Tiểu Thần

Chương 17: Chương 17: Bệnh nan y (9)




“Thu Phân từng đến Nhã Y chữa bệnh, ta vì vậy quen biết được cô nương ấy, lần này nhờ giúp đỡ chúng ta một phen.Thích Lan ở trong nhà quá lâu không rõ mọi chuyện, trong lòng luôn chứa nhiều lo lắng sợ hãi, muốn gạt tỷ ấy cũng không phải là khó, nhưng Xuân Hảo muội ở phong Gia lâu như vậy cũng cho là Tam gia có hồng nhan khác? ”

“Muội…muội đúng là ngốc thật.” Xuân Hảo khẽ cốc đầu mình.Tiểu Nghi cười, dùng tay xoa xoa đầu cho nữ tỳ trung thành luôn ở bên cạnh, an ủi:“Muội không ngốc! chỉ tin vào những thứ mắt thấy, tai nghe mà quên mất đôi khi chúng chỉ là hư ảo, ngược lại không biết rằng tồn tại thứ mắt không thể thấy tai không thể nghe nhưng rất hữu thực, đó chẳng qua là thói quen của người trên nhân thế. Không thể trách muội!”

Xuân Hảo nhíu mày ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng reo lên:“Nghi tỷ, tỷ làm vậy là muốn chữa tâm bệnh cho Thích Lan cô nương”Tiểu Nghi vừa lấy nồi chuẩn bị nấu thuốc vừa giải thích:

“Tỷ ấy từ thuở bé đã không có cảm giác an toàn, rất sợ bị người khác bỏ rơi. Tỷ ấy ghét sự cứng rắn, mạnh mẽ của bản thân bởi vì cho rằng đó là lý do khiến tỷ ấy không được người khác yêu thương, trân trọng, mơ ước trở thành một người con gái yếu đuối. Tam gia là điều tỷ ấy lưu luyến, mong mỏi có được nhất, khó lòng buông tay. Ngày nào Tam gia còn ở bên cạnh, tỷ ấy sẽ tiếp tục tin rằng chỉ cần bản thân trở thành một kẻ dựa dẫm có thể giữ được trái tim người mình yêu quý.Ta chỉ có thể dùng sự đả kích này, đập tan suy nghĩ sai lầm đó, làm cho tỷ ấy buộc lòng rời bỏ thứ bản thân luôn bám víu, từ chỗ tuyệt vọng tìm ra hy vọng mới.”

“Nhưng mà Nghi tỷ, cách này có phải quá mạo hiểm không. Thích Lan cô nương suýt nữa đã…” – Xuân Hảo e dè bày tỏ suy nghĩ, lo ngại tiểu Nghi sẽ phiền lòng. Nữ y này trái lại rất vui vẻ trả lời:

“Chữa bệnh cho mỗi người không chỉ xem mạch mà còn phải xem tâm của họ. Ta có thể không hiểu thấu tất cả mọi tâm tư trong lòng tỷ ấy nhưng có một điều ta nhìn rất rõ: bản tính thật sự của Thích Lan tỷ tuyệt đối không phải là người nhu nhược, hơn nữa dưới sự dạy dỗ của Thích tướng quân đã trở thành một nữ nhân biết hy sinh, có chí khí, có tự trọng, càng hiểu được sự quý giá của sinh mạng. Tỷ ấy yêu Tam gia đến mức có thể làm tổn thương chính mình nhưng nếu biết tâm của Tam gia hướng về kẻ khác nhất định sẽ không ích kỷ đến mức bất chấp làm tổn thương cảm tình của ngài ấy. Quan trọng nhất là dù tuyệt vọng đến mức nào, chỉ cần nhắc đến Thích tướng quân tỷ ấy sẽ không dễ dàng tự hủy sinh mạng. Thích tướng quân chẳng phải luôn nói thà hy sinh chốn sa trường cũng không chấp nhận chết hèn yếu sao!”“Đúng vậy!” Xuân Hảo sáng mắt gật gù.

“Nếu đã biết nơi mình muốn đến, muội trước mắt phải làm hết những gì có thể làm được, tiến những bước đầu tiên về phía trước, từng đoạn đường sẽ lần lượt mở ra cho muội, nếu gặp chướng ngại thì cũng dần dần vượt qua. Nếu luôn chờ đợi có thể nhìn thấy tất cả đường đi từ ngay điểm xuất phát, muội mãi mãi sẽ không thể mở ra bước đầu tiên. Lúc đó ta cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này, bản thân không dám chắc chắn sẽ thành công, luôn ở tư thế tùy cơ ứng biến!Cho nên, hai tỷ muội chúng ta mới phải liên tục canh chừng tỷ ấy, thời gian qua muội cũng rất vất vả rồi.”

