Tiểu Thần

Chương 11: Chương 11: Bệnh nan y (3)




Kể từ ngày hôm đó, tiểu Nghi hoàn toàn không đến chỗ của Thích Lan, chỉ liên tục ở tại dược phòng làm việc, ban đêm còn thường xuyên thức rất khuya. Tình trạng kéo dài suốt năm ngày. Tam gia Phong Bình vẫn cho người thường xuyên đến thăm dò tin tức nhưng tuyệt đối không dám hối thúc nữ thầy thuốc của Phong Gia, trái lại còn lo lắng cô nương này đang cố gắng quá sức. Phong Bình hoàn toàn không ngờ đến ngày thứ sáu, nữ tỳ Xuân Hảo ở bên cạnh tiểu Nghi lại chạy đến phủ của mình báo tin vui: tiểu Nghi đã tìm ra cách chữa trị độc tính còn lại trong cơ thể Thích Lan.

Không cần chờ đợi, Phong Bình lập tức đến dược phòng đón nữ thần y của Phong Gia đến chỗ người bệnh.Tiểu Nghi sau khi bắt mạch liền cho Thích Lan dùng một viên thuốc nhỏ. Thuốc vừa nuốt xuống không bao lâu, Thích Lan đột nhiên cả người đau đớn quằn quại khiến Tam gia hoảng hốt sợ hãi, trong lòng nóng như lửa suýt nữa đã hỏi tội tiểu Nghi. Cô nương ấy trái lại vô cùng phấn khởi thông báo: đan dược kia chẳng qua là thuốc thử, sau khi thử xong đã xác định được tình trạng của Thích Lan. Bệnh đã rõ, thuốc tất nhiên sẽ có. Hy vọng khỏi bệnh rất lớn, không những vậy, kết quả có thể nhìn thấy chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ nhanh chóng: bảy ngày.Thầy thuốc mới của Phong Gia tính toán nếu dùng phương thuốc nàng ấy vừa tự mình tìm ra, trong bảy ngày sẽ có khả năng chữa khỏi căn bệnh nan y kéo dài suốt ba năm. Cả Thích Lan và Phong Nhàn đều vì tin tức này ngây ngốc cả người, nữ tỳ Tĩnh Thu vui sướng đến mức khóc òa. Chỉ có tiểu Nghi điềm tĩnh tươi cười, tinh thần không chút xao động, rõ ràng kết quả đã nắm phần lớn trong tay.

Dược phòng nhanh chóng tuân theo hướng dẫn của tiểu Nghi chuẩn bị thuốc, ngày ngày vào ra tất bật không dám ngơi tay. Mỗi ngày ba lần, tiểu Nghi vì muốn theo dõi tiến triển của Thích Lan hoàn toàn không ngại vất vả tự mình mang thuốc đến, cũng tự mình cho nàng ấy dùng thuốc. Tĩnh Thu ở bên cạnh thường xuyên giúp đỡ. Riêng Tam gia Phong Bình theo lời dặn dò, để tránh nóng lòng hỏng việc, trong mấy ngày này tạm thời tránh mặt.

Hôm nay đã là ngày thứ ba theo thời hạn bảy ngày. Tiểu Nghi cẩn thận đổ thuốc ra chén, hơi khói bốc lên nghi ngút, nhìn Thích Lan ở bên giường đang chờ đợi cười thật tươi:“Rất may đường từ dược phòng đến đây không xa, thuốc vẫn còn nóng.Thích Lan nhìn tiểu Nghi ái ngại:

“Mỗi ngày muội đều phải mấy lần chạy tới chạy lui, thật vất vả”“Cũng không có cách nào, dược phòng của Phong Gia có đủ các loại dược liệu muội cần, nấu thuốc dễ dàng lại có người giúp sức. Muội sợ trong quá trình nấu xảy ra sơ suất, cũng sợ tỷ không uống được thuốc đầy đủ nên đành phải chịu khó một chút. Dù sao cũng chỉ có bảy ngày, tỷ đừng lo lắng.”

