Tiểu Thần

Chương 12: Chương 12: Bệnh nan y (4)




Buổi chiều trở về từ chỗ Thích Lan, tiểu Nghi chậm rãi đi đến dược phòng. Thân thể làm việc vất vả không mệt mỏi, hôm nay vì những chuyện phức tạp của lòng người đột nhiên cảm thấy rã rời. Chân hờ hững bước qua hành lang nơi sân phơi thuốc, mắt đã nhìn thấy những người ở dược phòng vẫn đang làm việc khẩn trương không chút lơ là.

“Xuân Hảo, muội bảo mọi người dành thời gian chuẩn bị những thứ thuốc khác, loại dược liệu này hiện giờ không cần nữa, chúng ta có thể thu xếp sau.” – tiểu Nghi dặn dò nữ tỳ ở bên cạnh.“Nhưng Nghi tỷ, thứ này không phải mấy ngày tới Thích Lan cô nương sẽ dùng sao – ánh mắt Xuân Hảo đột nhiên lóe sáng, ngập ngừng hỏi – Nghi tỷ, lúc nãy tỷ bảo muội nói những lời đó để Thích Lan cô nương nghe thấy…có phải đã xảy ra việc gì?”

Tiểu Nghi không muốn nữ tỳ trung thành phải gặp rắc rối, vội chặn lời:“Xuân Hảo, đừng bận tâm nữa. Thuốc này không cần dùng, cũng không cần chữa bệnh.”“Sao lại không chữa bệnh?” – tiếng nam nhân đanh thép vang lên ở phía sau.

Tam gia Phong Bình hôm nay tìm đến dược phòng là vì mong muốn biết được tiến triển bệnh tình của Thích Lan. Trước khi đi, bản thân đã luôn tự nhủ không được nóng vội, tránh làm phiền lòng nữ thần y của Phong Gia. Thời gian bảy ngày chưa qua một nửa, Phong Bình chỉ hy vọng có được vài câu báo bình an đơn giản để yên lòng, quả thật không dám tin những gì vừa nghe.

Tiểu Nghi biết trước khó tránh một trận trời nổi phong ba, chỉ khẽ cúi người chào:“Tam gia!”Phong Bình tính tình thẳng thắn, không muốn quanh co:

“Ta hỏi cô nương, tại sao không tiếp tục chữa bệnh cho Thích Lan.”Tiểu Nghi im lặng không nói, trong lòng âm thầm cân nhắc nặng nhẹ. Phong Bình e sợ chưa hiểu rõ chuyện đã làm càn, vẫn nén lòng chờ đợi, cuối cùng nghe nữ y trước mặt bình thản đáp lời:“Tam gia, bệnh của cô nương ấy không thể chữa khỏi”“Không đúng, vừa mấy hôm trước cô nương còn bảo là hy vọng chữa lành rất cao, tại sao bây giờ lại trở thành bệnh không thể cứu chữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Tướng quân Phong Gia nổi tiếng kỷ luật nghiêm minh, dáng vẻ khi nổi cơn thịnh nộ quả thật vô cùng đáng sợ, Xuân Hảo cùng với tất cả những người có mặt xung quanh sớm đã quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, trong lòng đều vì tiểu Nghi lo lắng không yên.. Trái lại nữ thầy thuốc kia chỉ khẽ cười, trả lời không chút ngần ngại“Tam gia, không có chuyện gì, chỉ là hôm nay sau khi chẩn bệnh tiểu Nghi nhận thấy căn bệnh của Thích Lan cô nương vốn không có cách nào điều trị, để tránh lãng phí thuốc và thời gian mọi chuyện nên chấm dứt ở đây, cô nương ấy cũng đã biết và chấp nhận, cho nên người không cần phải lo.”

“Cô đã nói với muội ấy là không có cách nào chữa bệnh còn bảo ta không cần phải lo? Thích Lan bây giờ như thế nào?” – Phong Bình hét lớn, phẫn nộ dường như lên đến cực điểm.“Ngài nên tự mình đến thăm thì tốt hơn nhưng nếu tiểu Nghi đoán khônglầm, sẽ không có điều gì đáng ngại” – nàng ấy thanh tĩnh như không, đối đáp bình thường.“Tiểu Nghi, cô đúng là rất quá đáng!”

