Tiểu Thần

Chương 3: Chương 3: Chủ nhân mới, thuộc hạ mới(3)




Buổi chiều, những nữ thầy thuốc xinh đẹp thường cùng nhau tụ họp dưới gốc cổ thụ râm mát trò chuyện vui đùa. Người của Nhã Y chỉ mặc loại y phục màu trắng hoặc xanh nhạt. Dáng vẻ bọn họ từ xa, tà áo phấp phới, thanh thoát nhẹ nhàng, tựa như một đàn bướm bay lượn dưới tán cây xanh rì. Khung cảnh dễ khiến lòng người xao xuyến.

“Tiểu Nghi, muội muốn đến Phong Gia?” – một cô nương có vẻ lớn tuổi nhất khẽ lay tay tiểu Nghi, dò hỏi.“Đúng vậy, Xuyến tỷ. Nhưng muội không được chọn, thật sự đang ngây ngốc không biết nên làm gì!” – tiểu Nghi tươi cười đáp lời.Người được gọi tên Xuyến tỷ vỗ nhẹ tay nàng ấy khuyên nhủ:

“Tiểu Nghi, nữ nhi chúng ta ở đây làm thầy thuốc đã là một điều khác biệt so với bên ngoài, nếu không phải Nhã Y nổi tiếng là thôn của danh y, e là bọn họ chưa chắc đã tin tưởng để chúng ta trị bệnh. Nhà họ Phong quyền thế lẫy lừng, tiếng tăm vang khắp bốn phương. Đất Phong Gia rộng lớn bao nhiêu, dân chúng đông đúc như thế nào có ai mà không biết. Ngay cả Nhã Y cũng gọi họ là chủ nhân. Muốn làm thầy thuốc của Phong Gia không phải là chuyện dễ dàng, huống chi bọn họ chỉ chọn nam nhân, còn phải là người có nhiều năm hành y. Muội hà tất phải làm khó mình.”Một tiểu cô nương khác ở bên cạnh lên tiếng xen vào:“Không phải đâu Xuyến tỷ, tiểu Nghi của chúng ta rất giỏi, còn có thể đứng đầu kỳ sát hạch vừa qua, bọn họ có lý gì lại chê bai chúng ta. Tiểu Nghi, hãy mặc kệ Phong Gia, nên chọn một nơi mà bản thân muội được coi trọng.”Xuyến tỷ nghe những lời này liền tức giận:

“Tình Như, muội ăn nói lung tung để các trưởng lão trong thôn nghe được nhất định sẽ cho rằng muội bất kính với chủ nhân.”Trong nhà đã tranh cãi, ra ngoài cũng tranh cãi, Tiểu Nghi cuối cùng không chịu được đành phải vừa cười vừa xua tay:

“Được rồi, mọi người đừng vì chuyện này tranh đấu, chỉ là việc nhỏ của muội thôi mà, vui vẻ mới là quan trọng!”“Tiểu Nghi, sao muội lúc nào cũng an nhàn đến vậy, cứ hờ hững như không phải chuyện của mình. Còn chưa nói Phong Gia có gì tốt, sao muội nhất quyết muốn đến đó?” – một cô nương khác trách móc.“Không phải đâu Khánh tỷ, nếu muội có thể đứng đầu kỳ sát hạch như Nghi tỷ, muội cũng sẽ chọn đến Phong Gia. Thất huynh đệ nhà họ Phong đáng ngưỡng mộ ra sao tỷ không biết ư?”

Cô nương trẻ tuổi vừa lên tiếng đột nhiên bước ra phía trước, vẻ mặt tràn đầy yêu mến, si mê, tỏ vẻ am hiểu nói.“Phong Gia có bảy huynh đệ, mỗi người một vẻ, tài mạo song toàn. Nhị gia Phong Hoan con người chững chạc, tính tình vui vẻ, ôn hòa khiến cho người ta yêu mến, ở nhà họ Phong làm tổng quản mọi sự vụ.

Tam gia Phong Bình vô cùng chính trực, hào khí ngời ngời, có tài thao lược cầm quân, chịu trách nhiệm đứng đầu tướng sĩ, bảo vệ lãnh thổ. Tứ gia Phong Cương tính cách chuẩn mực, thiết diện vô tư, hành xử hợp tình hợp lý thường xuyên tuần tra khắp nơi, đảm bảo trên dưới tuân thủ luật lệ.

Ngũ gia Phong Nhàn con người trầm tĩnh, dáng vẻ thanh cao, có trí mưu lược, chịu trách nhiệm vạch ra đối sách chăm lo đời sống dân chúng.Thất gia Phong An con người phóng khoáng rộng mở, là kẻ thay mặt Phong Gia đi kết tình giao hảo, tìm hiểu các vùng lãnh thổ khác.