Đặt chén thuốc trên bàn, tiểu Nghi đến ngồi bên cạnh Thích Lan, vỗ nhẹ bàn tay trấn an:“Sức khỏe của tỷ trong ba ngày này nhìn bên ngoài vẫn chưa có gì khởi sắc. Thật ra thuốc đang dần dần phát huy tác dụng, theo muội tính toán kể từ ngày thứ năm chúng ta có thể nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt. Quan trọng nhất là những ngày này phải uống thuốc đều đặn, không được bỏ dù chỉ một lần, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa bệnh. Tĩnh Thu hôm nay được muội bảo ra ngoài mua một ít vật dụng có lẽ chưa thể về ngay. Nhưng muội có đem theo Xuân Hảo, lát nữa uống thuốc xong, muội ấy sẽ hầu hạ tỷ.”Thích Lan cảm động:

“Đa tạ muội, tỷ nhất định sẽ cố gắng không phụ công sức của muội!”Tiểu Nghi mang chén thuốc đến bên giường, đột nhiên bên ngoài có tiếng Xuân Hảo gọi to gấp gáp:“Nghi tỷ, tỷ mau ra ngoài này, có người từ dược phòng của chúng ta đến báo dược liệu dùng để nấu thuốc chiều nay xảy ra chút vấn đề. Bọn họ không biết làm cách nào phải tìm đến tỷ hỏi ý kiến.”“Dược liệu sao lại xảy ra vấn đề?”

Tin tức vừa đến khiến Tiểu Nghi có phần lo lắng, quá trình điều trị cho Thích Lan không thể gián đoạn, nếu dược liệu không ổn làm sao có thể nấu thuốc cho buổi chiều.Thích Lan nhìn thấy nàng ấy trong lòng bất an lại không nỡ bỏ đi, đẩy nhẹ cánh tay tiểu Nghi khẽ nói:“Muội mau đi giải quyết vấn đề, thuốc này ta có thể tự uống”

Quả thật không có cách nào khác, tiểu Nghi trao chén thuốc lại cho Thích Lan dặn dò phải uống hết, hứa rằng sau khi chỉ dẫn người ở dược phòng sẽ nhanh chóng quay lại. Nói xong vội vàng ra ngoài đi theo Xuân Hảo.Người vừa đi khuất, Thích Lan khẽ cựa mình. Thân thể vẫn còn đau nhức, tay chân cũng chỉ có vài phần sức lực. Nhưng tiểu Nghi đã hứa, những chuyện này sẽ chẳng mấy chốc thay đổi, trong bốn ngày nữa bệnh tình có thể hoàn toàn biến mất. Quan trọng nhất là dùng thuốc đầy đủ!

Người bệnh nhìn chén thuốc trên tay khẽ sóng sánh, bất giác thở dài.Nàng ấy đưa chân xuống giường xỏ hài, gắng gượng từng bước tiến đến chỗ bình hoa đặt nơi góc phòng.Chỗ này rất khuất, không ai để ý. Bình hoa từ lâu cũng không dùng đến. Bên ngoài tĩnh lặng, không có âm thanh.Chén thuốc trên tay vẫn còn ấm nóng, người nấu ra nó đã dùng biết bao tâm sức, quả thật trong lòng có chút không nỡ, bàn tay còn giữ chặt không buông!

Nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát nghiêng chén, đổ thuốc vào bình!Đúng lúc ấy, cửa phòng vang lên một tiếng, cô nương kia không biết đã đứng đó tự lúc nào, người tựa vào mép cửa, tà áo xanh nhẹ nhàng bay bay. Ánh mắt dừng lại nơi chén thuốc chỉ còn hơn nửa: “Sao tỷ lại đổ thuốc?”