“Vù” một tiếng, Phong Bình xuất ra khí lực kinh người nơi bàn tay hướng thẳng vào những kệ phơi thuốc của dược phòng, thoáng chốc tất cả đã hoàn toàn đổ sập, có cái còn gãy nát. Không thể ra tay với nữ nhi yếu đuối, chỉ có cách này tạm thời trút giận! “Tam đệ, đệ làm gì vậy?”, Nhị gia Phong Hoan như mưa giữa ngày nắng hạn, vừa xuất hiện đã khiến những người có mặt khẽ thở phào. Vị cứu tinh nhìn Tam gia Phong Bình cả người như nổi lửa, lại nhìn sang thầy thuốc tiểu Nghi đang bị đóng băng, mặc cho người khác quấy phá hoàn toàn không có chút phản kháng, nghiêm giọng ra lệnh: “Hai người theo ta đến gặp đại ca”….

Tại điện Khán Vân“Ở dược phòng trước mặt bao nhiêu người, đệ mất hết bình tĩnh cuối cùng là vì chuyện gì” – Phong Ngạo nhìn vị tam đệ vẫn chưa hết cơn phẫn nộ, nhíu mày hỏi“Huynh hỏi cô nương ấy đi!” – Phong Bình không tự trả lời, đưa mắt oán hận nhìn sang người bên cạnh.Phong Ngạo trong lòng có chút ngạc nhiên, không nói nữ thầy thuốc của nhà họ Phong đang chữa bệnh cho Thích Lan mà tam đệ kia rất quý trọng, với tính cách trầm tĩnh, hiểu biết lý lẽ của nàng ấy, làm sao có thể chọc giận người khác đến mức này. Hắn khẽ liếc mắt sang chỗ Phong Hoan, thấy nhị đệ kia cũng chỉ lắc đầu bất lực đành gọi: “Tiểu Nghi?”

Nữ y từ lúc bước vào hoàn toàn không nói lời nào, cũng không có ý định biện bạch hay giải thích. Dáng vẻ sẵn sàng chấp nhận mọi chuyện, tùy ý người khác định tội. Nhưng Tam gia Phong Bình không muốn trình bày, vị chủ nhân trước mặt vẫn đang chăm chú chờ đợi, cuối cùng tiểu Nghi đành hồi đáp một lời đơn giản cho xong: “Bệnh của Thích Lan cô nương không thể chữa khỏi, cho nên tiểu Nghi cảm thấy nên tập trung điều người của dược phòng lo chuẩn bị các loại thuốc khác.”

Phong Bình sức chịu đựng đã vượt giới hạn, cũng không để ý đến sự hiện diện của hai huynh trưởng, xoay người mặt đối mặt với tiểu Nghi, bàn tay trước nay không rời đao kiếm nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn siết chặt giơ lên cao: “Không chữa được? Cô vẫn dám nói những lời này? Bản thân là thầy thuốc của Phong Gia, nếu không có bản lĩnh thực hiện những thứ tự mình hứa hẹn thì còn mặt mũi nào ở lại dược phòng? Tay của cô không dùng để chế thuốc thì có tác dụng gì với Phong Gia?”

Tiểu Nghi bị nắm lấy tay đột ngột chỉ kịp kêu lên một tiếng “Tam gia…” đã cảm thấy đau đớn đến kinh người, miệng vô thức mím chặt chịu đựng. Vốn không ngờ để cho Phong Bình nghe thấy, bệnh tình của Thích Lan một khi chưa tìm ra cách giải quyết, nếu như để lộ ra ngoài chỉ càng gây thêm sóng gió, sẽ càng có thêm nhiều người bị tổn thương, thượng sách lúc này chính là im lặng, nhẫn nại vượt qua trận truy hỏi này.“Cô nương cho người khác hy vọng rồi thản nhiên cướp mất, ta và Thích Lan đã trông đợi như thế nào, muội ấy đã rất cố gắng, kết quả chỉ nhận lại mấy lời hờ hững này thôi? Cô có lương tâm, có chút tình cảm nào không?”Nhị gia nhìn thấy tướng quân của nhà họ Phong hoàn toàn không chút lưu tình, giữ chặt tay tiểu Nghi nhất quyết không buông, vội vàng lên tiếng: “Tam đệ, bình tĩnh lại”

Lời còn chưa thoát hết ra khỏi đầu lưỡi trong chớp mắt đã thấy Phong Ngạo vút người rời khỏi ghế, nhẹ nhàng tách tay tiểu Nghi ra khỏi Phong Bình, trừng mắt nhìn tiểu đệ này lạnh lùng ra lệnh: “Đệ đứng sang một bên, nóng giận sẽ giải quyết được chuyện gì?”

