Tiểu Thần

Chương 43: Chương 43: Hoa chuông đỏ (4)




Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu Nghi và Phong Nhàn đã lên đường đến ngọn núi to Đại Tầm, nơi bắt đầu của cánh đồng hoa Chuông Đỏ. Theo lời của người phu xe, con đường dẫn đến chân núi theo mạn trái khá nhỏ hẹp, xe ngựa không thể đi vào, hai người phải tự mình đi bộ ước chừng nửa canh giờ mới đến nơi.

Hai bên đường cỏ dại mọc đầy, gần như bịt chặt lối đi, rõ ràng từ rất lâu đã không có dấu chân người bước qua. Mùi sương sớm hòa lẫn mùi của cỏ cây thơm dìu dịu lan tỏa, đây gọi là mùi của tự nhiên. Phải chú ý một chút mới có thể nhận ra. Loại mùi không nồng nàn, không dịu ngọt, cũng rất mơ hồ nhưng có thể làm người ta lưu luyến. Những đóa hoa dại bên đường khoe thật nhiều màu sắc, có loại nhỏ li ti màu xanh sẫm, có loại vàng rực như ánh mặt trời, có lúc trắng muốt như một mảnh mây xinh xắn vô tình lạc giữa đám cỏ xanh rì, lặng lẽ hòa vào nhau, âm thầm mà lại rực rỡ. Phong Nhàn phía trước từ tốn mở đường, tiểu Nghi cũng kiên nhẫn chậm rãi theo sau . Hai người im lặng đi giữa bốn bề cây cối, sương sớm thấm vào tà áo ẩm ướt, dáng vẻ thong dong an nhàn như đang dạo chơi.

“Tiểu Nghi, hôm qua cô nương suy nghĩ rất nhiều, ngày hôm nay lại không gấp gáp đến nơi ư?” – Phong Nhàn không quay đầu, hỏi người ở phía sau lưng

Tiểu Nghi nhẹ nhàng đáp lời:

“Chuyện cần xử lý đến lúc nhất định sẽ xử lý, bây giờ bên đường trải đầy cảnh đẹp, không cần vì chuyện phía trước mà lãng phí cái hiện nay. Gấp gáp không hẳn đã là thượng sách, Ngũ gia đợi ánh mặt trời lên cao sẽ nhìn rõ hơn.

“Tiểu Nghi, nếu không phải biết cô đến từ thôn Nhã Y có lẽ ta đã nghĩ cô là thần tiên bước vào hạ giới, chuyện gì người phàm suy tính cũng có thể nhìn ra.” – Phong Nhàn nửa đùa nửa thật.

Tiểu Nghi thoáng bối rối, vội phân trần:

“Ngũ gia, người phàm chỉ cần tịnh tâm cũng có thể nhìn thấu nhiều chuyện, thần tiên bị xao động cũng rất dễ lạc đường. Ở thôn Nhã Y, tiểu Nghi đã học được những điều này.”

“Thật kỳ lạ, ta đã gặp nhiều danh y từ thôn ấy đến, tại sao không có người nào học được những quy tắc như cô nương?”

Phong Nhàn lẳng lặng mỉm cười, tiếp tục tiến về phía trước, không nhìn thấy người phía sau len lén nhìn mình.

Càng đến gần Đại Tầm, cỏ dại bên đường ngày càng thưa dần cho đến lúc hoàn toàn trơ trụi. Ngọn núi sừng sững hiện ra trước mắt họ, trên núi có rất nhiều đá lại mọc ít cây cối, thoáng nhìn có vẻ cằn cỗi. Trận địa chấn năm xưa nhất định rất đáng sợ. Vách núi hiện ra vết nứt sâu giống như bị người ta lấy một con dao bén cắt đi từng mảng đất đá vứt ra nơi khác, để lại những vết thương không bao giờ có thể khép miệng. Trước mặt Đại Tầm không xa là cánh đồng hoa Chuông Đỏ ngút ngàn. Ngoại trừ chúng ra, không có thứ gì khác!

“Tiểu Nghi, nhìn xem”

Phong Nhàn bước đến bên dưới một vết nứt sâu, đưa tay chỉ vào những thứ ánh sáng lấp lánh mà đất đá ở đó phát ra.

“Ta đã từng tìm thấy một quyển sách cổ ghi chép về một thứ khoáng vật được người xưa gọi là “kẻ ở trong lửa” vốn có sắc vàng lấp lánh, ở sâu trong đất sẽ vô hại, nhưng một khi chúng lộ ra không khí lại gặp phải nước sẽ tạo ra một chất có tính ăn mòn, có thể giết chết cây cối. Đất đá của ngọn núi bị trận địa chấn năm đó làm rơi xuống, lộ ra thứ này nên mới dẫn đến sự ra đời của cánh đồng hoa Chuông Đỏ kia. Điều này cũng giải thích tạo sao ra khỏi phạm vi khu vực bị ảnh hưởng bởi dòng nước từ núi Đại Tầm thì dân trong thôn có thể khống chế được sự bành trướng của loài cây này.”