Lời này không ẩn chứa sự ngạc nhiên, trái lại người hỏi có phần điềm tĩnh như nhìn thấy sự viêc vốn sẽ phải nhìn thấy, chỉ đơn giản muốn biết lý do tại sao nó lại xảy ra. Thích Lan đứng lặng bàng hoàng. Cả hai người giữ nguyên tư thế trong một lúc.Thích Lan hết nhìn chén thuốc lại nhìn tiểu Nghi, thâm tâm không biết đã có bao nhiêu mâu thuẫn giằng xé. Cuối cùng, bàn tay vẫn chậm rãi đổ phần thuốc còn lại vào bình, bước đến chiếc bàn giữa phòng, nàng ấy mệt nhọc ngồi xuống ghế, ánh mắt lảng tránh nhìn về nơi khác, lạnh lùng nói:“Thuốc uống vào vốn không có tác dụng, mỗi lần uống thuốc của muội sau vài canh giờ ta đều liên tục nôn mửa, quả thật rất khổ sở, chỉ là không muốn cho muội biết nên đã cố tình che giấu. Căn bệnh này căn bản không thể chữa được, ta đã chấp nhận chuyện này, muội không cần phải nhọc lòng!”

Người bệnh có thể buông xuôi nhưng thầy thuốc một khi đã nhìn thấy cơ hội, cho dù là thứ ánh sáng mong manh mơ hồ nhất cũng quyết nắm lấy. Tiểu Nghi bước đến bên bàn, lời lẽ thành khẩn ra sức khuyên nhủ:“Chữa bệnh nhất định phải kiên nhẫn, bệnh của Thích Lan tỷ vẫn còn hy vọng, chẳng phải muội đã nói nếu dùng phương thuốc này, bảy ngày sau tỷ sẽ có khả năng khỏi bệnh?”“Muội tuyệt đối chắc chắn sẽ chữa khỏi?”

“Trên đời này không có chuyện tuyệt đối, nhưng hy vọng rất lớn.”Thích Lan không hề hồi tâm chuyển ý, trái lại vì những lời này tỏ vẻ tức giận:“Hy vọng? Có khả năng? Nếu muội dự tính sai thì sao, phương thuốc này làm sao chắc chắn có hiệu quả? Những thầy thuốc trước kia không phải chưa từng hứa hẹn, kết quả vẫn là thất bại. Muội đến từ thôn Nhã Y, Dương đại phu kia không phải cũng đến từ Nhã Y sao? Muội lấy gì tự cho y thuật của mình cao hơn bậc tiền bối? Tại sao ta phải chịu đựng hết thứ thuốc này đến thứ thuốc khác để rồi thất vọng? Ta không muốn ôm loại hy vọng hão huyền này nữa. Ta bây giờ cũng rất tốt.”

Tiểu Nghi khẳng định dứt khoát: “Muội xin hứa đây tuyệt đối không phải là hy vọng hão huyền, dù lần này có thất bại, chỉ cần tỷ tin tưởng nhất định sẽ có một ngày tỷ có thể khỏe mạnh như xưa, cưỡi trên lưng ngựa, bay nhảy khắp nơi, không cần dựa vào người khác!”

Nhưng mặc kệ tiểu Nghi có dùng bao nhiêu thành ý, bao nhiêu cam kết, bệnh nhân không chút nương tình chỉ tay ra phía cửa:

“Ta đã không còn muốn cố gắng, không còn muốn chờ đợi! Xin tiểu Nghi cô nương cứ về đi, đừng đến đây nữa!”“Thích Lan tỷ thật sự chấp nhận cả đời này phải ở trong nhà không nhìn thấy ánh mặt trời sao?” Tiểu Nghi chưa chịu từ bỏ, tiếp tục chạy đến trước mặt người kia, hy vọng khơi dậy khát khao khỏi bệnh của cô nương ấy“Ta cảm thấy bây giờ cũng không phải quá tệ, ta không muốn Tam gia vì ta phải chạy ngược chạy xuôi tìm thầy thuốc, ta càng không muốn huynh ấy thất vọng hết lần này đến lần khác. Mọi chuyện nên chấm dứt ở đây thì hơn.”“Tỷ thật sự không thể tin tưởng muội?” tiểu Nghi thở dài thất vọng“Phải, ta không tin muội có thể chữa khỏi bệnh, mau về đi!”

