Tiểu Thần

Chương 15: Chương 15: Bệnh nan y (7)




Khi tiếng đàn dứt, vị nam tử gật gù tán thưởng, rời khỏi chỗ ngồi của mình đến bên cạnh người gảy đàn, ân cần chìa tay cho cô nương ấy. Nàng mỉm cười e thẹn, đặt bàn tay mềm mại gảy nên mộng khúc du dương vào lòng bàn tay cứng cáp của người nọ. Bọn họ nắm tay cùng thong dong ngồi xuống bên chiếc bàn con con, không rõ đang nói những gì, chỉ thấy vị nam nhân kia mặt mày rạng rỡ, ánh mắt cũng tỏa ra ý cười tràn ngập đưa tay trân trọng đón lấy một lọn tóc nhỏ mà cô nương kia trao tặng, cẩn thận cất vào trong chiếc túi thơm mang theo bên người, trân quý tựa như bảo vật.

“Tam gia…” – Thích Lan ngẩn người khẽ gọi, bàn chân chôn chặt trên mặt đất. Xuân Hảo lo lắng nhìn tiểu Nghi. Thầy thuốc của Phong Gia không nói gì, chỉ lẳng lặng ra hiệu trở về. Thích Lan níu chặt tay Xuân Hảo, mắt nhìn chăm chăm về hướng ngôi đình nhỏ ngắm cảnh, không muốn rời khỏi.

“Tỷ muốn ở đây đến lúc nào, đợi đến khi họ phát hiện sẽ càng khó xử! Đừng làm khó Tam gia.” – tiểu Nghi khẽ nhắc nhở. Cả người Thích Lan giống như bị đóng băng, mất một lúc lâu mới chầm chậm gật đầu, khó khăn nương người dựa theo Xuân Hảo quay lại con đường đã đến lúc nãy. Hơi thở dồn dập ngắt quãng vì xúc động, nhưng mắt khô khốc không rơi một giọt lệ nào.

Xe ngựa đưa bọn họ quay trở về. Lần này tiểu Nghi trái lại chủ động lên tiếng trước:“Tam gia vốn bận rộn công vụ lại phải thường xuyên đến thăm tỷ, hai người họ thỉnh thoảng mới gặp nhau, thời gian này vì không đến chỗ của tỷ nên mới có nhiều cơ hội cùng trò chuyện – im lặng nhìn Thích Lan không còn một chút khí lực lại tiếp tục nói – Cô nương dịu dàng, đàn hay hát giỏi kia tên là Thu Phân, là một kỳ nữ Tam gia gặp gỡ cách đây một năm. Hai người họ ngoài việc thường hay ngồi uống trà ở rừng trúc này hoàn toàn không gặp gỡ ở nơi nào khác, chính là vì không muốn để ai phát hiện, khiến cho tỷ đau lòng, nếu không phải muội vì bệnh tình của tỷ không ngừng tìm hiểu mọi thứ xung quanh hai người, có lẽ cũng không phát hiện ra. Tam gia vì tỷ, quả thật đã rất vất vả!”

Xuân Hảo bứt rứt vò vò tà áo trong tay, muốn lên tiếng ngăn tiểu Nghi đừng nói nữa. Nữ thầy thuốc này bình thường chẳng phải rất biết thông cảm sao, hôm nay trong lúc một người con gái đang chịu cảnh thân tâm đều đau đớn lại liên tục nói những lời khó nghe đến vậy.

Thích Lan cười, cười đến mức làm người ta cảm thấy bi ai. Bao lâu nay Phong Bình vẫn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc, hết lòng lo lắng nhưng vẫn chưa một lần trực tiếp bày tỏ tâm ý, hóa ra tất cả chỉ là bản thân tự đa tình, lấy mơ làm thật mà thôi?