Xuân Hảo tập trung lắng nghe, cố gắng ghi nhớ trong lòng, nghe xong lại dùng vẻ mặt ngưỡng mộ tấm tắc khen:“Nghi tỷ, tỷ đúng là thần y có thể chữa cả thân lẫn tâm của người khác. Tâm bệnh của Thích Lan tỷ không ai có thể nhìn ra nhưng tỷ vừa đến đã thấu suốt mọi chuyện, muội rất khâm phục, khâm phục”Tiểu Nghi đưa tay véo nhẹ má của cô nương kia, khẽ cười lắc đầu:

“Muội không cần đề cao ta như vậy, chẳng qua ta cảm thấy bệnh của Thích Lan rất kỳ lạ nên mới xem lại ghi chép của Dương lão, nhờ muội tìm người hiểu rõ quá khứ của tỷ ấy, đoán ra được một chút thôi, sau đó cố tình đưa ra lời cam kết bảy ngày để thử tỷ ấy, tra rõ thực hư. Huống chi, tâm bệnh này của Thích Lan không chỉ mình ta nhìn thấy, có người đã nghi ngờ từ lâu, chẳng qua không tiện ra tay giải quyết.”

“Là ai chứ? Ngay cả Tam gia luôn ở bên cạnh cũng không biết kia mà” – nữ tỳ Xuân Hảo cho thêm củi vào bếp, ngạc nhiên hỏi

“Tam gia yêu thích Thích Lan tỷ như thế nào chúng ta đều có thể nhìn thấy, tâm ngài ấy luôn bị căn bệnh đó làm cho rối loạn thì làm sao có thể nhìn rõ được.

Tiểu Nghi vừa dứt lời, Xuân Hảo đã lập tức tiếp lời:“Còn Thích Lan tỷ lại có quá nhiều lo nghĩ nên luôn cảm thấy hoang mang, không dám chắn chắn về tình cảm của Tam gia nên dễ dàng bị chúng ta lừa có phải không.”Nhìn dáng vẻ tự hào của Xuân Hảo, tiểu Nghi không khỏi bật cười, véo cái mũi nhỏ ra vẻ khen ngợi:“Muội càng ngày càng giỏi rồi”

Xuân Hảo cười to thích thú, đột nhiên nhớ ra vội hỏi:“Nghi tỷ, vậy người thấy rõ tâm bệnh của Lan tỷ rốt cuộc là ai”Tiểu Nghi ra vẻ nghiêm nghị, lắc đầu:“Là ai cũng không liên quan đến muội, mau sắc thuốc đi!”……..

“Đại ca mấy hôm nay Tam đệ rất vui, miệng cứ tủm tỉm cười đến không khép lại được kìa”Phong Hoan vừa nhìn thấy Phong Bình bước vào điện Khán Vân đã lập tức lên tiếng trêu chọc, người kia nghe thấy cũng không phiền lòng, khóe miệng càng giương lên cao hơn:

“Nhị ca, huynh cứ việc cười đệ đi. Dù sao bây giờ đệ đang có niềm vui lớn, sẽ không thèm tính toán với huynh.”Phong Ngạo đang xem thư, ngẩng đầu quan tâm hỏi:“Tam đệ, Thích Lan đã khỏe hẳn chưa”

Phong Bình vẻ mặt hài lòng mãn nguyện, lập tức trả lời:

“Rất tốt, không chỉ đã bớt mệt mỏi, ăn được ngủ được, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước, bây giờ có thể ra ngoài dạo chơi đến hai canh giờ cũng không có vấn đề. Y thuật của tiểu Nghi đúng là cao thâm khó lường, Phong Gia chúng ta lần này đúng là rất may mắn. Đại ca, đệ muốn trọng thưởng cho cô nương ấy.”Phong Ngạo mỉm cười. Vị Tam đệ này quả thật rất vui vẻ, bao nhiêu gánh nặng trong lòng được cởi bỏ, cả con người hình như cũng nhẹ nhàng bay bổng hơn trước. Nữ thầy thuốc tinh quái kia quả nhiên đã không phụ lòng mong đợi.

“Đệ cứ tùy ý mà làm. Như vậy tiểu Nghi có nói bao giờ sẽ về hẳn dược phòng hay không, hơn mười ngày nữa chúng ta sẽ đến trại Mãn Cúc, cô nương ấy cũng nên đi theo vì vậy cần phải có thời gian chuẩn bị một chút.”“Tiểu Nghi có nói sẽ chỉ dẫn cách chăm sóc Thích Lan cho Tĩnh Thu thật tường tận, vài ba ngày nữa là có thể về hẳn đây rồi.” – Phong Bình không cần suy nghĩ đáp lời.

