Tiểu Thần

Chương 16: Chương 16: Bệnh nan y (8)




Thích Lan khẽ thở dài chầm chậm đến bên chiếc bàn uống trà, đặt thanh kiếm sắc bén nằm ở đó, nhìn tiểu Nghi cười buồn.

“Không có Tam gia ta thật sự không biết bản thân mình sống để làm gì, ta cảm thấy không có ý nghĩa để tồn tại.”Tiểu Nghi lẳng lặng nhặt lấy bao kiếm nằm lăn lóc trên mặt đất, tra kiếm vào vỏ rồi lại đặt nó ngay ngắn trên bàn.“Muội biết tỷ nhất định bị đả kích rất lớn. Nhưng tỷ tự sát, có nghĩ đến Tam gia ở lại sẽ như thế nào không. Tỷ đừng tưởng người đi chỉ cần nhắm mắt lại là xong, dù có như vậy, tỷ có tự hỏi người còn sống phải đối diện với những gì?” – tiểu Nghi nghiêm khắc lên tiếng.

“Ta không thể không có Tam gia, nhưng không nỡ nhìn huynh ấy đau lòng. Nhà họ Phong chỉ lấy thê tử, không lập thiếp. Nếu ta còn cố chấp ở lại, làm sao có thể suốt đời giả vờ không hay không biết. Nếu Thu Phân mới là người huynh ấy yêu thương, ta cũng không muốn rời bỏ, có lẽ ra đi chính là cách tốt nhất? Tiểu Nghi, rời khỏi thế gian sẽ không nhìn thấy, sẽ không đau, ta tự nguyện lựa chọn không than không oán! Cô nương rất thông minh, luôn vì Tam gia mà lo lắng, ta biết cô nương sẽ nghĩ ra cách giúp huynh ấy giảm bớt phiền muộn.” – Thích Lan nhìn tiểu Nghi, vừa phân trần vừa gửi gắm, trong lòng rõ ràng đã định.

“Bản thân tỷ là một nữ tướng lại hèn yếu đến mức không dám đối diện mọi chuyện, chỉ có thể dùng cách này để trốn tránh? Nếu muội thật sự có cách chữa được tâm bệnh, hôm nay tỷ cũng không cần phải đi con đường này. Cho nên tỷ đừng trông đợi muội sau khi tỷ chết có thể dùng cách nào đó làm cho Tam gia giảm bớt phiền muộn. Tỷ một mực lo sợ ngài ấy đau lòng thì không nên tự hủy mình, việc nên làm chính là tìm lại bản thân, sống cho thật tốt. Thích tướng quân trước kia đã dạy dỗ tỷ, tỷ không còn ghi nhớ chút nào? – tiểu Nghi tức giận một tay mang theo bảo kiếm, kéo Thích Lan ra ngoài. Hai người bước đến căn phòng lớn đã nhìn thấy bức chân dung một vị tướng quân được treo ở đó từ lúc nào. Người trong tranh tuy tuổi đã cao vẫn tràn đầy tráng khí, dáng vẻ oai hùng cưỡi trên yên ngựa, ánh mắt kiên định hướng thẳng về phía trước không chút e ngại. Tiểu Nghi đặt bảo kiếm vào tay Thích Lan vẫn đang sững sờ, lãnh đạm nói

“Muội bảo Xuân Hảo nhờ người vẽ lại hình ảnh Thích tướng quân, chính là muốn động viên tỷ, muội không ngờ tỷ lại u mê đến mức này. Sinh mạng là của mỗi người, muội có thể cản tỷ lần này nhưng chưa chắc cản được lần sau. Nếu tỷ thật sự muốn ra đi, không còn có gì để lưu luyến, muốn làm một kẻ nhu nhược tự hủy mạng thì hãy ở trước mặt Thích tướng quân mà ra tay, muội sẽ nhắm mắt làm ngơ. Tỷ có thể xuống cửu tuyền gặp lại nghĩa phụ của mình, trình bày rõ ràng. Ngài ấy nhất định muốn biết bảo kiếm của tỷ tại sao không dùng giúp dân giúp nước lại trở thành công cụ để tỷ hủy hoại mạng sống.”

