Tiểu Tà Thần

Chương 18: Chương 18: TIỂU QUÁI KIỆT TUNG HOÀNH




Mặt trời đã mọc ...

Tiểu Tà lần này say rượu rất nặng, nhưng buổi sáng thức dậy rất sớm, đứng nhìn trời, nghĩ thầm:

– Tiểu Linh đã rất đau khổ vì câu chuyện đêm qua. Ta phải an ủi nàng mới được.

Hắn đến bên Tiểu Linh với thái độ như đùa cợt.

Tiểu Linh nhìn Tiểu Tà:

– Tiểu Tà! Huynh làm gì vậy?

Tiểu Tà nói:

– Hôm qua muội đã làm cho huynh đau khổ đến điên người. Hôm nay huynh phải đánh muội một trận cho hả giận. Muội có giận huynh không?

Tiểu Linh chớp mắt:

– Muội không giận.

Tiểu Tà cười:

– Nếu muội còn cấm huynh hành động như vậy huynh không dám để muội đi với huynh nữa rồi.

Tiểu Linh buồn bã:

– Nếu huynh không sửa đổi tánh tình thì muội cũng không cần đi với huynh nữa.

Vừa nói, Tiểu Linh vừa bỏ chạy ra ngoài.

Tiểu Tà vội chạy theo đến chùa Phong Thiền.

Tiểu Thất cũng chạy theo, nói:

– Tiểu Tà! Huynh có thể để cô ta trở về Giang Nam được không?

Tiểu Tà nói:

– Không được. Ta không thể để Tiểu Linh rời khỏi ta. Chẳng qua Tiểu Linh lòng đầy đạo nghĩa nên mới khổ sở như vậy thôi. Ta nghĩ dần dà nàng sẽ hiểu rõ cuộc đời không thể lúc nào cũng dùng từ tâm mà đối phó với lòng độc ác trong thiên hạ.

Tiểu Thất nói:

– Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?

Tiểu Tà nói:

– Đêm nay chúng ta phải trở lại Tiểu sơn bắt người nữa. Chúng ta phải bắt người nhiều hơn hôm qua mới được.

Tiểu Thất nói:

– Số người hôm qua chưa đủ sao?

Tiểu Tà nói:

– Chúng ta phải tìm cuộc vui để khuây khỏa chứ. Nếu cứ ngồi một chỗ giận hờn nhau thì quá buồn chán.

Bây giờ trời đã tối ...

Ánh trăng mờ nhạt trong ngày ...

Tiểu Tà và Tiểu Thất cùng đến Tiểu sơn.

Đôi mắt Tiểu Tà rất lanh lẹ. Hai người mai phục hai bên đường định bắt cá to.

Chẳng bao lâu, Tiểu Linh cũng chạy vào Tiểu sơn.

Tiểu Tà chưa kịp chọc ghẹo Tiểu Linh thì đã thoáng thấy từ mé rừng đi đến một bóng người.

Tiểu Tà cười nói:

– Oan gia gặp đường hẹp! Còn tránh đi đâu được.

Người đến không phải ai xa lạ, mà chính là người đã cùng với Tiểu Tà giao tranh tại ngoại thành Lang Châu đoạt bàn xí ngầu.

Người này là Đoạn Khắc Xu.

Tiểu Tà nói:

– Lần này chắc có trò vui rồi.

Liền bảo Tiểu Linh và Tiểu Thất:

– Người này là một võ lâm cao thủ trong Lục quái giang hồ, chúng ta phải cẩn thận. Tiểu Linh phục kích hắn bên trái, Tiểu Thất phục kích hắn bên phải. Ta công hắn trước mặt. Phải nhớ chỉ công một chiêu, cả hai phải lập tức bỏ chạy, nếu không sẽ hỏng việc.

Tiểu Tà đắc ý nói:

– Lần này lão bỏ mạng rồi.

Khoảng cách càng gần, Tiểu Tà càng khẩn trương, chờ Đoạn Khắc Xu còn cách ba bước, Tiểu Tà hét lên:

– Nhào!

Một tiếng hét, Tiểu Tà như con cọp vồ dê, vận toàn công lực, mau như chớp hướng về Đoạn Khắc Xu, tay phải sử dụng Đại Bi Chỉ, đâm thẳng vào huyệt đạo đối phương.

Đoạn Khắc Xu bất ngờ thấy có người công tới, thế chỉ rất hiểm ác, lợi hại vô cùng, tay phải dùng “Bát Quái Chỉ” rồi biến chỉ thành trảo, tạt vào tay trái Tiểu Tà, thuận thế phân thân phát chưởng về Tiểu Tà.

Hai người tiếp một chưởng, cả hai đều chấn động.

Tiểu Tà lập tức quay thân, dùng chiêu “Phật Môn Thiên Lý” phát ra liên miên chiêu thức, hy vọng dành lại ưu thế, tạo cơ hội cho Tiểu Linh và Tiểu Thất ám kích.

Đoạn Khắc Xu thấy chiêu thức Tiểu Tà rất đặc biệt, cũng không dám liều lĩnh, liền xuất chưởng, tập trung nội lực công ngay Tiểu Tà, nhưng giữa lúc đó lại có phục binh hai mặt, Tiểu Linh và Tiểu Thất cùng một lượt công tới.