Phong Bình không dám trái lời, miễn cưỡng đứng yên. Mắt Phong Ngạo lướt sang bàn tay của nữ thầy thuốc nhưng cô nương ấy đã nhanh chóng lui người ra xa, hai tay đặt ở phía sau cúi đầu tỏ vẻ thủ lễ, nhưng cánh tay phải vừa bị nắm chặt rõ ràng khẽ run, nhất định đang rất đau đớn. Sắc mặt trái lại không hề có chút biến chuyển, vẫn là dáng vẻ thản nhiên đón nhận, ung dung đến mức không thể khuấy động. Đột nhiên trong lòng có cảm giác khó chịu dâng trào, hắn âm thầm nén lại hơi thở trong người không muốn kẻ khác phát hiện tâm trạng có chút thay đổi, từ tốn xoay người trở lại ghế ngồi, vừa hỏi:

“Tiểu Nghi, quả thật không có cách nào thay đổi tình trạng của Thích Lan?”“Chủ nhân, theo những gì tiểu Nghi nhìn thấy hiện giờ thì không có cách nào” – nàng ấy đúng như dự đoán, không e sợ chuyện lúc nãy đã lập tức đáp lời, tuy nhiên hắn có thể nghe ra trong câu dường như có vài phần hàm ý sâu xa, lại dò hỏi:

“Như Tam đệ đã nói, bản thân không có đủ năng lực thì không nên ở lại dược phòng, cô nghĩ ta nên làm gì?”“Tùy ý người quyết định trách phạt, tiểu Nghi là kẻ làm sai không dám có ý kiến”, vẫn là thái độ bình thản khiến người ta phải nao núng, kỳ lạ là khóe miệng hắn không như ý muốn lại vô tình khẽ nâng cao, chỉ là sự xê dịch nhỏ đến mức ngoài hắn tự mình cảm nhận, căn bản không ai có thể nhìn ra. Tiểu Nghi bị kẹt chính giữa, nếu hắn không mở đường sẽ làm cách nào thoát thân.

“Tốt, vậy ta lại hỏi cô…bệnh nhân là thân không chữa được hay tâm không chữa được?”Nữ thầy thuốc của nhà họ Phong vì câu hỏi này, lần đầu tiên từ khi bước vào điện Khán Vân dùng ánh mắt trong veo nhìn về phía hắn, dù chỉ trong thoáng chốc cũng đủ để Phong Ngạo nắm lấy chút tâm tư, đưa ra thêm một lời nhắc nhở:

“Vì bệnh nhân, tiểu Nghi cô nương hãy nói một lời khách quan, chi tiết bệnh tình ta cũng không muốn hỏi quá nhiều!”Tiểu Nghi cúi đầu suy nghĩ trong thoáng chốc, rõ ràng đã vì ai đó mà cân nhắc, cuối cùng ngẩng đầu đưa ra kết luận:

“Thân tâm nối liền, tâm không lối thoát thì thân cũng vô phương.”Nhị gia và Tam gia nhà họ Phong ở bên cạnh mơ mơ hồ hồ không rõ chuyện gì đang xảy ra, Phong Bình nóng ruột đã muốn lên tiếng gặng hỏi lại bị ánh mắt của Phong Ngạo chặn lời.

“Ta từng nghe cô nói một câu chuyện gì cũng không thể hoàn toàn tuyệt đối, dù cả bầu trời toàn một màu đen thì nhất định cũng phải sót lại một tia sáng. Cho nên – Phong Ngạo dừng lại trong chốc lát, rõ ràng rất muốn nữ thầy thuốc kia nghe kỹ những lời hắn sắp nói ra – nếu chúng ta chấp nhận mọi biện pháp có thể, tùy ý cô nương hành sự, tuyệt đối sẽ không can thiệp thì liệu có chút tia sáng nào còn lại không?”