“Ta tự biến mình thành như thế này rốt cuộc vẫn không thể níu giữ huynh ấy, cuối cùng người mà Tam gia yêu thương lại là một nữ nhi khác, tiểu Nghi cô xem có đáng cười lắm không?! – cười xong lại ngẩn người – Thu Phân kia đúng là rất dịu dàng, rất đáng yêu… so với một kẻ bị bệnh suốt ngày chỉ ở trong phòng như ta quả là đã làm cho huynh ấy vui vẻ hơn nhiều.”Tiểu Nghi rời chỗ đến ngồi bên cạnh Thích Lan, chăm chú nhìn bàn tay gầy gầy trắng bệch, dùng tay mình xoa xoa muốn làm cho nó ấm lại, khẽ nói:

“Tỷ không cần lo, Tam gia là người trọng tình nghĩa, ngài ấy sẽ không vì tình cảm này mà bỏ rơi tỷ. Nếu tỷ không khỏi bệnh Tam gia cũng sẽ chăm sóc tỷ suốt đời. Hãy quên chuyện đã thấy ngày hôm nay.”Thích Lan đột ngột nắm chặt tay tiểu Nghi, chua xót hỏi:“Nếu người huynh ấy yêu là cô nương đó, vậy với tỷ là cái gì?”

Tiểu Nghi nhìn vào đôi mắt tha thiết của người con gái si tình, bất đắc dĩ trả lời:“Có lẽ…là hối lỗi, thương tiếc, quan tâm, trách nhiệm. Muội cũng không chắc”Thích Lan buông thõng đôi tay, ánh mắt như lạc vào nơi vô định mơ hồ nào đó, không rõ là đang thắc mắc hay thất vọng, lẳng lặng nói một câu:“Chỉ có vậy thôi sao?”Tiểu Nghi lắc đầu:

“Tỷ nên tự hỏi chính mình, không nên hỏi muội. Tỷ rốt cuộc cảm nhận được gì ở ngài ấy?”“Trước đây ta từng nghĩ đã biết, bây giờ…ta rất mơ hồ, ta không biết!” – Thích Lan cũng ngây ngốc lắc đầu, tự cười mỉa mai chính mình.

Tiểu Nghi bước sang phía đối diện, vén chiếc rèm cửa để cho không khí lành lạnh của buổi hoàng hôn ùa vào trong xe xua đi cảm giác ngột ngạt khó thở, mắt nhìn những khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, hỏi thật chậm:“Trước đây khi tỷ là một nữ tướng mạnh mẽ vẫn luôn cảm thấy sợ hãi lỡ mất mối nhân duyên này, bây giờ tỷ trở thành một cô nương yếu đuối, dựa dẫm vào người khác, cũng luôn có Tam gia ở bên cạnh, dù tình cảm của ngài ấy là gì tỷ cũng có thể vui vẻ yên lòng, cần gì làm khó bản thân, suy nghĩ quá nhiều?”“Còn Tam gia thì sao? Muội nghĩ… huynh ấy có vui không?”

Câu hỏi trong lòng Thích Lan không kịp dồn nén đã tuột ra khỏi miệng, vừa nói xong lại khẽ giật mình, bởi vì bản thân cô nương ấy sợ hãi nghe thấy câu trả lời.

Tiểu Nghi không quay đầu, cũng không màng đến tâm trạng của Thích Lan, chỉ đơn giản nói: “Bề ngoài nhất định vui, bên trong quả thật khó đoán.”Mọi thứ chìm vào yên lặng trong chốc lát.

“Có phải muội muốn khuyên ta buông tay hay không?” – người lên tiếng rõ ràng đang run rẩy. Tiểu Nghi dường như có thể cảm thấy trái tim Thích Lan đang vỡ vụn ra từng mảnh theo mỗi từ vừa nói, nàng ấy cố gắng đáp lại thật nhỏ, giống như hy vọng hồi đáp của chính mình lướt qua như cơn gió thoảng, sẽ không làm cô nương tội nghiệp thêm đau.

“Chuyện này phải tùy ở tỷ, tỷ nên tự mình quyết định. Tỷ đã hy sinh quá nhiều, có thể buông xuống không?”“Ta luôn muốn Tam gia ở bên cạnh, nhưng bây giờ ta phát hiện bản thân ta tham lam nhiều hơn điều đó, thứ ta muốn không chỉ là người mà còn là tấm lòng. Chẳng lẽ ta không là gì khác ngoài một gánh nặng của huynh ấy sao?” – giọng nói chưa hết run rẩy nhưng vẫn chứa đựng sự cương quyết.“Thật ra… chuyện tỷ là gánh nặng hay không không quan trọng, vì ngài ấy sẵn lòng gánh vác, chỉ sợ là…” – tiểu Nghi bỏ lửng nửa câu, không muốn nói tiếp.