Đoạn Khắc Xu lập tức bảo vệ sinh mạng, hai chưởng phát ra hai bên phải trái, tính ép qua một bên thoát đi, không ngờ đã bị Tiểu Tà điểm trúng ba đại huyệt, ngã xuống đất bất động.

Tiểu Tà thở ra một hơi:

– Rất may! Lão bất tử này võ công quả cao siêu! Thôi chúng ta đi!

Tiểu Tà dự tính ngoài lão quỷ này đằng sau còn có nhiều tiểu quỷ đi theo, nếu không bỏ chạy e có nhiều rắc rối.

Lập tức, Tiểu Tà cùng Tiểu Linh và Tiểu Thất bắt Đoạn Khắc Xu đem về ngôi nhà lá.

Đoạn Khắc Xu lúc đến nhà còn hôn mê, Tiểu Tà muốn lại báo thù trước, nói lớn:

– Lão đầu tử! Trước đây lão đến thành Lang Châu hiếp ta, đoạt bàn xí ngầu, ta rất hận! Lão danh phận ra sao mà hiếp trẻ nhỏ? Nếu ta không phải là Dương Tiểu Tà trời sanh Kim cang mạng thì đã gặp nguy hiểm rồi. Trời có mắt! Nay lão lọt vào tay ta. Ha ... ha ... Ta thì không bạc đãi lão, chỉ nhổ láng hai chân mày của lão để lão ghi nhớ cái tên Dương Tiểu Tà này.

Tiểu Linh nói:

– Tiểu Tà! Huynh muốn nhổ lông mày của người ta để làm gì? Như vậy rất khó coi, chẳng thà nhổ tóc còn dễ coi hơn.

Tiểu Tà nói:

– Nhổ tóc không có ý nghĩa. Nhổ tóc thì mau mọc lại lắm, nhổ trụi chân mày mới lâu mọc.

Tiểu Linh cười khúc khích:

– Lúc nào cũng tìm được trò đùa.

Tiểu Tà cười hì hì:

– Người không có chân mày mới là đặc biệt. Tiểu Thất! Hãy cùng ta nhổ cho nhanh.

Tiểu Thất xông vào, tiếp tay với Tiểu Tà.

Bỗng nghe Tiểu Thất kêu đau.

Tiểu Tà nói:

– Thôi được! Còn lại ngày mai nhổ tiếp.

Tiểu Tà giải khẩu huyệt và mê huyệt cho Đoạn Khắc Xu, nói:

– Lão bất tử! Lão có biết đại gia đây là ai không?

Đoạn Khắc Xu mở to đôi mắt nhìn lại, té ra là người thiếu niên đã gặp tại chùa Hưng Long.

Lão kinh hãi:

– Ngươi là Dương Tiểu Tà? Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Lão phu tưởng ngươi đã chết tại Phi Long bảo rồi chứ? Cũng may! Ha ... ha ...

Tiểu Tà nói:

– Tất nhiên là ta còn sống, đâu cần ông nói. Ông là ác quỷ, dám đến Khai Phong biểu diễn xí ngầu lại còn đánh ta một chưởng suýt vong mạng, ta phải nhổ trụi lông mày ông.

Chỉ nghe Đoạn Khắc Xu kêu lên một tiếng, Tiểu Tà đã nhổ hết mười mấy sợi lông mày của lão.

Đoạn Khắc Xu nói:

– Dương Tiểu Tà! Ngươi nghe ta nói! Đó là sự hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm.

Tiểu Tà cười nhạt:

– Đến giờ phút này ông vẫn còn nói là sự hiểu lầm! Ông có nhớ chuyện trước kia không? Chân mày bên trái đã nhổ hết rồi, bây giờ phải nhổ bên phải.

Đoạn Khắc Xu vừa kêu lên một tiếng đau đớn, thì chân mày bên phải đã bị nhổ mất một nửa.

Đoạn Khắc Xu cứ kêu liên tục:

– Dương thiếu hiệp! Ta là người trong Lục quái, tên Đoạn Khắc Xu, cũng là bạn thân của ông nội ngươi. Hãy mau thả ta ra.

Đoạn Khắc Xu sở dĩ nói tên và danh hiệu mục đích làm cho Tiểu Tà nể mặt, đồng thời nhắc đến tình cảm của lão với ông nội Tiểu Tà cố ý là để cho Tiểu Tà nương tay, nhưng rất tiếc Tiểu Tà là con người cổ quái, có thù thì báo, có oán thì trả, cả lão đầu của gã, gã cũng không bỏ qua, làm sao nghe lời nói của Đoạn Khắc Xu.

Tiểu Tà nói:

– Lục quái! Tứ quái! Bạn thân của ông nội ta! Không sai! Không sai! Lý do rất đầy đủ! Nhưng ta làm sao tin vào lời nói của ông đây. Ông làm sao xóa mờ được câu chuyện tại chùa Hưng Long.

Đoạn Khắc Xu nói:

– Dương thiếu hiệp! Hãy thả ta ra. Ta có chuyện muốn nói.

Tiểu Tà đắc ý cười lớn:

– Ông muốn nói chuyện gì đây. Ông đừng có giở trò.

