Tiểu Thần

Chương 2: Chương 2: Chủ nhân mới, thuộc hạ mới (2)




Thôn Nhã Y đang vào mùa thu hoạch thảo dược. Trên những cánh đồng xanh ngát một màu, thấp thoáng bóng dáng nam thanh nữ tú trong thôn đang ra sức hái thuốc mang về. Muốn có loại dược liệu tốt nhất, bọn họ không chỉ phải biết gieo trồng, chăm sóc, biết thời điểm nào ra đồng thu hoạch, càng phải biết cách thu hoạch để giữ lại dược tính tốt nhất. Những thứ này đương nhiên không thể tự có, tất cả đều phải học. Học không tốt thì không được động vào cây thuốc, đặc biệt là vào giai đoạn cuối cùng nhận được thành quả này. Cho nên, những người đang ở ngoài đồng chính là những người trẻ tuổi ưu tú nhất của Nhã Y. Nhưng nói vậy vẫn không đúng, bởi vì người ưu tú nhất vừa vượt qua được kỳ thi sát hạch quan trọng, bây giờ không có ở ngoài đồng.Tại sao?

Vì cô nương ấy hiện đang là đầu đề của một cuộc cãi vã kinh thiên động địa, đã tái diễn suốt mấy ngày không dứt ở trong ngôi nhà nhỏ cách đồng thảo dược của Nhã Y không xa.

Mạc lão bà hơn sáu mươi tuổi vẫn còn tinh anh khỏe mạnh hơn người chính là bà của Mạc Quân Nghi, một trong hai nhân vật đang tranh cãi. Người còn lại không ai khác là Đồng Niên, thường được gọi Niên lão, người tổng quản việc thu hoạch, sơ chế thảo dược của thôn Nhã Y, một trong các sư phụ dạy dỗ tất cả những nam thanh nữ tú đang làm việc ngoài đồng, đương nhiên cũng là sư phụ của cô nương ấy.“Mạc bà bà, rốt cuộc bà giấu tiểu Nghi đi đâu, hôm nay lại không ra đồng thu hoạch thảo dược?” – Niên lão mặt đỏ tía tai truy hỏi.

“Ta không biết, khi nào Quân Nghi của ta được chấp thuận đến Phong Gia làm thầy thuốc thì ta mới để nó đến giúp ông thu hoạch thảo dược” – Mạc lão bà không hề thua kém, chẳng chút nao núng đáp lời.Niên lão vẻ mặt khổ sở không biết nói gì, bất đắc dĩ phải lặp lại câu trả lời này đến lần thứ bao nhiêu cũng không rõ.

“Ta đã nói là không thể được!”“Tại sao lại không thể?”

Mạc bà bà dường như càng không kiên nhẫn, suốt mấy ngày nói tới nói lui thứ nhận được vẫn là câu trả lời này, quả thật cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nội dung tiếp theo của cuộc tranh cãi quanh đi quẩn lại vẫn là:“Ta và các trưởng lão đều không đồng ý, Quân Nghi tuy là tư chất hơn người, thông minh sáng dạ, phẩm chất cũng rất tốt nhưng mà tính tình cổ quái, thường hay làm những việc kỳ lạ, nếu đến Phong Gia hành y chỉ e sẽ làm ảnh hưởng tên tuổi Nhã Y chúng ta.”“Ông nói tiểu Nghi của ta làm những việc kỳ lạ gì chứ”“Quân Nghi chữa bệnh rất giỏi nhưng khổ nỗi người không bệnh nó cũng muốn chữa, cứ bắt người ta uống những thứ thuốc do nó chế ra, quan trọng nhất là còn tự mình tìm kiếm những loại cây độc mang về.”“Tiểu Nghi đã nói rất rõ, muốn chữa độc thì phải hiểu rõ độc tính, một số trường hợp còn phải dùng độc trị độc.” “Những thầy thuốc như chúng ta đâu phải kẻ ở trong giang hồ, biết quá nhiều những thứ độc dược đó làm gì. Ta đã nói nó kỳ lạ như vậy sớm muộn sẽ sinh ra chuyện, lão bà bà đừng chỉ bênh vực cháu mình, phải giúp sư phụ như ta khuyên nhủ nó thì hơn!”

