm, sau này cũng sẽ đến nhiều lần hơn.

“Huynh đừng lo! Đệ nhất định chú ý chuyện này.”

“Tốt, trở vào đi. Ta phải về rồi” – Phong Ngạo chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt vô tình hướng về phía ánh sáng ấm áp tỏa ra từ hướng ngôi nhà, gió đêm thổi về từ hướng đó hình như còn vướng vất mùi dược liệu pha lẫn hương cỏ thơm. Phong Nhàn nhanh tay bắt lấy vai hắn:

“Đại ca, nếu đã đến tận đây gặp đệ vậy cũng nên nhìn qua cô nương ấy một chút, bây giờ có lẽ đang ở trong phòng dược liệu. Đệ sẽ trông chừng”

Phong Ngạo dừng chân. Dáng vẻ ngần ngại này quả thật không giống hắn cho lắm. Có lẽ trong đầu mơ mơ hồ hồ suy nghĩ những gì chính bản thân hắn cũng không rõ, chỉ cảm thấy tâm tư hình như có một khối lửa nóng, miệng muốn nói lời từ chối nhưng thân thể rốt cuộc vẫn đi về hướng ánh đèn.

Dẫu chưa từng một lần đến đây, sơ đồ nơi này hắn lại nắm rõ như lòng bàn tay, mọi thứ cứ như hiện ra mồn một trước mắt, chân của hắn cũng vì vậy trở nên tự tung tự tác, tùy ý tiến về phía căn phòng kia. Khẽ khàng nép người bên cánh cửa, trong lòng người nọ đột nhiên lại nghĩ: “Có lẽ chỉ nên ở ngoài thì hơn. Thiên tính thầy thuốc quá nặng, nếu như vào trong còn không bị cô nương ấy kê đơn khuyên nhủ đừng đến nữa ư?.

Bên trong ánh đèn leo lét, tiểu Nghi ngồi ở bên bàn, gối đầu lên một quyển sách to nằm ngủ thật ngon. Có lẽ trong lòng tiếc nuối chưa muốn về phòng, chỉ định bụng chợp mắt ở đây một lát, không nghĩ thân thể mỏi mệt đã sớm ngủ say. Nhưng tình huống này lại khiến cho kẻ ở bên ngoài vô thức thở phào, điềm tĩnh quan sát bên trong.

“Còn luôn miệng tôi là thầy thuốc, tự biết chăm lo cho bản thân. Cửa sổ mở lớn lại ngủ gật ở đây, muốn lạnh chết hay sao!”

….

Buổi sáng, Phong Nhàn thoải mái nhìn ngắm cảnh vật đắm mình trong ánh nắng sớm từ từ lướt qua tầm mắt. Lá non xanh mướt hãy còn đọng sương, được tia sáng chiếu vào lấp lóa như dát bạc. Bầu trời một mảnh thênh thang xanh ngát, trơn mượt như một tấm lụa đào. Nhân gian chạy theo quá nhiều hư ảo, thường quên mất cảnh đẹp kề bên.

“Ngũ gia, hôm qua tiểu Nghi ngủ quên ở phòng dược. Cám ơn người đã đóng giúp cửa sổ, còn khoác áo giúp tôi, hôm nay lại cùng tiểu Nghi đến gặp hai tỷ đệ họ Diệp kia. Người thật sự rất tốt!”

Phong Nhàn không ngoái đầu cũng biết dáng vẻ hiện giờ của của tiểu cô nương này, nhất định là biết ơn chân thành, còn có thêm vài phần hối lỗi, mắt vẫn say sưa ngắm cảnh, hờ hững đáp lời.

“Lần sau cô còn không tự biết làm biết nghỉ, ngủ quên như thế. Ta sẽ không thể cho cô ra ngoài làm việc nữa, đến lúc đó đừng nhờ vả ta, e là ta có muốn cũng không giúp cô được”

“Đa tạ Ngũ gia, tiểu Nghi ghi nhớ kỹ” – nàng ấy vui vẻ đáp lời, không bị trách mắng xem như đã là một chuyện đáng mừng.

Phong Nhàn nhìn người trước mặt chỉ biết gật đầu trong lòng thầm than: cô nương ngốc còn cười cái gì, lần sau ta nhất định không giúp được, nếu không người bị khiển trách chắc chắn là ta.

