Tiểu Thần

Chương 10: Chương 10: Bệnh nan y (2)




Tiểu Nghi lấy giấy bút từ trong chiếc túi nhỏ vẫn mang theo bên mình, cẩn thận hỏi rõ quá trình chẩn bệnh và điều trị của các thầy thuốc trước đó, bao gồm cả Dương lão của thôn Nhã Y, ghi chép thật tỉ mỉ lại. Ba năm qua Tam gia Phong Bình quả thật đã tìm đến không biết bao nhiêu danh y từ khắp mọi nơi, vì bệnh tình của người này mà hao tốn biết bao tâm tư sức lực. Tiểu Nghi viết xong lại nhìn quanh một chút, hỏi Thích Lan.“Lan tỷ, tình hình sức khỏe thường ngày của tỷ ai là người nắm rõ nhất”Thích Lan đưa mắt về phía nữ tỳ đang đứng bên cạnh:

“Chính là Tĩnh Thu, người hầu của ta!”Tĩnh Thu lúc nãy vừa ra mở cửa cho hai người, nghe thấy nhắc đến tên mình vội vàng bước đến trước mặt tiểu Nghi cúi chào“Tiểu Nghi cô nương xin cứ hỏi”

Tiểu Nghi kéo tay Tĩnh Thu tỏ vẻ trấn an, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu ngồi xuống“Bây giờ muội kể thật chi tiết tình trạng sức khỏe của Bạch tỷ từ trước đến nay, trong quá trình chữa bệnh có sự thay đổi bất thường nào không, hiện nay so với tước đây như thế nào, nhớ được bao nhiêu thì kể bấy nhiêu. Ba năm không phải thời gian ngắn, không thể tùy tiện trả lời, ngồi xuống suy nghĩ cho kỹ!”Tĩnh Thu đưa mắt nhìn Phong Bình rồi lại nhìn Thích Lan. Phải đợi đến lúc được cả hai người ra hiệu đồng ý mới dám ngồi xuống. Tiểu Nghi đem tất cả những gì ghi chép được, một lần kiểm tra lại, bọn họ vừa hỏi vừa trả lởi, chẳng mấy chốc bên ngoài trời đã sụp tối.

Xe ngựa đưa Tam gia và nữ thầy thuốc của nhà họ Phong về đến phủ là lúc khắp nơi lên đèn từ lâu. Vừa bước xuống xe ngựa, Phong Bình nhìn nàng ấy dò hỏi:“Tiểu Nghi cô thấy thế nào?”

Suốt một ngày làm việc không ngừng nghỉ, thân thể có phần mệt nhọc, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, trong đầu tiểu Nghi đang bận rộn liên hệ tất cả những chi tiết thu nhận được về bệnh tình của Thích Lan, quên mất còn có vị Tam gia này ở bên cạnh. Mãi đến lúc nghe người kia hỏi mới giật mình:

“Tam gia, tối nay tiểu Nghi sẽ về xem kỹ tất cả những gì đã ghi chép. Ngài cứ yên tâm!”Phong Bình nghe xong chỉ nhẹ gật đầu nhưng trong ánh mắt có phần rối rắm không yên. Bàn chân vô thức bước về phía trước. Một tướng quân hào khí ngất trời theo lời Bái Châu hiện ra trước mắt tiểu Nghi dáng vẻ nặng nề, lòng đầy tâm sự, bản thân nàng ấy đi ở phía sau cảm thấy nhất định phải lên tiếng:

“Tam gia!”Người phía trước lập tức quay lại, dáng vẻ mừng rỡ vô cùng:“Có chuyện gì, cô nương nghĩ ra chuyện gì sao?”Quả thật trong lòng vẫn vì chuyện của Thích Lan mà không thoải mái! Tiểu Nghi nghiêm mặt, hoàn toàn biểu lộ dáng vẻ thầy thuốc trách mắng con bệnh nói với Phong Bình:

“Tam gia đừng gấp. Muốn chăm sóc người khác thì phải chăm sóc mình trước, từ trưa đến giờ ngài vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, nên thả lỏng bản thân, đừng lo nghĩ quá nhiều. Thứ gì quá mức rất dễ sinh ra không tốt! Ngài đừng khiến tiểu Nghi phải bận rộn lo thêm cho một người. Công việc ở dược phòng đã rất nhiều, còn có Thích Lan tỷ. Ngài có thể tự chăm sóc tốt cho mình không?”Phong Bình ngạc nhiên ngẩn người một lúc, cuối cùng đành cười cười biết lỗi:“Được, ta biết rồi.”