“Chúng ta đem một ít đất đá về, sau này có thể giải thích cho dân làng rõ ràng, không cần sợ hãi lời nguyền gì đó nữa. Hôm qua vị chủ quản vùng này đã bắt đầu tìm mua thêm các loại dược liệu cần thiết để giải độc, vài ngày nữa là có thể đưa đến rồi, chỉ có điều thứ có thể ngăn chặn tốc độ sinh trưởng của hoa Chuông Đỏ ở cánh đồng kia có lẽ phải trực tiếp thử nghiệm ở đó mới tìm ra, chúng ta sẽ thử chặt chúng đi, sau đó…”

“Hôm qua cô đã thức cả đêm làm việc, hôm nay nên về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta nhờ những người ở đây giúp một tay. Cô nương nghĩ mình là thần tiên thật à, không biết mệt là gì?” – Phong Nhàn ngắt lời, vẻ mặt không hài lòng. Thầy thuốc tiểu Nghi này cái gì cũng quan tâm, chỉ có bản thân mình là hình như không để ý, cứ thích giống như thần tiên không cần nghỉ ngơi, cũng chỉ có chuyện này là có thể trách mắng cô nương ấy.

“Tôi quên mất” – tiểu Nghi khẽ cười tỏ vẻ biết lỗi, ai bảo bản thân vẫn cho mình là thần tiên, quên mất mỗi ngày đều phải đi ngủ - “Ngũ gia, chúng ta về thôi!”

Bọn họ quay lại xe ngựa theo lối cũ, lên đường về thẳng nhà khách. Xe vừa đi được một đoạn bỗng nghe bên đường có tiếng ồn ào đánh nhau. Phong Nhàn khẽ vén rèm nhìn ra ngoài.

Trên mặt đất, một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu lấy thân che chắn cho một cậu thiếu niên trẻ tuổi, cả hai người gầy yếu xanh xao, mặt bị bầm tím nhiều chỗ, quần áo rách rưới. Xung quanh là một đám người có vẻ là dân trong làng, có lớn có nhỏ đều không ngừng ra tay đánh đập , thậm chí luôn miệng mắng nhiếc hai người là “bọn sát tinh”, người thiếu nữ lẫn cậu thiếu niên kia đều không có chút phản kháng nào, chỉ biết chịu đòn thậm chí còn có vẻ chấp nhận chịu đựng.

“Dừng tay” – Phong Nhàn quát to, ra lệnh cho phu xe dừng lại rồi vội vã cùng tiểu Nghi bước xuống. Đám dân làng dáng vẻ vẫn còn hằn học chưa muốn ngừng tay, mãi đến lúc nhìn thấy lệnh bài của người chủ quản mới vội vàng dạt ra hai bên nhường đường.

“Hai người có sao không?” – tiểu Nghi đỡ bọn họ đứng dậy, nhìn thấy bộ dáng hai người không khỏi xót xa. Cậu thiếu niên trắng trẻo trong mắt vẫn còn đầy vẻ sợ hãi, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi, cô gái vì lấy thân mình che chắn càng bị nhiều thương tích, cả người sắp đứng không vững nữa.

“Các vị sao lại đánh bọn họ?” – Phong Nhàn nghiêm giọng tra hỏi, dẫu biết đây không phải là đất của mình nhưng nhìn thấy cảnh chướng mắt thật sự không thể làm ngơ.

“Là chúng tôi đáng bị đánh…xin đừng làm khó bọn họ!” – người thiếu nữ vội vàng lên tiếng.

Tiểu Nghi ngạc nhiên hỏi lại:

“Sao lại đáng bị đánh?”

Người thiếu nữ không trả lời, chỉ biết ôm chặt cậu thiếu niên trẻ tuổi, liên tục lắc đầu, miệng không ngớt lặp đi lặp lại: “Là chúng tôi đáng bị đánh…xin đừng làm khó bọn họ!”

Tiểu Nghi đưa mắt nhìn Phong Nhàn, hắn cũng không có cách nào khác đành phải xua tay ra hiệu cho phép những dân làng này rời khỏi, bọn họ trước khi tản đi vẫn ngoái nhìn hai người nọ với ánh mắt ghét bỏ không thôi.

“Tôi là Diệp Tiểu Liên, đây là tiểu đệ Diệp Chính, cảm tạ hai vị đã giúp đỡ!” – người con gái trẻ tuổi định cúi người hành lễ, được tiểu Nghi đỡ lấy lắc đầu ra hiệu không cần. Trong lúc giúp hai tỷ đệ sửa sang lại y phục bị xộc xệch, nhìn những vết bầm tím đủ loại kích cỡ, màu sắc đỏ tím khác nhau trên người họ, tiểu Nghi giật mình hỏi:

“Bọn họ thường xuyên đánh hai người phải không? Sao lại để mặc cho người khác đối xử với mình như vậy?”

“Cô nương, xin người đừng lo, chúng tôi đáng bị đánh. Tiểu đệ, chúng ta về nhà thôi” – tiểu Liên vẫn một mực lắc đầu, vội vã kéo tiểu đệ rời đi. Tiểu Nghi nhìn Phong Nhàn dò hỏi

“Ngũ gia!”

Phong Nhàn khẽ gật đầu:

“Được rồi, chúng ta đi theo bọn họ xem thế nào”

Được cho phép, tiểu Nghi vội vã đuổi theo, luôn miệng gọi to “tiểu Liên, Diệp Chính.” Hai tỷ đệ kia nghe tiếng ngừng chân, ánh mắt vô cùng lo lắng, tiểu Liên ấp úng hỏi:

“Cô nương? Có…chuyện gì?”

“Tôi có thể giúp hai người làm tan những vết bầm, nếu không rất lâu chúng mới hết hẳn, đừng khách sáo!”

Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của tiểu Nghi, cô gái trẻ có vẻ lưỡng lự không đành lòng từ chối, cậu thiếu niên kéo tay áo tỷ tỷ lên tiếng:

“Tỷ tỷ, cho họ theo chúng ta đi, đệ thích vị cô nương này”

“Vậy… - tiểu Liên khẽ nhíu mày, cuối cùng đành nói – xin mời hai vị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.