Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 6: Chương 6




“Sao anh không ăn?” Tô Cùng ăn một hồi, phát hiện Lâm Phùng ngoại trừ gắp đồ ăn cho mình thì không động đũa.

“Tôi ăn liền.” Lâm Phùng hoàn toàn không đói bụng, qua loa gắp một cái, giả bộ lơ đãng hỏi, “Cha mẹ cậu không ở cùng cậu sao?”

Tô Cùng ánh mắt trong suốt, duỗi ra một ngón tay chỉ chỉ trần nhà, nhẹ giọng nói: “Bọn họ ở lên trời rồi.”

Bởi vì Đại thần nghèo bây giờ đúng là ở trên thiên đình không sai.

Vật nhỏ này, là cô nhi à... Lâm Phùng nhất thời không thể thở nổi. (Tui mới là không thở nổi nè anh... là cười tới không thở nổi... tội anh công:]])

Tô Cùng ngốc nở nụ cười, như học sinh tiểu học thổi phồng cha mẹ mình, đầy sùng bái nói: “Ba mẹ tôi trước đây rất lợi hại.”

Đại thần nghèo mấy ngày có thể làm cho một tỉ phú phá sản, cho nên hiện tại dễ dàng ra tay!

Nguyên lai là cha mẹ đều mất dẫn đến gia cảnh sa sút... Lâm Phùng hoàn toàn hiểu sai ý, tâm tình trầm trọng để đũa xuống, lẳng lặng nhìn gương mặt tinh xảo tuấn tú của Tô Cùng.

Chẳng trách, người đáng yêu như vậy cư nhiên lại lưu lạc tới mức độ này, Lâm đại tổng giám đốc lòng chua xót mà nghĩ.

“Anh làm sao vậy?” Tô Cùng cẩn thận nhìn hắn.

Lâm Phùng lắc đầu một cái, âm thanh ôn nhu đến bắn ra nước: “Không có chuyện gì, cậu ăn nhiều một chút.”

Cơm nước xong, Tô Cùng đem thức ăn ngoài hộp cơm thu thập bỏ vào trong túi, đưa Lâm Phùng xuống lầu tiện đường vứt rác. Tô Cùng đi ở phía trước, Lâm Phùng hai tay cắm ở trong túi quần, chậm rãi theo ở phía sau, trong lòng suy nghĩ.

“Rác không vứt không được, “ Tô Cùng nghiêng đầu đi cùng Lâm Phùng nói chuyện, khóe môi thoạt nhìn rất mềm mại, ngẩng đầu, “Nhà cũ nên gián chuột cái gì cũng có.”

Lâm Phùng đau lòng nhìn hắn:...

“Có một lần tôi ngủ nửa mê nửa tỉnh, một con chuột từ trên mặt tôi chạy tới phóng nước tiểu.” Tô Cùng phảng phất như đang giảng chuyện cười, “Làm hại tôi hơn nửa đêm nhảy dựng lên đi rửa mặt, rửa xong cũng lên tinh thần, kết quả một đêm không ngủ, ha ha ha.” 3

Lâm Phùng một trận mê muội, yên lặng siết chặt tay vịn cầu thang... 2

Tô Cùng tự nhiên cười xong, mắt to chớp chớp, thấp thỏm bất an nhìn về phía Lâm Phùng: “Sao anh không cười? Không buồn cười sao?” 2

Đến tột cùng buồn cười chỗ nào chứ! Lâm Phùng điều động da thịt cứng ngắc, cười khan hai tiếng, hỏi: “Cậu không cân nhắc chuyển sang chỗ khác ở sao?”

“Không...” Tô Cùng ngượng ngùng cúi đầu kéo kéo góc áo, “Tôi không có tiền đổi nhà.”

Lâm Phùng nhìn chằm chằm Tô Cùng cúi đầu lộ ra cái gáy nhỏ trắng trắng mịn mịn, một trận nhiệt huyết dâng lên, chạy hai bước vòng tới trước mặt Tô Cùng, nắm chắc cái tay nhỏ gầy của Tô Cùng, nói: “Cậu có thể ở chỗ của tôi.”

Tô Cùng lập tức đem đầu lay động như đánh trống chầu, tóc đều bay: “Không được không được, làm vậy sao được.”

“Không cần ngượng.” Lâm Phùng ngữ điệu trầm ổn kiên định, “Tôi có vài cái nhà bỏ không, không ở cũng là không, cậu coi như giúp tôi giữ phòng, bằng không tôi cũng phải thuê người trông nom.”

Tô Cùng đỏ mặt rút tay về, “Thật sự không được, phòng của anh nhất định rất đắt.”

Nhớ tới huyền học của Tô Cùng, Lâm Phùng trầm mặc...

Mấy chỗ bất động sản của hắn hoặc là giá phòng cao đến hù người hoảng hốt, hoặc là biệt thự vùng ngoại thành, xác thực cái nào cũng rất đắt.

Tô Cùng cười khổ nói: “Tôi mà vào ở, sẽ cháy.”

Lâm Phùng:...

--- --------

Hai người nhìn nhau không nói gì đi xuống lầu.