“Lão già lẩm cẩm này, ông chữa bệnh nhiều quá đến mức đầu mình bị hư cũng không nhận ra. Luật lệ trong thôn chúng ta trước giờ không hề thay đổi, người vượt qua kỳ sát hạch chữa bệnh sẽ được chính thức ra ngoài hành y, còn nữa, kẻ nào đứng đầu có thể tự mình chọn nơi tốt nhất muốn đến.Tiểu Nghi của ta muốn đến Phong Gia có gì mà không được.”

“Phong Gia? Lão bà bà muốn cả làng Nhã Y cùng nhau chịu tội? Tiểu Nghi tính tình cổ quái, vốn đã không phù hợp ra ngoài hành y một mình huống chi là đến Phong Gia, nếu các vị chủ nhân bị những hành vi kỳ quái của nó khiến cho tức giận, thử hỏi chúng ta có thể sống được bao lâu.”

“Cái ông lão này, đúng là chết nhát! Phong Gia tuy là chủ nhân nhưng Nhã Y nổi tiếng từ trước đến nay là nơi làm ra thảo dược chất lượng tốt nhất, là nơi sản sinh nhiều thầy thuốc tài đức bậc nhất thiên hạ không ai sánh bằng. Không có chúng ta ai sẽ chăm sóc sức khỏe cho các chủ nhân, họ có giận bao nhiêu cũng phải giơ cao đánh khẽ, không dám tự tay hủy hoại tài sản đáng quý của mình. Hơn nữa, tiểu Nghi nếu không làm họ hài lòng thì thôi, sao có thể gây ra chuyện liên lụy cả làng, con bé xưa nay cư xử chừng mực, thấu hiểu lý lẽ thế nào ông còn chưa rõ hay sao. Nó vẫn được các trưởng lão trong làng đặc cách cho theo đến vùng lân cận thăm bệnh, y thuật không hề thua kém ai.Từ trước đến giờ ông cứ không ngừng khen ngợi, hôm nay đến lúc quan trọng lại quay ngoắt sang chê bai cháu của ta. Sau này tốt nhất đừng đến chỗ ta ăn bánh do tiểu Nghi làm, cũng đừng nhờ nó chọn dược liệu giúp ông, đúng là kẻ vong ơn phụ nghĩa”

“Lão bà này, ta chính là lo cho nó, sợ nó ra ngoài bị ăn hiếp, muốn giữ nó ở lại làng yên ổn làm người kế vị cho ta, làm ra những dược liệu tốt nhất. Bà lại bảo ta vong ân phụ nghĩa cái gì? Đúng là bà già lẩm cẩm không hiểu lý lẽ.”“Hai người vẫn đang cãi nhau vì chuyện của con?” – tiểu cô nương mặc y phục xanh nhạt, mang theo giỏ thuốc vừa bước vào đã nghe tiếng ồn ào, chỉ biết lắc đầu mỉm cười hỏi han.

“Tiểu Nghi, mấy hôm nay con không ra đồng giúp ta quản bọn trẻ ranh đó, ta thật sự mệt chết! Ngày mai đến giúp sư phụ một tay có được không?” – Niên lão vừa nhìn thấy người đã vui mừng ra mặt.Tiểu Nghi vui vẻ gật đầu:

“Ngày mai con sẽ đến. Hôm nay tiểu Nghi vốn định ra đồng nhưng bà bà bảo con nghe nói có người nhìn thấy loài nấm đốm xanh kỳ lạ ở trong rừng, muốn con đến xem thử, nhân tiện hái về làm thuốc, chỉ có điều… – nàng ấy khẽ đưa mắt sang Mạc bà bà đang giả vờ không hay không biết bên cạnh – con tìm mãi mà không thấy, đường đi xa nên về trễ. Ngày mai con nhất định đến giúp sư phụ một tay.”

Niên lão gật gù hài lòng, chẳng trách tiểu Nghi này là học trò được ông thương yêu nhất. Tính tình phóng khoáng dễ chịu, hiểu biết lý lẽ, không để bụng oán giận ai, không giống Mạc lão bà nóng nảy chút nào. Nhưng cũng không thể trách, tiểu Nghi là do lão bà kia nhặt được ở bìa rừng cách thôn Nhã Y hơn năm mươi dặm đem về nuôi, khác biệt là điều khó tránh khỏi.