Đoạn Khắc Xu tiếp tục năn nỉ:

– Dương thiếu hiệp! Chúng ta mới từ miếu Lão Quân về đây, nghe nói ngươi đang ở tại Khai Phong nên mới theo về đây. Quả nhiên ngươi đang đến đó. Hãy mau thả ta ra. Ta là bạn thân của ông nội ngươi.

Tiểu Tà cười ha ... ha ...

– Té ra ông đã đến nhà tôi rồi! Rất là giỏi. Sao rồi! Ông có gặp ông nội tôi không?

Đoạn Khắc Xu nói:

– Dương thiếu hiệp! Chúng ta đến miếu Lão Quân, hồ Một Tháp tìm ông nội thiếu hiệp nhưng không gặp, nên chúng ta mới trở lại Trung nguyên tìm Dương thiếu hiệp.

Tiểu Tà hỏi:

– Tìm tôi! Có phải tìm tôi để cờ bạc không? Hay muốn tìm tôi để giao đấu.

Thấy ông đeo trên ngực hai hột xí ngầu lớn, tôi nhìn thấy đã tức lên rồi. Trước mặt Thông Thực Tiểu Bá Vương mà ông dám đeo xí ngầu sao?

Tiểu Tà quay lại nhìn Tiểu Linh, hy vọng Tiểu Linh thông cảm, đừng trách Tiểu Tà ác ý.

Tiểu Linh cười nói:

– Huynh đối phó với ông ta phải dùng đại đao mới đúng.

Tiểu Tà rất đắc ý, cười lớn, quay lại nói với Đoạn Khắc Xu:

– Lão quỷ! Trước mặt Quan Công mà ông dám dùng đại đao sao? Ông đã tới số rồi.

Nói xong, Tiểu Tà giật hai hột xí ngầu của lão đeo trên ngực nhét vào miệng.

Đoạn Khắc Xu thấy Tiểu Tà đùa cợt quá đáng, tức giận vô cùng, nhưng cũng không biết làm sao được.

Tiểu Tà điểm vào huyệt mê của Đoạn Khắc Xu, nói:

– Lục quái! Ta phải cảnh cáo các ngươi một bài học mới được.

Thực ra, Tiểu Tà cũng đã nghĩ đến hậu quả của việc làm này, vì Lục quái là những võ lâm cao thủ nổi tiếng trên giang hồ, có rất nhiều bản lĩnh, nếu muốn chọc vào hang cọp phải có cách bảo vệ lấy thân mình.

Bấy giờ đêm đã khuya, nhưng Tiểu Tà phải suy nghĩ kế hoạch ngày mai, nên hỏi Tiểu Linh:

– Tiểu Linh! Lục quái là người thế nào?

Tiểu Linh kể rõ bản lãnh và tánh nết của từng người trong Lục quái cho Tiểu Tà nghe.

Chỉ cần hiểu được cụ thể, Tiểu Tà đã nghĩ ra cách đối phó rồi.

Hắn nghĩ Đoạn Khắc Xu võ công uyên thâm như vậy thì đồng bọn nhất định không kém. Không chừng còn cao hơn lão quỷ này nữa. Nếu bắt ngay bọn họ không phải dễ dàng gì. Nhất là bọn người này lúc nào cũng liên thủ, hợp công.

Vì quá suy tính, Tiểu Tà không sao ngủ được.

Không bao lâu, trên mặt Tiểu Tà đã lộ ra nét vui tươi, hí hửng, cười lớn, gọi Tiểu Thất nói:

– Tiểu Thất! Ngày mai là ngày tốt, chúng ta phải uống rượu rồi.

Tiểu Thất không hiểu Tiểu Tà muốn nói gì, hỏi lại:

– Ngày tốt! Uống rượu? Hí ... hí ...

Tiểu Tà gật đầu:

– Đúng rồi! Ngày mai chúng ta nhất định phải uống một bữa thật say.

Với ý định này, Tiểu Tà đã nhắm thẳng vào lão Tửu quái, một nhân vật ghiền rượu trong nhóm Lục quái.

Tửu quái đã nổi danh là Đại tửu gia, thấy rượu không thể không uống. Đó là cơ hội rất tốt để Tiểu Tà vận dụng cơ trí.

Tiểu Tà nói với Tiểu Linh:

– Tiểu Linh! Lúc này muội cũng đã tiến bộ rất nhiều, có thể tham gia được nhiều việc.

Tiểu Linh nheo mắt:

– Cái gì tiến bộ? Huynh định bắt muội uống rượu sao? Không được đâu!

Tiểu Tà nói:

– Muội có nhiệm vụ được phân công. Đây cũng chính là để khảo nghiệm bản lãnh của muội xem có tiến bộ không? Nếu đã tiến bộ thì hôm nay muội phải hợp tác với huynh trong công việc này.

Tiểu Linh nghe Tiểu Tà khen cũng vui vui. Đây là lần thứ nhất, Tiểu Tà phân công trách nhiệm cho Tiểu Linh một công tác quan trọng, mà Tiểu Linh phải cố gắng thực hiện.

Tiểu Linh hỏi:

– Nhiệm vụ gì đây? Có vui không?

Tiểu Tà cười nói:

– Rất vui! Vui quá rồi! Muội chỉ cần đến thành Khai Phong mua hết rượu ngon đem về đây ... Tốt nhất là loại mỹ tửu trên năm mươi năm. Mua xong muội chở đến Thất Linh Cảm. Chúng ta lần này uống một bữa cho đã ...