Thích Lan run run nhìn kiếm trong tay, lại nhìn bức chân dung. Ánh mắt sắc bén của người trong tranh như đang dõi theo mọi việc. Gương mặt nghiêm nghị tỏ vẻ không hài lòng. Áo bào trên vai tung bay trong gió, bảo kiếm nắm chắc trong tay. Dáng vẻ vẫn như những ngày còn sống. Bao nhiêu ký ức xa xưa ùa về. Những ngày khổ công tập luyện, những lời nghiêm khắc văng vẳng bên tai. Thanh kiếm trong tay Thích Lan phút chốc như nặng ngàn cân không nhấc lên nổi, đành buông rơi kêu vang một tiếng. Đôi chân trở nên mềm nhũn, thả người quỳ trên mặt đất cúi đầu với người trong tranh:

“Ta…ta không làm được. Nghĩa phụ đã từng dạy ta mạng sống đáng quý như thế nào, dạy cho ta biết người trên sa trường trong lòng ôm ấp khát khao chiến thắng trở về, cho ta nhìn thấy bản năng sống còn mãnh liệt trong lúc gian nan. Kẻ đáng khinh nhất là người dễ dàng từ bỏ sinh mạng, tự tay hủy mình. Ta không thể làm điều này, nếu không làm sao có mặt mũi gặp người…”

Tiểu Nghi ngồi xuống ôm lấy người đang thổn thức. Cô nương ấy bây giờ như một đứa trẻ mắc lỗi khóc trước mặt phụ thân, đáng thương biết bao! Cầu mong bao nhiêu cố chấp đau lòng có thể theo nước mắt kia tuôn chảy, rửa sạch tâm hồn, chắp cho người này một đôi cánh mới.

“Cứ khóc đi, nếu đã không chết vậy hãy bắt đầu sống. Trong lúc tỷ ở trên thế gian này hãy sống thật vui vẻ, có được không?” – Đợi đến lúc Thích Lan bớt xúc động, tiểu Nghi vỗ về.“Bây giờ ta phải làm gì, tiểu Nghi…”“Làm chính mình, làm những việc mà bản thân tỷ muốn”

“Nhưng…không có Tam gia, ta quả thật cũng không biết mình muốn gì” – Thích Lan nói trong tiếng nấc.“Có, tỷ nhất định biết. Bản thân tỷ luôn biết rõ điều này, chỉ cần để cho tâm tỷ bình an, nhất định sẽ nhìn thấy ánh sáng. Không cần phải giả vờ làm một người khác, không cần nỗ lực cứng rắn, cũng không cần bắt chước những cô nương dịu dàng, hãy chỉ là bản thân tỷ! Cha mẹ năm đó phải bán con, vốn là điều bất đắc dĩ. Thích tướng quân có lẽ vì tâm nguyện muốn tỷ nối nghiệp đã có phần hà khắc, nhưng những gì người dạy cho tỷ đã là món quà quý giá nhất mà phụ thân dành cho nữ nhi. Tam gia có thể không chọn tỷ là thê tử nhưng huynh ấy chắc chắn quý trọng tỷ vô cùng. Tỷ nên biết bản thân không chỉ xứng đáng được yêu thương mà tỷ thật sự đã được người khác yêu thương, đừng tự dằn vặt mình nữa.”

Thích Lan ngẩng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt lấp lánh của tiểu cô nương tràn ngập bao dung. Đôi môi mỉm cười chiếu rọi thứ ánh sáng ấm áp như nắng giữa ngày đông, rất thuần khiết, rất dịu dàng.“Cám ơn muội, tiểu Nghi!”…..

“Tiểu Nghi, cô đã đến chỗ của Thích Lan gần ba tháng, rốt cuộc tình hình của cô nương ấy ra sao, đến khi nào cô có thể trở về dược phòng?” – tiểu Thập lẽo đẽo theo sau, không ngừng truy hỏi. “Thập gia, chẳng phải cách năm mười ngày tiểu Nghi đều về dược phòng sắp xếp công việc sao.” – tiểu Nghi không phiền hà, mắt nhìn các thảo dược trên bàn miệng vui vẻ trả lời.