Thích Lan dùng lời tuyệt tình, trong tâm cho rằng bản thân thật sự đã khiến nữ thầy thuốc vì bị từ chối mà khó chịu, vì bị hoài nghi mà thất vọng, sẽ rất nhanh chóng rời khỏi. không bao giờ muốn quay trở lại. Nhưng Thích Lan nghìn lần vạn lần không nghĩ đến tiểu Nghi không hề nhúc nhích, mắt chăm chăm nhìn mình như muốn soi thấu tận tâm can.

“Xem ra không phải là muội không thể chữa, chẳng qua bản thân người bệnh như tỷ một lòng không muốn khỏi mà thôi”

“Tiểu Nghi cô nương muốn nói gì? Sao ta lại không muốn mình khỏi bệnh, nhưng căn bản là không thể nào” Thích Lan bị lời nói của nàng ấy làm cho sửng sốt, không thể tưởng tượng nữ thầy thuốc kia sẽ dùng lời lẽ này, lập tức lên tiếng phản đối.Tiểu Nghi cười nhẹ:

“Một người đã từng phiêu bạt khắp nơi trên lưng ngựa, cảm giác tự do hào sảng này làm sao có thể dễ dàng quên đi. Bàn chân đã từng dạo qua những chốn nào, mắt đã nhìn thấy những cảnh đẹp gì bản thân Thích Lan tỷ vẫn còn rất luyến tiếc. Lúc nãy khi muội nhắc đến những chuyện này, mắt của tỷ trong phút chốc đã trở nên rạng rỡ. Bệnh nhân lâu ngày đương nhiên sẽ có nhiều nỗi sợ hãi, dễ tuyệt vọng nhưng một khi thầy thuốc như tiểu Nghi muội đã cam đoan giúp họ cải thiện trạng thái sức khỏe, còn đưa ra thời hạn ngắn ngủi bảy ngày, trước lúc thời hạn đưa ra kết thúc làm sao có thể dễ dàng từ bỏ niềm hy vọng đáng quý này nhanh chóng đến như vậy? Trừ phi…”

Nữ thầy thuốc của nhà họ Phong bình thản nhìn người trước mặt, nói ra đáp án trong lòng:“Trừ phi bệnh nhân không phải vì hy vọng mơ hồ mà từ bỏ, trái lại luôn e ngại bản thân thật sự hết bệnh nên mới từ chối tiếp tục điều trị.”

“Cô nương đừng tưởng mình là thầy thuốc thì có thể tùy ý nói xằng bậy, xin hãy về cho!”, Thích Lan tức giận.Tiểu Nghi tựa như không hay không biết, chậm rãi dạo quanh phòng, từ tốn trò chuyện không biết là đang nói với người kia hay nói với chính mình.

“Bệnh nhân sao lại sợ mình khỏe mạnh, điều này rất kỳ lạ? Lúc nãy khi nhắc đến việc không cần dựa vào người khác, thần sắc của Thích Lan tỷ đã thoáng chút lo âu, cho nên tiểu Nghi chợt nghĩ …việc tỷ tỷ lo sợ chính là không còn lý do để dựa vào người khác, có phải không?”Thích Lan giận dữ, liên tục lắc đầu:

“Không đúng! Ta chưa từng nghĩ đến những chuyện này. Cô nương nói bậy!”Tiểu Nghi không chịu buông tha, hôm nay nhất định buộc người này đối mặt với vấn đề:“Chất độc trong cơ thể tỷ còn lại rất ít, về mặt lâu dài có thể phát sinh chút ảnh hưởng nhưng tuyệt đối không có khả năng gây ra những triệu chứng hiện nay.