Tiểu Linh kinh ngạc:

– Mua hết rượu của các tửu lầu sao?

Tiểu Tà gật gù:

– Mua hết, không chừa một hũ nào. Tất cả loại mỹ tửu đã quá năm mươi năm phải mua hết. Đồng thời còn phải mua thêm chút ít thức ăn nữa.

Tiểu Linh hỏi:

– Hôm trước chúng ta đã uống say một bữa rồi, sao hôm nay còn uống nữa.

Muội ...

Tiểu Tà nói lớn:

– Đừng có nhắc tới chuyện uống rượu bữa trước làm cho huynh tức giận lên.

Tiểu Linh tiu nghỉu:

– Không nhắc thì thôi, muội đi đây ...

Tiểu Tà gọi lại:

– Chờ một chút.

Tiểu Tà lấy một tấm ngân phiếu trao cho Tiểu Linh, nói:

– Không có tiền làm sao mua rượu được? Đây là ngân phiếu năm ngàn lượng, đủ để mua hết rượu trong thành Khai Phong. Muội đi đi! Nếu sai Tiểu Thất sợ bọn Lục quái phát hiện mưu tính của huynh. Hôm trước uống là uống rượu buồn, hôm nay uống là uống rượu vui. Muội hiểu chưa? Mau đi ... mau về ...

Tiểu Linh cầm ngân phiếu nói:

– Huynh yên tâm! Chỉ trong chốc lát muội đem rượu về ngay.

Tiểu Tà nói:

– Nếu mua quá nhiều, không có cách nào đem về hết thì đập bỏ, tuyệt đối không được để lại Khai Phong một chút rượu nào. Muội có biết không?

– Được rồi! Muội sẽ mua hết rượu nơi Khai Phong.

Tiểu Linh nói xong phóng mình đi.

Tiểu Tà nhìn theo cười:

– Hì ... hì ... Lần này Tửu quái không tức chết mới là lạ. Tiểu Thất! Chờ một chút chúng ta đến Thất Linh Cảm uống rượu cùng vui.

Tiểu Thất nói:

– Đúng! Chúng ta cùng uống rượu cùng vui.

Tiểu Tà và Tiểu Thất đem Đoạn Khắc Xu giấu trong nhà, rồi cùng nhau đến Thất Linh Cảm.

Trời đã vào buổi trưa ...

Tiểu Linh đã thuê một xe ngựa chở đầy mỹ tửu, hướng về phía Thất Linh Cảm chạy đến.

Tiểu Tà reo lên:

– Linh muội rồi ...!

Xe ngựa dừng lại Tiểu Tà nhìn các ché rượu to lớn, cười to:

– Khà ... khà ...! Tiểu Linh! Muội rất giỏi. Chúng ta mau khiêng rượu xuống.

Tiểu Linh nói:

– Còn lại một số chở không hết, muội đã đập bỏ ngoài đường. Ôi chao! Mùi rượu thơm ngát, bốc hơi đầy đường.

Tiểu Tà cười nói:

– Càng bốc hơi càng tốt ...

Ba người khiêng hết rượu xuống.

Tiểu Tà muốn cho mùi thơm của mỹ tửu bay thật xa để dẫn Tửu quái tới, nên đập bể thêm mấy ché rượu đổ ra ngoài đường. Số còn lại đều mở hết niêm phong.

Tiểu Tà nghĩ thầm:

– Công việc thế là xong rồi, chỉ còn “Chờ cá cắn câu”.

Trong thiên hạ này chỉ có Tiểu Tà mới diễn trò như vậy.

Tiểu Linh cũng cảm thấy Tiểu Tà làm chuyện này rất ngộ nghĩnh, không nhịn cười được, cũng không hiểu tại sao trong con người Tiểu Tà luôn luôn phát sinh những ý tưởng quái gở đó.

Trước Thất Linh Cảm cũng có nhiều người tò mò bao quanh. Mọi người không ai biết Tiểu Tà đang chơi cái trò gì đây.

Nơi này mấy bữa trước đã xảy ra một trận ác chiến, làm chết rất nhiều người, nên không ai dám tụ họp lâu, sợ rằng tai họa bất ngờ, nên chỉ dòm qua rồi bỏ đi.

Tiểu Tà kêu lên:

– Tiểu Linh! Đồ mặn đâu?

Tiểu Linh sực nhớ món thịt chó vẫn còn để trên xe, lập tức nhảy lên lấy xuống, cười nói:

– Thịt chó nơi đây còn thơm hơn nhiều.

Tiểu Tà tiếp lấy đồ ăn, dọn ra, rồi bắt đầu hưởng lạc thú say sưa.

Tiểu Tà vì trong mình còn có trách nhiệm nên không dám uống say, còn Tiểu Linh và Tiểu Thất thì uống đến nỗi say mèm.

Thời gian đã xế chiều ...

Bỗng thấy một lão đầu, trên tay cầm một bầu rượu màu đỏ, đôi mắt nhìn ngay vào Thất Linh Cảm, vẻ mặt thèm thuồng.

Tiểu Tà biết ngay vai chính trong vở kịch đã đến, vội chạy ra đón mời:

– Lão đầu! Ông có uống rượu được không?