“Tốt, chuyến này chúng ta đến đó có chuyện quan trọng cần phải làm, ở thành chỉ để lại tam đệ và ngũ đệ trông nom mọi chuyện, tứ đệ về đến nơi cũng sẽ đi cùng. Đệ hãy sắp xếp mọi việc cho tốt, trong thời gian chúng ta vắng nhà phải thường xuyên liên lạc báo tin.”“Đại ca, đệ biết rồi”

Phong Bình sau khi rời khỏi điện Khán Vân lập tức đến chỗ Thích Lan, nhắn nhủ cho tiểu Nghi mấy lời rồi vội vội vàng vàng đưa người lên xe ngựa, mặc kệ nữ thầy thuốc Phong Gia và Xuân Hảo ngạc nhiên nhìn theo.Thích Lan không hiểu chuyện gì, chỉ biết im lặng đi theo người nọ. Dáng vẻ Tam gia quả thật rất nôn nóng, không ngừng vén rèm nhìn ra bên ngoài, cũng luôn miệng hối thúc phu xe gia tăng tốc độ. Trong lòng Thích Lan cảm thấy có chút không yên cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ lẳng lặng dùng hai tay níu chặt người bên cạnh.Dường như đã đi qua mấy lượt cổng thành, lại chạy đi không biết bao lâu, cuối cùng xe ngựa dừng lại, Phong Bình đưa tay ân cần đỡ Thích Lan bước xuống, lập tức chỉ tay về phía trước reo vui: “Muội nhìn xem”

Cả một cánh đồng ngập tràn sắc xanh biêng biếc, trải dài mênh mông đến tận chân trời. Gió thổi qua thân cỏ mỏng manh tạo thành những đợt sóng uốn lượn không ngừng. Thích Lan ngơ ngác nhìn quanh, khung cảnh vừa quen vừa lạ khiến cho bản thân ngỡ ngàng chưa dám tin. Cánh đồng này trước đây chẳng phải là vùng đất trống trải nằm cách xa quân doanh của bọn họ hai trăm dặm sao?

“Nơi này…nơi này sao lại trở thành như vậy”Phong Bình nở nụ cười ấm áp, vòng tay ôm chặt vai Thích Lan dìu cô nương ấy tiến về phía trước.“Muội còn nhớ đã từng nói với ta, muội mơ ước một ngày có thể ở thành Phong Tụ cùng ta cưỡi ngựa trên cánh đồng nở đầy hoa dại màu xanh không, ta đã chọn mảnh đất này đem trồng những loại cỏ dại chỉ nở hoa màu xanh ở đây, thì ra muốn chúng sinh trưởng tươi tốt hoàn toàn không hề đơn giản. Nhưng kẻ có công thì trời không phụ, cuối cùng có thể cho muội nhìn thấy chúng rồi.”“Mất bao lâu để có cả cánh đồng này…” – Thích Lan run run hỏi.

Phong Bình nghiêng người, hái một đóa hoa dại màu xanh biếc, đặt vào bàn tay của nàng ấy siết chặt:“Trước khi muội gặp chuyện không lâu ta đã bắt đầu trồng chúng, sau đó vì tình hình sức khỏe muội không tốt nên ta không dám nhắc đến, sợ muội nhớ lại sẽ đau lòng tủi thân. Nhưng ta luôn tin chắc có một ngày muội sẽ khỏe mạnh trở lại, cùng ta thực hiện mong ước này. Mỗi lần có một đại phu từ bỏ việc điều trị cho muội ta đều ra đây nhìn chúng, nhắc nhở bản thân không được từ bỏ giống như họ. Bởi vì ta luôn tin tưởng có một ngày sẽ bày tỏ tấm lòng với muội trên cánh đồng mà muội hằng mơ ước. Cuối cùng Phong Bình này đã chờ được, muội nhìn xem bây giờ tốt biết bao nhiêu. ”…

“Thích Lan?”Không thấy người bên cạnh lên tiếng hồi đáp, Phong Bình ngạc nhiên ngẩng đầu đã thấy trước mắt khuôn mặt đẫm lệ của Thích Lan. Chưa bao giờ nhìn thấy nàng ấy khóc nhiều đến mức này, người nọ luống cuống không yên, chỉ biết đưa tay lau nước mắt luôn miệng dỗ dành:

“Đừng khóc…đừng khóc! Đây chỉ là mới bắt đầu, thời gian qua ta đã nghĩ đến rất nhiều việc muốn làm cùng muội. Ở trong nhà chỉ có thể đánh cờ, nghe đàn, ngắm mưa, xem tranh đối với những người ở trên mình ngựa như chúng ta quả là không thể thỏa chí. Bây giờ muội khỏe rồi chúng ta sẽ cùng nhau làm tất cả mọi thứ. Chúng ta cùng nhau đi dạo, thi cưỡi ngựa, bắn chim ưng…

Thích Lan vòng tay ôm chặt bờ vai Phong Bình, để mặc cho nước mắt không ngừng rơi xuống: “Tam gia, đừng nói nữa! Muội thật sự không ngờ bản thân mình thời gian qua đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cứ để muội khóc một lát có được không?…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.