Một đứa bé khoảng chừng bảy, tám tuổi ngồi xổm ở ngay cạnh cửa gào khóc.

Tô Cùng liếc mắt nhìn hắn, đến gần đứa nhỏ vỗ một cái trên vai, nói: “Sao em khóc? Bị dì Lý mắng sao?”

Nguyên lai đứa trẻ này là con trai của dì Lý.

Đứa nhỏ nước mắt mông lung ngẩng đầu lên, khóc thút thít nghẹn ngào giải thích bởi vì mình xem TV thêm mười phút mà không làm bài tập liền bị mẹ mắng một trận.

Tô Cùng xa xôi thở dài: “Nếu như trong nhà anh có TV để xem, anh nhất định sẽ hảo hảo làm bài tập.” (vâng, anh thật là logic)

Đứa nhỏ:...

Lâm Phùng:...

Tô Cùng xoa tóc đứa bé, nói: “Ở đây chờ một chút, ca ca đi mua cái này cho em.”

Nói xong, Tô Cùng đem túi rác để dưới đất, xoay người chạy đến không thấy bóng.

Hai phút sau, Tô Cùng thở hồng hộc chạy về đến, đưa cho đứa nhỏ một cái kẹo que Hoa Hoa, nói: “Đừng khóc, mẹ em là vì tốt cho em.”

Dì Lý tuy rằng tính khí bốc lửa một chút, bất quá là người rất tốt, lúc thường cũng rất chăm sóc Tô Cùng.

Đứa nhỏ khóc chít chít mà xé giấy gói kẹo, liếm liếm kẹo que.

Tô Cùng ngữ trọng tâm trường nói: “Em phải học tập thật giỏi, tương lai mới có thể tìm được công việc tốt nuôi sống chính mình.”

Đứa nhỏ lau nước mắt, chuyên tâm ăn kẹo.

Tô Cùng tiếp tục nói: “Nếu như không học tập cho giỏi, tương lai sẽ nghèo như ca ca, đến kẹo que cũng không dám tùy tiện mua, chỉ có thể lúc rất thèm rất thèm mới mua một cái.”

Lâm Phùng yên lặng mà đỡ trán...

Mà đứa nhỏ thì lại nhất thời một mặt kinh khủng. 1

Hiển nhiên “Nghèo giống như Tô Cùng” đối với uy hiếp một đứa nhỏ vẫn rất có uy lực...

“Trở về đi, dì Lý đã làm cơm chờ em về đó.” Tô Cùng tốt tính mà cười cười, “Lúc anh xuống lầu nghe mùi gà hầm.”

Đứa nhỏ rũ đầu: “Ừm.”

“Kẹo que ăn ngon không?” Tô Cùng hỏi.

“Ăn ngon, cám ơn ca ca.” Đứa nhỏ lau đường trên khuôn mặt nhỏ, giơ kẹo que bạch bạch bạch mà chạy lên lầu.

“Không cần khách khí.” Tô Cùng lưu luyến mà nhìn chăm chú vào kẹo que biến mất ở trong hành lang, quay người lại, không thấy Lâm Phùng.

Tô Cùng nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người, cho là Lâm Phùng đi về rồi, nhấc túi rác trên đất đi đến thùng rác cách đó không xa.

Ném xong rác, Tô Cùng vừa muốn lên lầu, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh Lâm Phùng: “Chờ đã.”

Tô Cùng vừa xoay người, nhìn thấy Lâm Phùng nâng một đống lớn kẹo que đứng ở nơi đó.

Hắn mua kẹo que cùng cái bệ đựng, cái bệ vẽ đầy nhân vật phim hoạt hình vàng xanh xanh, cắm đầy kẹo que, dẹt, viên, từng vòng màu sắc tươi đẹp chung với nhau, hình động vật nhỏ, hình hoa quả...

“Cho cậu.” Lâm Phùng đem cái bệ nhét vào trong tay Tô Cùng, đột nhiên ý thức được mình có chút ngốc, tự giễu nở nụ cười, “Vừa nãy nghe cậu nói cậu thích ăn.”

Thật giống như lập tức trở lại sáu, bảy tuổi.

“Oa... Cám ơn anh!” đôi mắt Tô Cùng giống như bị đủ mọi màu sắc chiếu sáng, đáy mắt thật giống có thứ gì tan ra, ấm áp.

Tuy rằng kẹo que đều bị plastic bao ở bên trong...

Thế nhưng bị hào quang chiếu rọi đến dung dung trong không khí, lại thoáng chốc tràn đầy vị ngọt đường quả.

“Không cần khách khí.” Lâm Phùng nhanh chóng quay người, đi tới xe oto đã chờ từ sớm, mở cửa xe ngồi xuống.

Xuyên thấu qua kính xe, Lâm Phùng nhìn thấy Tô Cùng nâng núi nhỏ kẹo que, còn đang không ngừng mà nhìn về phía mình cười híp mắt phất tay.

Tiểu Trương mắt thấy toàn bộ quá trình...

Này cửa hàng kẹo que, Lâm tổng nhà chúng tôi đã mua hết kẹo của mấy người rồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.