Tiểu Nghi một lần nữa nhìn hắn, xem ra đã nghe thấy rất rõ, càng có thể hiểu thấu ý tứ trao quyền mà hắn gửi gắm. Cuối cùng, nàng ấy nhìn sang Phong Bình gật đầu:“Còn một cách”

Không để Phong Bình kịp hết bàng hoàng đã nói tiếp:“Nhưng có một số quy tắc nhất định phải tuân theo, chuyện này còn tùy Tam gia có đồng ý hay không. Nếu ngài đồng ý thì có thể xem là còn hy vọng, nếu không thì tiểu Nghi đành chịu phạt đã thất hứa.”Phong Bình không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu quả quyết:“Chỉ cần chữa được bệnh của Thích Lan ta đều đồng ý”Tiểu Nghi lắc đầu:

“Đừng vội, ngài hãy nghe quy tắc trước đã!Thứ nhất, trừ phi tiểu Nghi mở lời Tam gia không được đến thăm cô nương ấy, cũng không được cho người dò hỏi tình hình.”

“Chuyện này…tại sao phải làm như vậy?”, Phong Bình tỏ vẻ không hiểu, tiểu Nghi cũng chỉ lắc đầu. “Có những chuyện thầy thuốc chỉ có thể đưa ra yêu cầu, căn bản không thể giải thích.”Tam gia mặc dù vẫn còn đôi chút miễn cưỡng, trả lời dứt khoát:“Ta đồng ý.”

Tiểu Nghi có phần yên tâm, lập tức nêu rõ hai điều kiện còn lại:“Được, quy tắc thứ hai: tiểu Nghi và Xuân Hảo trong thời gian chữa bệnh sẽ trực tiếp chăm sóc cô nương ấy. Tất cả những người khác đều không được ở lại, kể cả Tĩnh Thu. Quy tắc thứ ba, có một số thứ phải nhờ Tam gia trợ giúp, hy vọng người chỉ cần làm theo không cần thắc mắc, cụ thể là việc gì sau này sẽ từ từ thông báo.”“Ta đồng ý tất cả, vậy bao lâu muội ấy có thể bình phục?”

Tiểu Nghi nhìn thấy ánh mắt lại một lần nữa tràn trề hy vọng của Phong Bình, cảm thấy cần phải cảnh báo người này nên cẩn thận với những mong đợi của chính mình. Bản thân nàng ấy trong lúc khó khăn chẳng qua nghĩ ra một cách khả thi, vẫn chưa chắc chắn sẽ đạt thành công.

“Ngài chỉ đang nắm lấy một tia sáng nhỏ nhoi thì đừng vội mong nhìn thấy trời bừng sáng, tiểu Nghi chỉ có thể nói sẽ vì nỗ lực của Tam gia mà không từ bỏ bệnh nhân này.”

“Tam đệ, tiểu Nghi sẽ không tùy tiện làm những việc không nên làm, đệ cứ yên tâm!” - Phong Hoan trấn an, đưa mắt nhìn tiểu Nghi ra vẻ ngầm ủng hộ, tiểu cô nương gật đầu cảm kích rồi quay sang chủ nhân Phong Gia:“Tiểu Nghi cần phải sắp xếp mọi chuyện trước khi chuyển đến chỗ của Thích Lan tỷ, xin phép cáo lui trước”Phong Ngạo phất tay ra hiệu cho phép, lúc lướt ngang qua chỗ Phong Bình tiểu Nghi chợt nghe người này khẽ hỏi:

“Tiểu Nghi, lúc nãy ta nóng giận đã hơi nặng tay, cô không sao chứ?”Nàng ấy không ngần ngại nhìn thẳng tướng quân nhà họ Phong, muốn để cho người đối diện cảm nhận thần sắc thanh thản của chính mình, nhẹ nhàng trả lời: “Đa tạ Tam gia quan tâm, tiểu Nghi không có việc gì! Tôi là thầy thuốc, sẽ biết lo cho chính mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.