Người này chính là Tửu quái trong nhóm Giang hồ Lục quái, lão đã bắt được mùi rượu đến đây ... và đang thèm muốn dỏ dãi.

Lão thích chí cười nói:

– Tiểu huynh đệ! Ta uống rượu rất giỏi.

Vừa nói vừa nhìn Tiểu Tà, hy vọng Tiểu Tà mời lão uống rượu.

Tiểu Tà cười lớn:

– Lão đầu ... chúng ta ... thì uống ... lớn một chút ...

Tiểu Tà giả say, cầm một bầu rượu trao cho Tửu quái, đồng thời cũng ôm ra một bầu rượu uống khề khà.

Hai người đi vào trong, vừa đi vừa uống không khách sáo.

Tiểu Tà nói:

– Chúng ta đi ăn ... thịt chó ...

Có rượu thì có bạn tốt. Tửu quái tưởng gặp được bạn tốt cười hí ... hí ... hướng vào mâm thịt chó ngồi xuống đất.

Tiểu Linh trông thấy, nói:

– Tiểu Tà! Tại sao ông râu dài này ...

Tửu quái nghe nói cũng không cần nhìn Tiểu Linh, cứ cầm thịt chó ăn ngấu nghiến, và nói:

– Râu ria thì ai cũng có ... cứ uống, cứ ăn đi đừng để ý đến lão phu.

Tiểu Tà cứ lấy rượu đưa cho lão Tửu quái uống đến say mèm, nằm lăn dưới đất, nhưng vẻ mặt vẫn thống khoái.

Tiểu Tà thấy cơ hội đã đến, đưa tay điểm vào huyệt mê. Tửu quái lập tức mê man.

Tiểu Tà đem Tửu quái về ngôi nhà lá, rồi trở lại dìu Tiểu Linh và Tiểu Thất.

Mặt trời đã lặn ...

Tiểu Tà nghĩ rằng cần phải để cho Tiểu Linh, Tiểu Thất ngủ một giấc để lấy sức, nên không động tới, chỉ giải huyệt mê cho Tửu quái.

Tửu quái tỉnh giấc, nói lẩm bẩm:

– Rượu! Hảo tửu ...

– Phạch!

Tiểu Tà đã đánh một tát vào mặt lão Tửu quái làm cho lão đau quá kêu lên:

– Tiểu huynh đệ! Tốt! Tốt!

Tiểu Tà hét to:

– Lão quái! Tỉnh lại! Ta là Dương tiểu gia có chuyện muốn nói với ngươi đây.

Tửu quái bị đánh đau, tỉnh lại mở mắt nhìn Tiểu Tà, kêu lên:

– Tiểu quỷ! Ngươi là ai?

Lão thấy huyệt đạo bị khống chế, đã biết là chuyện không lành rồi, hét lớn:

– Tiểu quỷ! Tại sao lại bắt lão phu đem đến đây? Ngươi chán sống rồi sao?

Tiểu Tà cười nói:

– Lão quỷ! Ngươi tưởng ngươi quan trọng lắm sao? Ta hỏi ngươi có phải là Giang hồ Lục quái tên Tửu quái hay không?

Tửu quái nói:

– Không sai! Chính lão phu là Tửu quái Vũ Thiên Sầu.

Tiểu Thất nói:

– Báo tên hiệu đâu cần phải khách khí như vậy? Hôm nay lão sẽ biết tay ta.

Nói xong, lấy lưỡi dao cạo một nửa hàm râu của Tửu quái.

Tửu quái kinh hãi la lên:

– Tiểu quỷ! Lão phu với ngươi không oán thù, tại sao đối xử như vậy?

Tiểu Tà cười nói:

– Đừng có kêu nài! Ta nói cho lão biết cũng không sao. Anh em của lão là Đoạn Khắc Xu đã kết oán với ta. Các ngươi là bọn người không tốt. Ha ... ha ... Chờ ta bắt hết cả bọn sáu người sẽ giải quyết cùng một lượt.

Tửu quái nhìn tướng mại Tiểu Tà một lúc, liên tưởng đến lời Đoạn Khắc Xu trước đây diễn tả, thì rõ ràng là hắn rồi. Không còn ai khác!

Lão lập tức nói:

– Tiểu huynh đệ! Ngươi hiểu lầm rồi! Đoạn Khắc Xu không phải cố ý gây oán.

Tiểu Tà nói:

– Không phải cố ý thì muốn gì đây? Chuyện này cũng xuất phát từ Lục quái.

Lão cứ ngoan ngoãn phục tùng ta, đừng chọc giận ta. Nếu không hì ... hì ...

Hắn đưa tay cạo thêm nửa hàm râu còn lại của Tửu quái.

Tửu quái tức hét lên:

– Dương Tiểu Tà! Tại sao ngươi dám đối xử với ta như vậy? Dù sao sư phụ của ngươi cũng không dám làm như vậy mà!

Tiểu Tà nhìn thấy Tửu quái tức giận lại càng đắc ý. Hắn cầm chặt lưỡi dao trong tay, nói:

– Tôi làm gì có sư phụ? Tôi chỉ biết ông là lão già độc ác, đồng bọn với Đoạn Khắc Xu. Hôm đó tôi thiếu điều bị Đoạn Khắc Xu đập chết. Tôi cạo râu ông cũng đã là quá dễ dãi rồi, lẽ nào muốn ta cắt tai sao?