Xe ngựa theo đường cũ, tiến thẳng một mạch đến nhà hai chị em họ Diệp, chẳng mấy chốc căn nhà nhỏ đã hiện ra trước mắt.

Hôm nay Diệp Liên và Diệp Chính nhìn thấy bọn họ vừa có vẻ kinh ngạc lại rất vui. Hai người một nhà sống nương tựa lẫn nhau, trải qua hơn mười năm không có họ hàng thân thích, cũng không có tình cảm của người cùng thôn, đối với họ một ngày không bị đuổi đánh đã là chuyện tốt, chưa từng nghĩ sẽ có ngày bằng hữu đến nhà thăm nom.

“Tiểu Liên, Tịnh ca và Nghi tỷ được mời đến đây tìm hiểu về cánh đồng hoa Chuông Đỏ ở thôn của muội, giúp đỡ mọi người vượt qua khó khăn này. Hãy tin tưởng chúng ta, chuyện này hoàn toàn không phải lời nguyền như dân làng đã nói. Cho nên cha muội không thể lại là sát tinh, nhưng có một số chuyện cần phải làm cho rõ ràng, hôm nay chúng ta hỏi muội một số việc, muội hãy cố gắng trả lời có được không?”

“Thật sao? Cha muội quả thật…quả thật không phải sát tinh?”

Tiểu Liên che miệng thảng thốt, trong mắt vẫn còn vài tia nghi ngờ, sợ hãi, tiểu Diệp Chính nhỏ tuổi ở bên cạnh ngơ ngác không hiểu. Thật may hôm qua được tiểu Nghi cho dùng thuốc định tâm, trạng thái của cô nương này đã ổn định hơn nhiều, nhìn thấy cái gật đầu kiên định quả quyết của Phong Nhàn và tiểu Nghi, cuối cùng cũng bằng lòng chấp thuận.

“Muội có biết, tại sao dân làng cho rằng cha muội là sát tinh hay không?”

“Năm đó, sau khi đạo sĩ làm phép đã từng yêu cầu dân làng không ai được đến cánh đồng trong vòng ba tháng, qua một thời gian sát tinh sẽ tự xuất hiện. Bọn họ nói rằng có người nhìn thấy cha muội lén lút thường xuyên ra đồng, hơn nữa cha muội vốn là thầy thuốc tinh thông nhiều thảo dược nhưng bản thân đã không giải được độc hoa ngược lại còn làm những việc mờ ám, cho nên khẳng định cha muội chính là sát tinh muốn gây hại cho dân làng.”

“Muội nói khi còn sống, cha của muội là thầy thuốc?”

“Phải, ngày xưa cha muội là một thầy lang có tiếng trong vùng, rất được mọi người kính trọng. Thật không ngờ, xoay lưng một cái đã trở thành tội nhân thiên cổ, đã chết vẫn còn bị người oán trách không thôi!” – tiểu Liên khẽ lau mắt, cố gắng giảm bớt xúc động.

“Hôm qua, theo lời muội nói, cha muội đã trồng một bụi hoa Chuông Đỏ ở ngoài vườn, đúng không?”

“Đúng vậy, tỷ tỷ! Sau khi cha mất, mẹ muội cũng phát hiện ra nó. Mẹ khóc rất nhiều, sau đó đã đào nó lên rồi đốt đi.”

“Chuyện quan trọng là, muội còn nhớ trong lúc cha muội trồng, có chuyện gì đáng chú ý không?”

“Muội không nhớ rõ, lúc đó muội chỉ tò mò thường hay lén ra nhìn thử, chỉ cảm thấy bụi cây cha trồng có vẻ kỳ lạ, hình như có lúc lớn rất nhanh nhưng vài ngày sau lại nhỏ hơn trước, muội cũng có lúc tự cho là bản thân đã nhớ nhầm, nhưng vài lần ra xem đều cảm thấy như vậy.”

Tiểu Nghi có vẻ rất ngạc nhiên vì chi tiết này:

“Hoa Chuông Đỏ ở đây do thích nghi đã tự biến đổi không giống như bản tính ban đầu của nó, có thể dễ dàng được đem trồng nơi khác, cho dù tốc độ sinh trưởng chỉ ở mức bình thường không thể đáng sợ như ở cánh đồng, nhưng việc nó bị suy giảm đúng là rất đáng chý ý. Rốt cuộc, cha muội đã làm gì?”

