Tiểu Thần

Chương 8: Chương 8: Chủ nhân mới, thuộc hạ mới (8)




…..Vừa ra khỏi điện Khán Vân, Phong Ngạo cùng với Phong Hoan đi một mạch thẳng về hướng phủ của tên tiểu đệ lêu lổng kia.Sau khi nghe Phong Hoan thuật lại, người làm đại ca đương nhiên không thể khoanh tay ngồi nhìn, dù như thế nào cũng phải la mắng nhắc nhở một phen. Tuy rằng cả hai cũng biết đây không phải lần đầu, người kia nghe xong chưa chắc đã chịu sửa đổi, nhưng ngoài biện pháp này ra quả thật không có cách nào. Phong Ái đánh không nỡ, nhốt lại không xong, làm càn làm quấy không biết trời đất là gì, đúng là làm cho bọn họ đau đầu. Nhưng hai người vừa qua khỏi cổng đã nghe có tiếng người tranh cãi, thật ra nói đúng hơn là có tiếng của vị tiểu đệ kia đang la hét:

“Tiểu Nghi, thứ ta dặn dò cô, cô đã làm hay chưa?”“Thập gia, mấy ngày này tiểu Nghi phải ra ngoại thành tìm thuốc quý, vừa về đến đã bị ngài kéo vào đây, quả thật không hiểu là chuyện gì!” – tiếng tiểu Nghi thanh thanh trong trẻo trả lời.

“Cô…cô… - quả thật tức giận đến không nói nên lời – hoa Tĩnh Nguyệt của ta, cô đã nhớ ra chưa?”Hai huynh đệ chỉ đứng bên ngoài cửa đã bị âm thanh khủng khiếp bên trong làm cho giật cả mình, Phong Ngạo hai chân mày cũng phải nhíu chặt lại, rõ ràng là rất khó nghe, cô nương ở bên trong nhất định càng phải trải qua một trận khủng khiếp. Phong Hoan vốn định bước vào can thiệp đã bị Phong Ngạo ngăn lại.“Hoa Tĩnh Nguyệt? – tiếng nữ nhi sửng sốt, rồi đột nhiên trở nên gấp gáp – tiểu Nghi quên mất, bây giờ lập tức sẽ trở về dược phòng xem nó!”

“Ầm” có tiếng vật gì đó được đặt mạnh lên bàn.“Nụ của nó đã rụng hết, còn xem làm gì!” – tiếng của người kia vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng, xem ra đã bị chuyện này đả kích rất lớn.Cô nương bên trong dường như vô cùng hối hận:“Xin lỗi Thập gia, tiểu Nghi không cố ý, quả thật vừa nghe tin đã ra ngoài lần theo cây thuốc quý kia, lại quên mất…”

“Quên, sao cô có thể quên được, ta đã dặn đi dặn lại phải giúp ta tìm cách làm cho hoa Tĩnh Nguyệt nở bình thường, chuyện này rất quan trọng, cô chẳng để tâm ghi nhớ lời ta chút nào ư?” – âm thanh giận dữ của Phong Ái lại vang lên.Có tiếng nữ nhi thỏ thẻ cầu tình:

“Tiểu Nghi thật sự không cố ý, ai cũng có lúc sơ suất quên chuyện quan trọng phải làm, người khác có thể không hiểu nhưng Thập gia cũng vì vô tình mà quên lời dặn dò của Nhị gia, sao người không thể thông cảm cho tiểu Nghi một chút?”

A! Tiểu Thập Lang quả thật bị người ta điểm trúng huyệt chết! Dù cho rơi vào tử địa cũng không thể nằm im một chỗ, đương nhiên phải ra chút sức kháng cự.“Ăn nói lung tung! Tiểu Nghi, cô cho rằng ta không dám trừng phạt cô phải không!”

“Thập gia, tiểu Nghi hiện đang ở dược phòng, thuộc quyền quản lý của Nhị gia, nếu người muốn trừng phạt có lẽ cần phải báo cho Nhị gia một tiếng – tiếng nữ nhi nhẹ nhàng nhắc nhở, rồi lại thành thành khẩn khẩn tiếp tục hối lỗi – tiểu Nghi quả thật đã làm sai, xin tình nguyện theo Thập gia đến trước mặt Nhị gia và chủ nhân nhận tội. Đã hứa lại làm sai lời, không giữ chữ tín, gây ra hậu quả bắt người khác phải gánh lấy, những chuyện này đúng là phải biết tự kiểm điểm, tự mình cảm thấy xấu hổ. Thập gia, người nghĩ có phải không? Bây giờ chúng ta lập tức đến gặp chủ nhân và nhị gia để tiểu Nghi chịu phạt!