“Ý ta là khi nào cô có thể trở về hẳn đây” – Phong Ái không chịu buông tha.“Vậy phải xem Thích Lan tỷ khi nào khỏe hẳn mới được!”“Khỏe hẳn? Nói vậy tình trạng của cô nương ấy đã cải thiện hơn trước? Cô cũng sẽ nhanh chóng trở về” – Thập gia mừng rỡ.“Mọi chuyện tiến triển rất tốt, mọi người không cần phải lo lắng!”

Tiểu Nghi cười thầm trong lòng. Người này nhất định đang thay Tam ca của mình tìm hiểu tin tức về Thích Lan. Tam gia Phong Bình quả thật không dám làm sai quy tắc cho người thám thính tình hình, bản thân trong lòng rất sốt ruột nên phải cầu đến Thập gia. Nghĩ đến Thích Lan gần đây, trong lòng Tiểu Nghi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cô nương ấy mỗi ngày uống thuốc đều đặn, thường cùng Xuân Hảo ra ngoài dạo chơi. Tuy rằng đau buồn trong lòng không thể một lúc tiêu tan nhưng quả thật đã chấp nhận bước sang một cánh cửa mới, cho bản thân mình cơ hội tìm lại an vui. Tâm bệnh đã giải, thân bệnh không có gì đáng ngại. Ảnh hưởng của chất độc Vô Dạ hoàn toàn có thể bị khống chế tốt, gần như không còn hậu họa về sau. Cơ thể suy nhược chỉ cần bồi bổ sẽ nhanh chóng bình phục.

“Thập gia, người giúp tiểu Nghi chuyển lời với Tam gia: hai mươi ngày nữa có thể đến thăm Thích Lan tỷ. Đừng lo lắng nữa!”“Thật sao? Ta phải nhanh chóng báo cho Tam ca biết. Tiểu Nghi, cô ở đây đừng vội trở về, ta sẽ quay lại rất nhanh.”

Người vừa nói xong thoắt cái đã ra khỏi cửa, vui mừng hớn hở lộ rõ trong từng bước chân. Tiểu Nghi chỉ có thể nhìn theo lắc đầu cười.Theo lời nhắn nhủ, hai mươi ngày sau Tam gia nhà họ Phong quả nhiên từ sớm tinh mơ xuất hiện ở ngôi nhà gỗ nhỏ, vừa nhìn thấy Thích Lan sắc mặt hồng hào ngồi trước hiên nhà nhìn ngắm những đóa hoa dại xanh biếc đã vui sướng vô cùng, chạy đến không ngừng hỏi han. Tiểu Nghi và Xuân Hảo phải tìm cách xen vào mới có thể làm Phong Bình giảm bớt phấn khích.

Thích Lan tràn đầy yêu thương luyến tiếc nhìn người trước mặt, cố gắng giữ vài phần khoảng cách:“Tam gia, đa tạ huynh đã đến thăm muội”Phong Bình vô tư không hề hay biết vẫn vui cười:

“Thích Lan, muội nói gì vậy. Ta đương nhiên rất muốn đến thăm muội, nhưng thời gian qua phải tuân theo quy tắc của tiểu Nghi không dám làm phiền muội chữa bệnh. Bây giờ muội cảm thấy thế nào, đã khỏe hẳn chưa, có thể đi lại ở bên ngoài bình thường chứ, có còn chỗ nào bất ổn không.”