Tửu quái không dám nói nữa. Đoạn Khắc Xu đã nói rõ tánh tình của tiểu tử này rất cổ quái, xảo quyệt, lọt vào tay hắn không bị lột da đã là may rồi. Chuyện này cũng do nơi Đoạn Khắc Xu gây nên, nếu lão không nhịn sẽ xảy ra điều không tốt cho hai bên.

Tiểu Tà nói:

– Ông hãy ngoan ngoãn nằm ở đây. Muốn uống rượu tôi có, muốn ăn thịt chó tôi cho. Tôi làm cho hả giận rồi sẽ tha các ông ra ... Lão Đoạn Khắc Xu đang bị trói tại bên trái góc tường, ông hãy đến đó nói chuyện cho có bạn.

Tửu quái từ từ bò đến chỗ Đoạn Khắc Xu.

Lão thấy Đoạn Khắc Xu đôi chân mày bị nhổ trụi, nghĩ rằng:

– Như thế thì mất bộ râu cũng là may mắn lắm rồi, không có gì phải ân hận.

Nghĩ như vậy, lão nằm xuống nghỉ ngơi.

Tiểu Tà lần này hành động rất mãn ý, nên tiếp tục việc bắt người.

Gã quyết định bắt tiếp Diệu quái Đơn Không Không.

Diệu quái Đơn Không Không là người bản lãnh võ công không có gì lợi hại, nhưng tài ăn cắp, ăn trộm thì thuộc vào hàng đệ nhất thiên hạ, nhờ vào đôi tay rất khéo léo, và đôi chân sử dụng khinh công rất thâm hậu.

Suy tính kế hoạch bắt Diệu quái Đơn Không Không, Tiểu Tà lẩm bẩm:

– Ăn trộm! Chạy nhanh! Về phần ăn trộm thì phải cần đến Tiểu Linh, còn phần chạy nhanh thì phải cần đến Tiểu Thất.

Qua một đêm trầm lặng ...

Sáng hôm sau, Tiểu Linh vừa thức dậy đã kêu la:

– Ôi chao! Đau đầu quá! Rượu này uống không được.

Tiểu Tà đang chờ Tiểu Linh dậy, nên đứng bên cạnh, cười nói:

– Tửu lượng của Tiểu Linh lúc này cũng khá lắm rồi! Một thời gian nữa muội cũng chiếm chức vô địch thiên hạ về nữ tửu.

Nói xong, Tiểu Tà bóp trán, xoa ót cho Tiểu Linh. Chỉ chốc lát Tiểu Linh đã hết đau.

Tiểu Linh hỏi:

– Hôm qua huynh đã bắt được người Tửu quái đó chưa?

Tiểu Tà nói:

– Bắt được rồi! Nhưng chưa đủ!

Tiểu Linh hỏi:

– Huynh còn định bắt người nữa sao?

Tiểu Tà gật đầu:

– Đúng vậy! Hôm nay chúng ta phải bắt lão ăn trộm Diệu quái Đơn Không Không.

– Bắt lão tại đâu?

– Cũng tại mé rừng Tiểu sơn.

– Lão Diệu quái đến đó làm gì?

– Huynh đoán chắc Đoạn Khắc Xu mất tích nơi đó, thế nào Diệu quái cũng đến đó tìm đồng bọn. Lần này muội có công tác nữa rồi.

Tiểu Linh hỏi:

– Công tác gì?

Tiểu Tà nói:

– Muội chỉ làm một con khỉ, leo lên cây cao, cầm một tấm kiếng chiếu ánh sáng mặt trời xuống ven rừng.

Tiểu Linh cười khúc khích:

– Chỉ làm như vậy thôi ư?

Tiểu Tà gật đầu:

– Chỉ làm như vậy, mục đích là dụ ăn trộm, tưởng trong mé rừng có báu vật, lão sẽ đi tìm. Ăn trộm thì có nhiều lòng tham và đôi mắt lanh lợi hơn mọi người, mỗi việc khác thường đều để ý. Muội phải làm việc này trong lúc mặt trời còn đang rực nắng.

Tiểu Linh vui vẻ tìm một tấm kính lớn, chạy vào rừng nơi Tiểu sơn.

Tiểu Tà gọi Tiểu Thất:

– Tiểu Thất! Hôm nay chúng ta bố trí bắt con mồi có khả năng chạy rất giỏi.

Việc này phải dùng đến tay nghề bủa lưới trong đêm.

Tiểu Thất hăm hở:

– Được! Đệ đã nhiều lần bắt thú ban đêm! Có gì là khó bẫy. Trong lúc đó Tiểu Linh leo lên đọt cây dùng tấm kiếng mượn ánh sáng mặt trời chiếu vào các lùm cây rậm.

Quả nhiên, lúc đó Diệu quái Đơn Không Không đang đi tìm Đoạn Khắc Xu, thấy ánh sáng trong rừng chói ra, đinh ninh trong khu rừng có báu vật, động lòng tham, chờ đến tối mạo hiểm vào rừng tìm kiếm.