Thập gia Phong Ái hào hoa phong nhã, cuốn hút lòng người, chính là kẻ được nữ nhi mong ước gọi tiểu Thập Lang.”“Vẫn chỉ có sáu người, người thứ bảy đâu?” – ba bốn nữ y cùng nhao nhao.Nàng ta ra vẻ đắc ý, đưa tay lên miệng thì thầm:

“Người này đứng đầu Phong Gia, quyền lực vô cùng cũng là đại ca của tất cả bọn họ, tên là Phong Ngạo.Phong Ngạo từ năm mười bốn tuổi đã lên nắm quyền thay cha mẹ mất sớm chăm nom tiểu đệ, cai quản đất đai lãnh thổ. Được sự giúp sức của các thuộc hạ thân tín dưới quyền, Phong Ngạo khiến cho đất đai Phong Gia ngày càng mở rộng, không ngừng được các vùng lân cận xin được thần phục, sát nhập làm một để được sự che chở của nhà họ Phong. Tính tình có chút lãnh đạm, khó đoán, nhưng rất mực thương yêu tiểu đệ. Các huynh đệ khác đều một lòng nghe theo vị đại ca này, không dám sai lời. Phong Ngạo ở trên cao, mắt nhìn xa trăm hướng, tin tức nắm rõ trong lòng bàn tay, phân chia huynh đệ mỗi người một mặt tương thích với khả năng, cùng nhau nắm vững đại cục.”

Sau khi nói xong vẫn chưa thỏa lòng, tiếp tục mơ màng:“Bọn họ đối với kẻ bên dưới rất coi trọng, đối đãi công bằng, nếu được vào thành Phong Tụ làm thầy thuốc thì còn gì bằng, nhất định sẽ được sung sướng hơn người. Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của một trong các huynh đệ họ Phong, quả là không còn gì hối tiếc. Nhà họ Phong có một quy định chỉ lấy thê tử, không lập thiếp. Thật sự là một gia tộc rất chung tình! Bây giờ Nhị gia Phong Hoan vừa đến nhà khách của chúng ta nghỉ ngơi chờ đón thầy thuốc mới trở về, nếu người đó là muội thì hay biết mấy!” “Bái Châu!”

Bị gọi lớn tiếng, cô nương đang nói giật mình ngẩn ngơ. Tiểu Nghi cười khẽ, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ ghé tai nàng ấy thầm thì:“Sau khi nghe muội nói, tỷ quả thật vô cùng khâm phục – dừng lại một chút nhìn bộ dạng hết mực tự hào của người kia, nhẹ nhàng nói tiếp – tỷ khâm phục muội nắm rõ tình hình nhà họ Phong còn hơn cả ghi nhớ công dụng thảo dược, Niên lão biết được chắc chắn sẽ ôm mặt kêu trời.Ha …ha …ha”Các y nữ xinh đẹp của Nhã Y cười vang rộn rã, mặc cho Bái Châu đỏ mặt lúng túng phân bua.

….Ngày hôm sau, tiểu Nghi vừa đến miếu thờ tổ tiên trong thôn đã nhìn thấy Triệu Lương đang ngồi ủ rũ bên bệ cửa, quả thật không nỡ lòng làm ngơ, đành phải ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm một câu:“Triệu thúc, vài ngày nữa người sẽ đến Phong Gia?”Triệu Lương ảo não gật đầu, chợt nhớ ra điều gì dường như cảm thấy có lỗi quay sang nói:“Ta nghe con muốn đến đó, xin lỗi con!”

Tiểu Nghi nhìn dáng vẻ người bên cạnh trong lòng muốn cười một tiếng lại không nỡ làm Triệu thúc kia phiền lòng. Muốn đi phải ở, muốn ở phải đi đều là vấn đề nan giải. Nhưng người không được chọn như nàng vẫn còn vui vẻ ở đây, kẻ đã định danh hóa ra sầu não vô cùng. Đương nhiên, người phải an ủi quan tâm kẻ khác lúc này không thể là Triệu thúc kia, tiểu Nghi lắc đầu khẽ nói:

“Đừng lo, con biết tự thu xếp cho mình. Con chỉ quan tâm thúc có muốn đến Phong Gia hay không?”“Các trưởng lão tuổi cao không muốn ra ngoài, người quá trẻ lại sợ không đủ sức chăm sóc nhà họ Phong, cuối cùng đem ta ra làm kẻ thế mạng. Ta đã ở Nhã Y bao lâu nay, thật sự không hề muốn đến chốn hỗn độn thị phi đó làm việc, huống chi…”

“Huống chi đã đến Phong Gia sẽ phải ở đó rất lâu, e là không thể mỗi ngày đều đến thăm Hà cô cô.” – tiểu Nghi nhanh nhảu tiếp lời, nói xong vội lấy tay che miệng cười có ý trêu chọc.Triệu Lương đỏ mặt xấu hổ, đành trách mắng một câu:“Con đã biết rõ lòng ta nghĩ gì, còn cố tình nhắc đến!”