“Tam gia, nói chuyện với người vừa khỏi bệnh đừng gấp gáp như vậy – tiểu Nghi lên tiếng nhắc nhở.“Ta xin lỗi, ta vui quá nên quên mất”

Người này vốn là tướng lĩnh ba quân của Phong Gia, bây giờ đang ngượng ngùng đỏ mặt bối rối. Tiểu Nghi ra hiệu cho Xuân Hảo đang che miệng cười nhanh chóng lui bước, để lại cho hai người một chút không gian riêng tư. “Tam gia, mấy năm qua rất cám ơn huynh đã chăm sóc cho muội. Những ngày tháng đó muội sẽ ghi nhớ trong lòng, kể từ bây giờ huynh có thể an tâm rồi, có thể tự do làm những việc mình muốn, không cần lo cho muội nữa.”Thích Lan thành tâm khuyên nhủ, hy vọng người ở trước mắt mãi mãi giữ được nụ cười trên môi, dù lời nói ra khiến lòng âm thầm nhói đau vẫn không hối tiếc.

Phong Bình nhăn mặt, đưa tay vuốt nhẹ gò má xanh xao nay đã lấy lại màu sắc tươi hồng đáng yêu, thầm thì:“Muội nói gì vậy, đợi muội khỏe lại hoàn toàn ta sẽ dẫn muội đi đến một số nơi rất thú vị, sau này muội còn phải trở về làm người hỗ trợ đắc lực cho ta, rất nhiều chuyện ta luôn muốn muội cùng làm.”Thích Lan nén tiếng thở dài, nếu sự thật không được phơi bày có lẽ khó giúp Phong Bình trút bỏ gánh nặng.“Tam gia, cảm tạ tấm lòng của huynh, muội có chuyện này muốn nói. Thật ra…”

“Tam gia, tiểu Nghi tìm thấy thứ này. Túi thơm của người ở đâu rồi, có bị mất hay không?” – tiểu Nghi đột ngột xuất hiện cùng với Xuân Hảo cắt ngang câu chuyện của họ, trên tay cầm một chiếc túi thơm hỏi Phong Bình.“Không phải. Túi thơm của ta vẫn ở đây, ta giữ gìn nó rất cẩn thận không thể rơi được đâu.” – Phong Bình đem chiếc túi lắc lắc trước mặt tiểu Nghi

“Thứ bên trong người vẫn còn giữ chứ” – tiểu Nghi gật gù hài lòng, không để ý đến ánh mắt ẩn ý của Thích Lan tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên ta vẫn giữ. Ta tuân theo quy tắc làm đúng những gì cô nương yêu cầu, thường xuyên đến khu rừng trúc đó nghe Thu Phân đàn, đối đãi hết sức trân trọng, chờ đến lúc được cô nương ấy trao cho tín vật quan trọng thì phải giữ gìn cẩn thận, sẽ giúp chữa bệnh cho Thích Lan. Ta đều đã nhất nhất làm theo, nhưng quả thật không hiểu được một lọn tóc thì có thể làm gì, thậm chí tiểu Nghi cô cũng không cần chạm đến nó đã giúp Thích Lan khỏe lại?”

“Tam gia, tiểu Nghi đã từng nói: có nhiều việc thầy thuốc chỉ có thể đưa ra yêu cầu rất khó giải thích.” – tiểu Nghi đưa ngón tay lên miệng ra vẻ bí mật.

“Được rồi, Thích Lan khỏe lại là được, phải làm gì ta cũng không bận tâm nữa.” – Phong Bình gật gù.Ánh mắt tiểu Nghi dừng trên khuôn mặt kinh ngạc không nói nên lời của Thích Lan, khẽ gật đầu ra hiệu xác nhận những gì nàng ấy vừa nghe, rồi lại nháy mắt lém lỉnh với Thích Lan trước khi quay sang nói với Phong Bình:“Tam gia quan tâm nhất là Thích Lan tỷ, có ai mà không biết. Bây giờ người có thể vứt nó đi được rồi. Hai người ở lại trò chuyện, tiểu Nghi và Xuân Hảo ra sau sắc thuốc”

Tiểu Nghi khẽ xoay người trở vào. Đến lúc chắc chắn rời xa chỗ hai người họ, Xuân Hảo vội vàng níu tay nữ thầy thuốc Phong Gia kinh ngạc hỏi:“Nghi tỷ, mọi chuyện là do tỷ sắp đặt sao, vậy mà muội cứ tưởng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.