Phong Hoan ở bên ngoài không thể nén được, khóe miệng đã giương lên cao từ lúc nào. Bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị ngàn năm không đổi của Phong Ngạo cũng bị làm cho xao động. Cô nương này đang tự trách mình hay mắng người đây? Tiểu Thập há miệng mắc quai phải chống đỡ như thế nào! Mấy ngày nay người kia vì sợ trách mắng đã trốn tránh không dám đến gặp bọn họ, làm sao có thể đem chuyện thất tín này đi kiện cáo khắp nơi.“Ta…ta làm sao có thể làm phiền họ vì chuyện nhỏ này chứ? Không thể được!” – quả nhiên Phong Ái lập tức lên tiếng từ chối.

“Nếu vậy, ngoài việc xin lỗi đã làm Thập gia thất vọng quả thật tiểu Nghi không biết nên làm thế nào!” – nàng ấy cố tình lợi dụng cơ hội, một tay phủi hết trách nhiệm.Phong Ái vô cùng bất mãn:

“Cô chỉ cần nói một câu như vậy là đã xong ư, cô phải giúp ta khắc phục hậu quả chuyện này chứ!”“Khắc phục hậu quả? Nghĩa là sao?” – tiểu Nghi ngây thơ hỏi lại, là ngu ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc? Phong Ái đúng là sắp bị làm cho tức chết:

“Nghĩa là cô phải giúp ta nghĩ cách, bằng mọi giá phải có hoa Tĩnh Nguyệt để ta mang đến tranh tài cùng các bằng hữu. Cô muốn làm cách nào thì làm cũng phải giải quyết được chuyện này bởi vì chính cô đã gây ra, hiểu chưa!”Tiểu Nghi giống như đã chờ cơ hôi này từ lâu, lập tức phấn khởi lên tiếng:“Thập gia nói chuyện rất có đạo lý! Tiểu Nghi đúng là nên giúp ngài, nếu vậy chắc chắn ngài cũng sẽ giúp Nhị gia để chuộc lỗi đã quên lời hứa hôm trước phải không? Thập gia là chủ nhân ở trên, tiểu Nghi đương nhiên phải cung kính làm theo tấm gương của người.”

Phong Ái trong một ngày hai lần gặp cảnh há miệng mắc quai, lúng túng trả lời:“Cô…chuyện đó…đương nhiên ta sẽ giúp huynh ấy!”Nàng ấy vẫn chưa chịu buông, tiếp tục lấn tới:“Ngài định giúp như thế nào?”

“Ta sẽ thay huynh ấy kiểm tra ba chuyến hàng cống phẩm sắp tới, đảm bảo không có sai sót.”Tiểu Thập Lang muốn giữ sĩ diện, không chút e ngại tuyên bố chịu trách nhiệm, một lòng muốn thoát khỏi truy hỏi của tiểu Nghi, đáng tiếc nhận lại chỉ là một câu nghi ngờ:“Thập gia bận rộn như vậy, e là lại quên mất? Tiểu Nghi nếu quá nhiều việc cũng thường hay quên nên rất hiểu cho ngài.”

Lời nói bị người ta xem không có giá trị, đúng là người thần đều phẫn nộ. Phong Ái đương nhiên muốn chứng tỏ bản thân có bao nhiêu cam kết: “Nếu còn không làm tốt thì ta ở trước mặt mọi người tự nhận mình là con rùa rụt đầu.”Tiểu Nghi vẫn chưa hài lòng:

“Rùa là loài chậm chạp nhưng rất thông minh, có quy củ. So sánh như vậy hình như không thỏa đáng, nếu ngài lại thất hứa thì sẽ giống như con lươn, trơn tuột khó nắm giữ, lúc nào cũng chỉ muốn bò đi lung tung.”“Cô… - Phong Ái nhất định vô cùng bất mãn, nhưng phóng lao đành phải theo lao - vậy nếu không làm được thì ta đúng là con lươn!”

“Ha ha ha…thập đệ, đệ đã hứa chắc chắn như vậy thì ta và đại ca đúng là rất yên tâm.”Phong Ngạo vào Phong Hoan từ ngoài cửa bước vào khiến cho hai người bên trong giật mình, Nhị gia không chỉ cười sảng khoái, rõ ràng vì câu nói vừa rồi cảm thấy hả lòng hả dạ.“Đại ca? Nhị ca?”