Phong Nhàn từ đầu vẫn im lặng lắng nghe, lúc này nhìn tiểu Liên ôn tồn hỏi

“Ta biết sẽ làm khó muội, nhưng hãy cố gắng bình tĩnh nhớ lại xem ngày cha muội mất đã nói gì đó chăng? Lúc đó liệu có gì đặc biệt, muội có tìm thấy thứ gì lạ của cha muội không?”

Tiểu Liên ôm đầu, vẻ mặt căng thẳng cố gắng chịu đựng:

“Muội…muội chỉ nhớ, lúc ba mẹ con muội chạy đến chỗ cha, khi đó đầu cha chảy rất nhiều máu. Cha không kịp nói gì cả, chỉ đưa tay chỉ vào cái túi gấm mẹ tặng mà cha vẫn mang theo bên mình hàng ngày. Sau đó thì cha qua đời…”

“Túi gấm? Ở trong túi gấm có cái gì, muội còn giữ nó không? – tiểu Nghi khẩn trương

Cô nương họ Diệp lắc đầu:

“Không có gì cả, muội đã từng nhìn thấy mẹ cất giữ nó ngay sau khi cha mất. Trong túi không chứa gì, tỷ tỷ đợi muội một chút!”

Tiểu Liên vội vã lục tìm trong chiếc rương cũ ở nơi góc nhà. Trong rương chứa nhiều thứ linh tinh, tất cả đều đã cũ kỹ, ngả màu nhưng được gìn giữ sạch sẽ, có lẽ hai tỷ đệ bọn họ bình thường vẫn luôn coi trọng việc bảo quản chúng.

“Tìm thấy rồi, chính là chiếc túi này. Sau khi cha mất mẹ muội đã cất nó vào đây, chưa từng sử dụng đến, bao lâu nay bọn muội cũng chỉ giữ nó trong rương, có lẽ mọi thứ vẫn còn nguyên như cũ”

Phong Nhàn đón lấy chiếc túi, vốn là một chiếc túi thơm bình thường vẫn mang bên người, tuy rằng hoa văn được bàn tay người làm ra trau chuốt cẩn thận, đường kim mũi chỉ sắc sảo nhưng vẫn không có gì khác lạ, ở bên trong túi trống rỗng không chứa vật gì, dướt đáy túi chỉ còn vương lại một ít bột màu tro xám, có mùi nồng nồng

“Tiểu Nghi, cô xem thứ ở dưới đáy túi là gì, hình như không giống loại người ta thường cho vào túi thơm”

Tiểu Nghi nhận lấy từ tay Phong Nhàn, sau khi lộn ngược ra mới quan sát thật kỹ đáy túi, khẽ ngửi mùi của nó, nhíu mày suy nghĩ một lát.

“Là bột của cây Ngãi Tàm, thứ này pha vào làm nước trở nên trơn nhớt, không ăn cũng không uống được. Ông ấy…”

Tiểu Liên đột ngột reo lên:

“Nghi tỷ, muội nhớ rồi. Thỉnh thoảng muội nhìn thấy dưới gốc của hoa Chuông Đỏ cha trồng trong vườn hình như có rắc thứ bột màu sắc giống như thế này.”

“Thứ này, chẳng lẽ…”

Tiểu Nghi đưa mắt nhìn Phong Nhàn, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại tiến đến xoa đầu Diệp Chính mỉm cười:

“Tiểu Diệp, còn nhớ lần trước Tịnh ca đã từng nói hay không, đệ sẽ sớm được đến thăm mộ của cha mẹ, báo tin vui cho hai người họ rồi”

Diệp Chính kinh ngạc không hiểu, vẻ mặt buồn bã lắc đầu:

“Tịnh ca, có tin vui gì để báo chứ, bình thường bọn đệ không bị người ta đánh thì mắng, tỷ tỷ đến đó cũng chỉ biết khóc mà thôi.”

Nữ y của nhà họ Phong mỉm cười:

“Tiểu Diệp, chỉ cần Nghi tỷ làm thử một số việc, có lẽ vài ngày nữa đệ sẽ biết chuyện vui là gì’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.