Tiểu Linh ngồi trên cây, chiếu sáng cho đến lúc trời chiều đã mỏi mệt, Tiểu Tà gọi xuống:

– Tiểu Linh! Như thế đủ rồi! Chúng ta trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị ban đêm đi bắt mồi.

Ba người kéo nhau trở về ngôi nhà lá. Bấy giờ Đoạn Khắc Xu và Tửu quái Vũ Thiên Sầu vẫn còn đang ngủ say.

Tiểu Tà giải huyệt mê cho hai lão già ăn uống xong lại bế huyệt nằm một chỗ.

Tiểu Tà và Tiểu Thất ngụy trang thành hai bụi cây, núp sẵn nơi Tiểu sơn.

Quả nhiên, dưới ánh trăng mờ, có một bóng người chân đi rất nhẹ, lần mò đến, miệng lẩm bẩm:

– Nhất định là nơi đây đã phát ra ánh sáng lúc ban chiều, làm sao lầm lẫn được?

Tiểu Tà suýt bật cười:

– Đúng rồi! Đúng là lão ăn trộm trong nhóm Lục quái giang hồ. Lần này nhất định lão bị bắt rồi.

Diệu quái đang ngước mặt lên trời, chân nhẹ nhàng bước tới từng bước, quan sát rất kỹ.

Khi còn cách Tiểu Tà chừng năm bước, Tiểu Tà vùng hét lên, thoát ra ngoài vung chưởng đánh vào Diệu quái.

Diệu quái giật mình, trong lúc hoảng hốt vẫn né tránh được, phát chiêu công tới.

Tiểu Tà lập tức bỏ chạy, dẫn đối phương vào lưới bẫy.

Quả nhiên, Tiểu Thất đã chực sẵn, chỉ chờ Diệu quái phóng tới là bao lưới bắt gọn, mặc dù, Diệu quái khinh thân rất giỏi nhưng không thể nào lường trước được nguy nên đã lọt ngay vào bẫy.

Tiểu Thất mừng rỡ kêu to:

– Làm sao bây giờ? Bắt được rồi!

Tiểu Tà rất lanh lẹ, tiếng kêu của Tiểu Thất chưa dứt đã kịp nhảy đến điểm vào người Diệu quái, bế huyệt đạo.

Diệu quái Đơn Không Không chỉ còn biết nằm yên, giận dữ nói:

– Tiểu quỷ! Ngươi giăng bẫy bắt ta làm gì?

Tiểu Tà cười nói:

– Lão ăn trộm! Hôm nay Tiểu gia có việc nhờ lão đầu nên phải xử sự như vậy. Xin đừng giận.

Diệu quái nhìn thẳng vào mặt Tiểu Tà hỏi:

– Tiểu quỷ! Ngươi muốn nhờ ta chuyện gì?

Tiểu Tà nói:

– Tiểu gia nhờ lão đầu đi ăn trộm chó.

– Ăn trộm chó?

– Phải! ăn trộm con Hạo Thiên Khuyển của Dương Tiễn.

Diệu quái hét lên:

– Tiểu quỷ! Ngươi bảo ta lên trời sao? Chó của Dương Tiễn ở trên trời, ta làm sao ăn trộm được, chờ lúc nào ta chết đi thì mới đến đó ăn trộm được.

Tiểu Tà đắc ý cười:

– Hôm nay tiểu gia định đưa hồn của lão đầu tử lên trời mà.

Diệu quái cả kinh la to:

– Tiểu quỷ! Ngươi định giết ta sao? Ta với ngươi có thù hằn gì?

Tiểu Tà rút một lưỡi phi đao ra, ánh thép sáng chói, nói:

– Nếu không muốn đi ăn trộm thì tiểu gia cắt gân chân để không thể đi rình mò đây đó nữa.

Diệu quái la lên:

– Tiểu quỷ! Ngươi dám xâm phạm đến ta là đã chán sống rồi. Ta là Đơn Không Không nổi danh trong Lục quái giang hồ, làm sao ngươi dám đối xử với ta như vậy. Hãy thả ta ra.

Tiểu Tà nói:

– Như vậy là rất tốt. Đã có hai người anh em trong Lục quái đang uống rượu, ăn thịt chó tại nhà tiểu gia! Xin mời lão đầu tử ngoan ngoãn về đó sum họp bạn bè. Phải ngoan ngoãn, bất cứ một cử chỉ chống đối nào tiểu gia cũng không bỏ qua đâu.

Diệu quái đã từng nổi danh trong giang hồ cùng với cái tên Lục quái, hôm nay lại phải khuất phục dưới tay một đứa trẻ, làm sao không căm hận.

Dù vậy, huyệt đạo đã bị Tiểu Tà khống chế không còn biết sao hơn, đành theo Tiểu Tà về ngôi nhà lá.

Vừa về đến nơi, Diệu quái đã thấy Tửu quái và Đoạn Khắc Xu cũng đang bị bắt giữ, để nằm bên tường.

Diệu quái nổi giận nói:

– Hai lão hữu đi đâu mà bị bắt như vậy. Ta suốt hai ngày đi tìm không ra, rủi ro bị sa lưới.

Nói chưa dứt lời, Diệu quái bỗng cười lớn lên:

– Sao? Tại sao một người trụi râu, một người trụi cả lông mày vậy?