Vừa định quay đi, lại nhớ ra chuyện gì vội nói:“Tiểu Nghi, cám ơn hôm nay đã đi cùng ta. Lần đầu tiên gặp mặt lại khiến cô một phen khó xử. Để ta đưa cô về.”Tiểu Nghi lắc đầu, cười vui vẻ: “Tam gia không cần phiền lòng, đây vốn là phận sự phải làm! Ngài nhanh chóng về phủ nghỉ ngơi, tiểu Nghi có thể tự mình đến dược phòng, bản thân là thầy thuốc so với một tướng quân như ngài đương nhiên biết cách tự chăm sóc hơn.”

Nhìn theo bóng dáng người con gái vừa rời khỏi, Phong Bình trong lòng rất cảm kích. Tuy nói rằng các đại phu ở Nhã Y đến Phong Gia làm việc đã lâu nhưng chưa từng gặp qua nữ thầy thuốc nào, đến bây giờ mới phát hiện thì ra nữ y so với các vị trưởng lão thông thường quả nhiên không chỉ mang đến nhiều cảm giác ân cần, dịu dàng, chu đáo mà còn có thể nói lời khiến người khác thấy an tâm.

Phong Bình chậm rãi về đến nơi mới phát hiện, có rất nhiều người đang đợi mình: “Tam đệ, đệ về rồi à” – Phong Ngạo vừa nhìn thấy người đã lên tiếng, giọng nói không hề có ý trách cứ, trái lại thể hiện tấm lòng của đại ca nhìn thấy tiểu đệ mà vui mừng.“Đại ca, nhị ca, ngũ, thập! Mọi người đều ở đây?”

Bọn họ bốn người ngồi quanh bàn tròn, thức ăn ngon lành bày sẵn phần nào nguội lạnh, rượu còn chưa rót ra chén, rõ ràng đã chờ đến khi mọi người đủ mặt mới chịu khai tiệc, cũng không biết đã chờ bao lâu. Phong Bình cảm thấy có lỗi, chưa kịp lên tiếng đã nghe âm thanh ai oán của tiểu Thập Lang:

“Huynh vừa về đã chạy đi mất, đến bây giờ mới có mặt. Mọi người muốn ăn cùng huynh một bữa cơm còn phải chờ đến giờ này, cơm chiều đã thành bữa khuya rồi.”Nhị gia Phong Hoan không trách người về trễ, trái lại cảm thấy tên tiểu đệ nhỏ tuổi nhất của mình quả thật lắm lời, phải nói một câu:

“Thập đệ, từ lúc nào đệ đã trở thành kẻ hay than thở. Chúng ta vẫn chưa lên tiếng kia mà”“Nhị ca, huynh không biết à! Chính là từ lúc Phong Gia xuất hiện thêm một nữ thầy thuốc tiểu Nghi – có người nhân cơ hội này lập tức lên tiếng trêu chọc.“Ngũ ca, huynh không biết cô nương ấy quá quắt thế nào đâu, đợi đến lúc bản thân huynh cũng gặp chuyện thì sẽ hiểu.”Phong Ngạo nhìn mấy huynh đệ bọn họ tranh cãi, chỉ biết lắc đầu cười, lấy vai trò đại ca đứng ra can gián.“Được rồi, Tam đệ vất vả đến giờ này ăn cũng không ngon miệng, còn phải dành thời gian nghỉ ngơi. Mấy huynh đệ chúng ta bảo nhà bếp làm bữa khuya nhẹ, trò chuyên một lát với nhau là được.”Phong Bình trong tâm cảm thấy ấm áp. Huynh đệ bọn họ mỗi người một việc, không phải lúc nào cũng có cơ hội tề tựu đông đủ, có thể gặp nhau cười cười nói nói thế này quả là đáng quý, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng vội nói:

“Đại ca, việc tuyển quân…”Phong Ngạo lắc đầu không vừa ý:“Tam đệ, ngày mai mới báo, đã mấy tháng không gặp đệ, mọi người đều muốn cùng đệ uống mấy ly rượu!”Phong Bình hiểu ý, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh hắn dõng dạc nói: “Được, mấy huynh đệ chúng ta cùng cạn”

Bọn họ năm người thủ túc tình thâm, cùng nhau nâng chén. Những người quyền lực nhất giữa thành Phong Tụ diễm lệ, phồn hoa bây giờ đang tận hưởng tình thân tuy bình dị nhưng cũng đáng quý nhất.…..Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiểu Nghi vẫn một mình ngồi ở dược phòng, xung quanh là vô số các ghi chép của những đại phu đã từng làm việc ở Phong Gia được lưu trữ lại. Ghi chép là thói quen của thầy thuốc Nhã Y, tiểu Nghi rất nhanh tìm ra quyển sổ có ghi tên Dương đại phu, sau khi xem xét thông tin ghi lại cách đây ba năm về tình trạng của Thích Lan, nàng ấy ngồi thừ người ra suy nghĩ, vẻ mặt đăm chiêu.

“Dương lão cũng giống như mọi người ở thôn Nhã Y, mặc dù không tập trung tìm hiểu về độc dược nhưng khả năng giải độc của ông ấy tuyệt đối cao hơn những đại phu bình thường. Dương lão đã từng điều trị cho Thích Lan tỷ, chắc chắn độc chất của cây Vô dạ còn sót lại một lượng rất ít. Tại sao ảnh hưởng của nó lên cơ thể cô nương ấy lại quá nhiều. Chẳng lẽ vì trúng độc quá lâu? Vết thương thường xuyên tái phát, mệt mỏi, không thể ra ngoài…những biểu hiện này hình như không giống do độc Vô dạ gây ra. Ngay cả ghi chép của Dương lão được lưu tại dược phòng cũng cho rằng tình trạng của Thích Lan là không rõ nguyên nhân. Những đại phu khác Tam gia tìm về hoàn toàn không giúp cho tình trạng của Thích Lan tiến triển thêm chút nào. Rốt cuộc là tại sao?

Có nên gửi thư về Nhã Y hỏi ý sư phụ và mọi người hay không? Không đúng, ba năm trước Dương lão nhất định đã làm việc này, nếu có thể tìm ra cách thì đã không kéo dài đến hôm nay.

Liệu ngoài chất độc của cây Vô dạ còn có nguyên nhân gì khác? Có thể trong quá trình tạm thời chữa trị trước khi đến tay Dương lão đã xảy ra vấn đề, hoặc là Thích Lan có cơ địa đặc biệt mẫn cảm với chất độc hoặc là…Do tâm sinh?

Xem ra chỉ dựa trên những thứ này không thể kết luận, cần phải thu thập thêm một số tin tức khác mới có thể đưa ra phán đoán.”

Mải mê suy nghĩ đến lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy bên ngoài trời dần sáng, Xuân Hảo cũng vừa lúc từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy nữ thầy thuốc Phong Gia vẫn ở bên bàn làm việc lập tức sửng sốt:“Nghi tỷ, tỷ đã ở đây suốt đêm sao? Tỷ không nghỉ ngơi làm sao có sức? Tỷ không thấy mệt ư?”Nghỉ ngơi? Tiểu Nghi giật mình, đúng là bản thân đã quên nghỉ ngơi, chẳng trách cơ thể cảm thấy có phần ê ẩm. Con người bình thường đúng là cần phải nghỉ ngơi, chính mình sao lại quên mất việc này, còn lên tiếng trách mắng Tam gia, hóa ra cũng không khác gì ngài ấy.

Ngẩng đầu lên thấy Xuân Hảo lo lắng nhìn mình, tiểu Nghi cười lảng tránh “Ta đương nhiên biết mệt, nhưng có việc quan trọng nên quên mất! Xuân Hảo, ta muốn nhờ muội một chuyện”Tiểu Nghi vẫy tay ra hiệu bảo Xuân Hảo đến ngồi bên cạnh, khẽ thì thầm vào tai nữ tỳ thân cận. Xuân Hảo tỏ vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lẳng lặng gật đầu, sau đó vội vàng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.