“Ta là gánh nặng huynh ấy sẵn lòng gánh vác! Nhưng chỉ sợ gánh nặng huynh ấy mong muốn gánh vác chính là Thu Phân kia!”

Thích Lan lại cười, tiếng cười khô khốc đơn độc vang lên để lại cảm giác day dứt vọng mãi trong lòng người nghe. Tiểu Nghi bước lại gần bên cô nương ấy, cúi người, nhẹ nhàng mở từng ngón tay thuôn dài đang nắm chặt.“Lan tỷ, hai người ở cạnh nhau, một người phải níu giữ người còn lại bằng trách nhiệm và sự bù đắp là một chuyện rất đáng buồn, bởi vì bất kỳ ai trên thế gian này cũng xứng đáng được yêu thương bằng cả trái tim, nếu tỷ dám buông xuống, tự nhiên sẽ có một cánh cửa mới.”

Ba người trong xe, vô thức đều cùng nhìn vào bàn tay đang mở rộng. Thích Lan khẽ thì thầm:“Tiểu Nghi, chúng ta về thôi.”…

Bên ngoài trời đã khuya. Thích Lan ngồi lặng im bên mép giường, lắng nghe tiếng gió lao xao lướt qua những khóm cây bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt nghĩ đến tiếng thổi vù vù bên tai mỗi khi lướt băng băng trên lưng ngựa. Gạt bỏ chiếc chăn ấm, xỏ chân vào hài, người con gái từ tốn tiến đến nơi treo thanh bảo kiếm đã từng theo suốt bên mình. Bàn tay nhẹ nhàng lướt trên vỏ kiếm, cái cảm giác quen thuộc ngày nào vẫn còn phảng phất đâu đây. Ánh sáng trắng lành lạnh, lưỡi kiếm sắc bén nhắc nhở về những ngày phiêu bạt khắp chốn đại ngàn. Còn nhớ bản thân đã từng cùng ai kia lướt qua cánh đồng hoa dại xanh biếc, hy vọng có một ngày được trở lại nơi ấy…Nhưng những ký ức đẹp đẽ này mãi mãi không thể rõ ràng bằng hình ảnh ngày hôm đó: khi người con gái trao tặng lọn tóc thề ước cho Tam gia, người ấy đã vui cười hạnh phúc đến mức nào. Nụ cười chính mình vẫn luôn mong đợi nhìn thấy mỗi ngày, không ngờ có một lúc vì nhìn thấy nó mà thương tâm. Nàng khẽ đưa mắt quan sát hết một lượt bốn phía xung quanh, chợt nhận ra hình như có vài nơi mình vẫn còn chưa xem cho kỹ, bây giờ nhìn lại cảm thấy có vài phần lạ lẫm. Trong đầu bỗng nghĩ đến nữ thầy thuốc gọi là tiểu Nghi kia đã từng nói với bản thân “tỷ suốt ngày chỉ biết chờ đợi Tam gia đến, đặt hết mọi thứ lên người Ngài ấy, căn bản không hề biết sống thật sự là gì” bỗng khẽ bật cười. Quả thật bản thân bao nhiêu năm qua đã quên mất rất nhiều thứ, quên cách để nhìn, quên cách để nghe, tâm tư toàn bộ đều đặt vào một điểm. Bây giờ cũng không biết chính mình nên sống vì cái gì?

Bỗng nhiên chợt thèm không khí trong lành của trời đất, Thích Lan lần theo bức vách đến bên cửa sổ, mở toang ra cho cái lạnh của không khí ướt đẫm sương đêm ùa vào, nhìn ánh trăng mờ mờ trên đỉnh đầu, hít một hơi thật sâu thứ mùi phảng phất của mọi thứ xung quanh, chầm chậm rút kiếm ra khỏi vỏ.“Tỷ muốn từ bỏ sinh mạng?”

Thích Lan giật mình, tiểu Nghi không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau, mắt nhìn không chớp vào thanh kiếm lạnh lẽo đang nằm trên tay nàng ấy, bỗng nhiên nhớ lại cái ngày đổ thuốc bị cô nương kia bắt gặp tình cảnh cũng giống như thế này, đột nhiên có chút buồn cười cho bản thân. Còn tự cho mình là nữ tướng dày dạn trên sa trường, lại không qua nổi ánh mắt một nữ thầy thuốc Phong Gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.