“Triệu thúc, người thật sự muốn ở lại?” – tiểu Nghi nghiêm túc hỏiTriệu Lương trong lòng tuyệt vọng, chán nản thốt ra một câu:“Nếu có cách nào đổi lại giữa ta và con, dù có phải giảm một nửa sức khỏe ta cũng cam lòng!” “Triệu thúc đừng xem nhẹ bản thân. Con sẽ nghĩ cách, được không?” – khẽ vỗ nhẹ vai an ủi người bên cạnh, Mạc Quân Nghi đứng dậy bước vào bên trong.

Một lời như cởi tấm lòng, Triệu Lương mừng rỡ nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương đi xa, nhen nhúm một niềm hy vọng mới. Tiểu Nghi tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính cách rất đặc biệt. Cô nương này nói được làm được, không tùy tiện buông lời với người khác, lại rất mưu trí, có được một câu “nghĩ cách” đã là chuyện đáng mừng.……

Vừa gặp vị Triệu thúc kia hôm trước, ngay hôm sau tiểu Nghi đến thẳng nhà khách đặc biệt của thôn Nhã Y xin cầu kiến Nhị gia họ Phong.

Phong Hoan vốn tính tình cởi mở, dễ gần, đối với những thầy thuốc của thôn Nhã Y càng có phần kính trọng rất sẵn lòng tiếp kiến. Nhã Y xưa kia không thuộc về đất Phong Gia, chỉ là một thôn nhỏ tách biệt nằm tiếp giáp với điểm cực nam của lãnh thổ này. Theo lịch sử ghi chép, người ở Nhã Y tinh thông y dược trở thành các bậc danh y nổi tiếng trong thiên hạ từ bốn trăm năm trước. Thôn nhỏ này như hoa lạc giữa rừng gươm, xưa nay thong dong với thế sự, chưa từng phục tùng ai.

Cho đến cách đây một trăm năm bọn họ vì chịu ơn của Phong Gia mà đồng ý gọi là chủ nhân, từ đó thầy thuốc đứng đầu ở thành Phong Tụ đều là người của Nhã Y đưa đến. Năm nay, đại phu họ Dương tuổi cũng đã cao, sức lực suy giảm đột ngột xin được phép trở lại quê nhà trước thời hạn đã định. Chăm sóc sức khỏe là khâu quan trọng, dược phòng ở thành Phong Tụ một ngày bỏ trống là chuyện không thể chấp nhận, nếu đại ca Phong Ngạo biết được nhất định sẽ bị trách mắng. Phong Hoan vì vậy phải tự mình một chuyến đến đây tìm người sẵn sàng thay thế.“Tiểu Nghi xin chào Nhị gia!”

Phong Hoan ngước mắt nhìn, gật đầu đáp lễ. Vị cô nương mặc trên người y phục xanh nhạt quen thuộc ở Nhã Y trông khả ái dễ nhìn, không phải rất xinh đẹp nhưng cung cách có phần khiến người ta chú ý. Nàng ấy khẽ cúi chào, dáng vẻ tôn trọng mà không quỵ lụy, hành lễ với người khác vẫn có nét cao quý, cái này chính là cốt cách của nữ thầy thuốc Nhã Y?

Tiểu Nghi khẽ cười trước ánh mắt chăm chú của Phong Hoan, tự nhiên nói một câu:“Nhị gia chưa từng trực tiếp đối mặt với nữ thầy thuốc thôn Nhã Y, cảm thấy có chút khác lạ? Ngài đang thắc mắc có phải tất cả bọn họ đều bình thường giống như người đang đứng trước mặt ngài hay không?”Phong Hoan vì lời nói đơn giản tùy ý cảm thấy có chút thích thú. Cô nương kia giống như nhìn thấu tâm tư người khác, tự nhận mình “bình thường” một cách rất đơn giản, khiêm tốn nhưng không xem nhẹ bản thân, thành thật mà cũng có mấy phần vui đùa.

Nàng ấy lấy lại vẻ điềm đạm, tự xưng tên:“Tiểu nữ là Mạc Quân Nghi thường gọi tiểu Nghi, thầy thuốc vừa qua sát hạch của thôn Nhã Y”“Cô nương có việc gì cần gặp ta?” – Phong Hoan trong khi hỏi vẫn từ tốn quan sát người trước mặt.“Xin hỏi ngài, Phong Gia có nhận nữ thầy thuốc như tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.