Rút từ trong túi vải thô mang theo một xấp giấy dày chi chít chữ, Niên lão vuốt râu cười cười nói với tiểu Nghi: “Tiểu Nghi, ta vẫn muốn con ở lại trong thôn, thay ta kế thừa công việc tổng quản về dược liệu của Nhã Y. Nhưng ta biết con muốn ra bên ngoài thử sức, như vậy cũng tốt, đi xa rồi sau này về đây sẽ càng có nhiều trải nghiệm, cho nên vẫn theo thông lệ mang thứ này đến cho con xem. Đây là danh sách một trăm nơi sẽ cần danh y của làng chúng ta đến làm việc, trong các con những ai đạt điểm cao nhất sẽ được chọn trước nơi mình muốn đến, cứ theo thứ tự lần lượt sắp xếp. Tiểu Nghi, con là người được chọn đầu tiên”

“Con muốn đến Phong Gia” – nàng ấy bình thản đáp lời khiến Mạc lão bà rất hài lòng vừa ý còn Niên lão chỉ biết chán nản buông một câu: “Phong Gia không có trong danh sách này”

“Niên sư phụ, con biết nơi đó không có trong danh sách này nhưng Phong Gia hiện đang cần thầy thuốc mới thay thế, chuyện này đã được ghi rõ trong thông báo ở miếu thờ của làng, theo quy tắc chỉ cần biết được nơi nào đang cần danh y của thôn chúng ta, người đứng đầu kỳ sát hạch cũng có thể tự mình đề xuất muốn đến nơi này.” Tiểu Nghi lời nói rõ ràng rành mạch, dáng vẻ trầm tĩnh phân trần lý lẽ không chút sơ suất, quả là khiến người ta không biết lời nào từ chối cho đúng. Niên lão chỉ biết vuốt vuốt chòm râu, đành dùng khổ nhục kế tranh thủ cảm thông:

“Tiểu Nghi, ta biết con là người vượt qua kỳ sát hạch tốt nhất, nhưng mà Phong Gia từ trước đến giờ đều có thầy thuốc là nam nhân, hơn nữa còn là những người lớn tuổi nhiều kinh nghiệm. Tuổi con quá nhỏ, lại là nữ nhi, khó lòng làm cho bọn họ tin tưởng, nếu đưa con đến e là sẽ bị người ta cho rằng Nhã Y bất kính. Ngoan ngoãn nghe lời ta, vài ngày nữa Triệu thúc của con sẽ theo Nhị gia Phong Hoan của họ lên đường về phủ, con đừng làm khó ta có được không. Ở đây có rất nhiều nơi tốt, cứ chọn chỗ con thích là được rồi!”“Cái ông lão này, thật là…

Mạc bà bà vừa muốn tranh cãi đã bị tiểu Nghi ngăn lại, cô nương này kiên quyết đến Phong Gia nhưng bị từ chối vẫn không có chút phản ứng thất vọng hay phiền não, càng không hề tức giận, thậm chí ánh mắt rất thông cảm với Niên lão gật đầu mà nói:

“Con hiểu rồi, con không làm khó người. Chuyện Phong Gia, Niên lão đừng lo nữa!” Nói xong đã đứng dậy, định mang theo giỏ thuốc đi vào trong“Tiểu Nghi, con vẫn chưa chọn nơi nào muốn đi kia mà” – Niên lão gọi với theo“Sư phụ, con đã chọn Phong Gia, nếu lần này không thể đi có lẽ vẫn chưa đến lúc, con sẽ ở lại Nhã y tiếp tục làm việc.”

Nhìn tiểu cô nương khuất sau rèm cửa, Niên lão vui vẻ gật gù“Con bé này thật là hiểu chuyện, không giống…”Ông ấy chưa nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Mạc lão bà, vội vàng thu lại vật dụng nhanh chóng rời đi.

Còn lại một mình, Mạc lão bà tự lẩm bẩm:“Tiểu Nghi của ta chưa từng có mong muốn đến nơi nào làm việc, bây giờ lại nhất định chọn Phong Gia, nó sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy ư? Lão già họ Đồng này còn không chịu nhận mình là ngốc!” ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.