Lý do duy nhất tất cả các đại phu, kể cả Dương lão từ Nhã Y của muội không thể chữa khỏi bệnh tình của tỷ bởi vì nó phát xuất từ tâm. Tỷ căn bản chưa từng muốn khỏi bệnh, mong muốn của tỷ chính là mãi mãi có lý do để được Tam gia chăm sóc. Ước nguyện này không ngừng khắc sâu trong tâm trí tỷ, cuối cùng khiến cho bản thân sinh ra căn bệnh nan y không ai có thể chữa khỏi. Nếu tỷ giả vờ bệnh, chắc chắn đã không thể qua khỏi mắt của Dương lão nhưng tỷ vốn không hề giả vờ, tỷ thật sự mắc bệnh, vấn đề chính là bệnh trên thân thể tỷ bắt nguồn từ tâm tư, ngoài tỷ ra không ai có thể chữa lành.”“Không đúng!” Thích Lan trước sau cương quyết phủ nhận.

“Tỷ không thừa nhận là chuyện rất bình thường, bởi vì từ trước đến nay tỷ luôn biết rõ trong tâm mình muốn gì, nhưng lại mơ mơ hồ hồ cố ý lảng tránh. Đúng lúc các đại phu khác không thể nhìn rõ nguyên nhân, vô tình đã cho tỷ thêm cái cớ tự huyễn hoặc chính mình, đem tất cả mọi thứ đổ lên chất độc của cây Vô dạ. Nếu muội không đưa ra lời cam kết bảy ngày, cũng không ngừng nhắc đi nhắc lại bệnh này sẽ khỏi, ép tỷ đối mặt với nỗi lo sợ của bản thân đến mức hôm nay tự tay đổ thuốc, có lẽ mãi mãi Thích Lan tỷ cũng không chịu đối mặt với sự thật này.”Thích Lan mở to mắt, hoàn toàn sửng sốt trước những gì đang nghe thấy:“Muội lừa ta, lừa Tam gia? Mọi thứ đều là do muội sắp đặt?”Tiểu Nghi không chút lảng tránh, gật đầu thừa nhận:

“Phải, muội không tìm ra thuốc. Muội chỉ muốn đánh lừa tỷ và mọi người, gạt bỏ lý do mà tỷ sử dụng để che mắt bản thân. Một khi đại phu có thể chữa lành bệnh xuất hiện, tâm tư của tỷ sẽ lập tức náo động, cũng sẽ hoàn toàn bộc lộ mong muốn duy trì tình trạng bệnh tật này. Tam gia không có mặt, Tĩnh Thu ra ngoài, Xuân Hảo báo tin cũng là do muội cố tình thu xếp. Nếu tỷ thật sự không muốn khỏi bệnh, bảy ngày này nhất định sẽ tìm cách phá hỏng quá trình điều trị cho nên muội đã tự mình cho tỷ cơ hội, khi nãy không ngừng tranh cãi cùng tỷ…tất cả đều vì một mục đích: giúp muội xác minh nghi ngờ trong lòng, cũng là buộc tỷ đối diện sự thật. Tỷ không phải vì tuyệt vọng mà từ bỏ, tỷ vì Tam gia mà muốn từ bỏ.”

Dừng lại một lát để người bên cạnh có thể trấn tĩnh tinh thần, tiểu Nghi tiếp tục khuyên lơn:“Thích Lan tỷ, dù tình cảm của tỷ đối với Tam gia lớn đến mức nào cũng không cần vì lý do này mà đối xử tệ bạc với bản thân.”

“Ra ngoài! Ta bảo cô nương ra ngoài, đừng ở đây nói những lời kỳ quái này. Tất cả là do cô nương tự mình đoán mò, không phải là sự thật. Đem tất cả những thứ thuốc này về đi ta không cần.”Chén thuốc, vật dụng trên bàn đều bị Thích Lan ném xuống đất không thương tiếc.

Tiểu Nghi lẳng lặng nhìn những thứ vỡ nát trên mặt đất, lập tức xoay người rời khỏi phòng, trước khi bước qua cánh cửa chỉ ngoái đầu nói một câu:“Chữa tâm bệnh phải do tự thân, không thể cưỡng cầu. Nếu tỷ đã nhất quyết, tiểu Nghi sẽ không ép.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.