Phong Ái trố mắt kinh ngạc, trong lòng thầm than khổ. Lần này đúng là họa từ miệng mà ra.Phong Ngạo ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn tiểu cô nương đang cung kính đứng ở một góc âm thầm tỏ vẻ có lỗi, không khỏi thầm khen nữ nhi này thật biết cách giả vờ.“Ta đã nghe hai người nói chuyện, đệ nên bớt ham chơi đi, phải giúp đỡ Phong Hoan. Nếu lần này còn vi phạm, ta nhất định báo cho cả thành biết đệ là con lươn của Phong Gia, biết chưa?”“Đệ…”

“Tự mình đã nói ra, còn ấp úng điều gì?”Bị Phong Ngạo nhắc nhở, Thập gia chỉ biết cúi đầu vâng lời:“Đệ biết rồi, đại ca!”“Còn cô, tiểu Nghi. Bản thân là thuộc hạ lại quên lời dặn dò của chủ nhân, có biết tội gì không?”Phong Ngạo xưa nay đối với việc thuộc hạ làm tròn bổn phận rất xem trọng, Phong Hoan lo nữ y này phải chịu phạt vốn muốn nói đỡ một tiếng nhưng chỉ kịp gọi “Đại ca!” đã bị người kia giơ tay chặn lời. Tiểu Nghi không giống lúc nãy, hoàn toàn chấp nhận bản thân đã sai, cúi người thừa nhận:

“Tiểu Nghi biết lỗi!”Phong Ngạo không hề tỏ ý thông cảm, lạnh lùng hỏi: “Nếu không có cách giải quyết thỏa đáng, ta nhất định phạt nặng cô để răn kẻ khác biết làm cho tốt bổn phận của mình. Cô nương có cách nào xử lý chuyện này?”

“Chủ nhân! Về chuyện hoa Tĩnh Nguyệt lúc nãy tiểu Nghi vừa nghĩ ra một cách vẫn chưa kịp nói với Thập gia. Hoa Tĩnh Nguyệt của ngài ấy không thể cứu vãn được nữa, đành phải chờ đến năm sau mới có thể ra hoa. Nhưng cây Tĩnh Nguyệt không phải chỉ có độc nhất vô nhị, ở trên đời này vẫn còn có thể tìm ở nơi khác.” “Thật sao?”

Tiểu Thập Lang vui vui mừng mừng, mặt mày phút chốc rạng rỡ, giống như bao nhiêu mong đợi đều đặt trên người tiểu Nghi. Nàng ấy nhìn dáng vẻ này khó tránh cảm thông, vội lên tiếng giải thích:

“Từ thành Phong Tụ đi về hướng nam năm trăm dặm có một khu rừng nhỏ, bên trong có hoa Tĩnh Nguyệt mọc đã lâu. Tiểu Nghi ở thôn Nhã Y từng nghe các bậc tiền bối ra ngoài hành y nhắc đến. Bây giờ, Tiểu Nghi đến đó tìm giúp Thập gia, trong hai ngày nhanh chóng trở về thành Phong Tụ, người nhất định có hoa Tĩnh Nguyệt cho các bằng hữu xem, hãy yên tâm!”

Thập gia trong lòng hớn hở, vội cầu xin hai vị huynh trưởng:“Đại ca, nhị ca hãy để tiểu Nghi giúp đệ, chuyện cô nương ấy quên lời đệ dặn cứ bỏ qua đi.”Phong Ngạo đưa mắt nhìn Phong Ái rồi đến nữ y, khẽ gật đầu:“Được, nhưng đệ phải nhớ trách nhiệm của mình! Tiểu Nghi, nếu đã có cách khắc phục vậy ta không làm khó cô nữa, đi đi!”

Được Phong Ngạo chấp thuận, tiểu Nghi lập tức lên đường. Phong Ái cũng không dám lưu lại lâu, vội vội vàng vàng đi làm nhiệm vụ. Chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ, Phong Ngạo thần sắc trở nên thâm trầm, liếc mắt quét qua chậu hoa Tĩnh Nguyệt trên bàn, chậm rãi buông một câu:“Tiểu Nghi tinh thông thảo dược! E là hoa Tĩnh Nguyệt này đột nhiên bị bệnh cũng không nằm ngoài dự tính của cô nương ấy!”

“Đại ca, ý huynh là?”“Còn chưa rõ ràng sao, Thập đệ ngốc bị người ta dùng kế gậy ông đâp lưng ông vẫn chưa hay biết!” – nói xong lại nhìn Phong Hoan dò xét – đệ nghĩ sao về tiểu Nghi?

“Đại ca, huynh đừng giận nhưng quả thật đây là lần đầu tiên sau khi bị tiểu Thập chọc tức, Nhị gia như đệ mới cảm thấy được đòi lại chút công đạo! So với việc chúng ta đến trách mắng rõ ràng có hiệu quả cao hơn!”“Xem ra, đệ rất quý tiểu cô nương này!”

“Vậy huynh thì sao?”“Hãy cứ chờ xem đã!” ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.