Đoạn Khắc Xu buồn bã:

– Chúng ta cũng bị rơi vào tay tên tiểu quỷ đó. Nó chính là một đứa con nít tinh ma không thể lường được.

Tửu quái nói:

– Lão huynh bị nó bắt, nhưng không mất một cái gì, còn chúng ta đứa trụi râu, đứa trụi lông mày mới là đáng buồn.

Diệu quái nói:

– Nó có phải là Dương Tiểu Tà, đệ tử của Âu Dương tiên sinh không?

Tửu quái nói:

– Cứ theo võ công mà suy đoán thì không sai. Nhưng hiện thời chưa minh bạch.

Tiểu Tà từ ngoài bước vào, nhìn Diệu quái:

– Diệu quái lão đầu! Ở đây có rượu, có thịt, ai cần gì có nấy. Hãy an tâm ở đây chờ tiểu gia bắt đủ sáu người rồi sẽ luận tội.

Diệu quái hỏi:

– Tiểu quỷ! Chúng ta với ngươi đâu có thù oán gì?

Tiểu Tà nói:

– Lão nên hỏi Đoạn Khắc Xu, người đeo xí ngầu kia thì rõ hơn.

Diệu quái nói lớn:

– A! Té ra là hiểu lầm! Hiểu lầm rồi.

Tiểu Tà hỏi:

– Trong Lục quái có sáu người, vậy thì còn ba người nữa, tiểu gia phải bắt cho đủ đem về đây chờ đợi. Nơi đây có rượu thịt đầy đủ, không đến nỗi buồn tẻ lắm đâu.

Tửu quái hỏi:

– Tiểu quỷ! Ngươi định bắt ai nữa?

Tiểu Tà nói:

– Còn lại ba người trong Lục quái thì có một người câm, một người điên. Hai người này tàn tật, tiểu gia bỏ qua, còn một người nữa là Cầm quái, tiểu gia nhất định phải bắt đem về đây.

Đoạn Khắc Xu hậm hực:

– Tiểu quỷ! Ngươi nói rất lớn lối! Cầm quái là người mưu lược, ngươi làm sao sánh kịp.

Tiểu Tà hỏi:

– Cầm quái hiện tại đang ở đâu?

Đoạn Khắc Xu nói:

– Hiện đang ở tại khách điếm Dật Lai, phòng thứ ba, đằng sau hậu viện.

Tửu quái nói:

– Tánh Cầm quái lão đệ hay mê gái, nên lúc nào cũng lưu trú nơi khách điếm.

Tiểu Tà nói:

– Nếu vậy thì quá tốt. Tiểu gia sẽ đi bắt lão quái đó đem về đây.

Diệu quái nói với Tửu quái:

– Lão huynh! Lời nói đó đã làm khổ cho Cầm quái rồi.

Dương Tiểu Tà như nắm được một nhược điểm của Cầm quái liền cười thầm, bước ra ngoài nói:

– Xin quý lão quái chờ đợi ít lâu. Tiểu gia nhất định bắt Cầm quái đưa về đây luận tội.

Tiểu Tà vừa bước ra ngoài, Diệu quái quay lại nói với Tửu quái:

– Nếu Dương Tiểu Tà thật là đệ tử Âu Dương Bát Không thì câu chuyện gây hấn hôm nay chỉ là chuyện hiểu lầm. Một đứa trẻ thông minh lanh lợi như vậy tôi muốn truyền lại công phu của tôi cho nó.

Tửu quái cười lớn:

– Công phu Diệu thủ sao?

Diệu quái nói:

– Đúng vậy! Đây là một công phu vô cùng lợi hại, nếu truyền cho một đệ tử đủ sức hấp thụ thì sẽ dùng được vào nhiều việc rất cần thiết.

Tửu quái nói:

– Nghe nói Âu Dương Bát Không rèn luyện võ công cho hắn gần suốt mười năm, nhưng hắn là đứa trẻ ham chơi, không lo luyện tập. Đến như Âu Dương Bát Không mà còn chưa rèn luyện hắn được, huống chi cái công phu của lão đệ bỏ ra ngoài tầm mắt của hắn rồi.

Diệu quái nói:

– Tôi sẽ làm cho hắn rất lý thú mà rèn luyện môn công phu này.

Tửu quái cười lớn, nói với vẻ chế nhạo:

– Lão phu rất hy vọng lão đệ trở thành sư phụ của hắn.

Diệu quái ngồi trầm ngâm không tranh cãi.

Tiểu Tà bước vào nói:

– Thịt rượu ở đây rất nhiều, đủ cho các lão quái giải khuây, đừng ai buồn bã.

Diệu quái nói:

– Tiểu quỷ! Ngươi dám giải huyệt đạo cho lão phu không?

Tiểu Tà nói:

– Lão quái định làm gì?

Diệu quái nói:

– Ta muốn thử xem ngươi có gan làm chuyện đó không?

Tiểu Tà nói:

– Được! Có gì không dám?

Tiểu Tà bước tới giải huyệt cho Diệu quái, tức thì Diệu quái vung chưởng lên, vận công đánh thẳng vào ngực Tiểu Tà.

Tiểu Tà đã biết Diệu quái tuy lanh tay lẹ chân nhưng võ công không có gì đáng sợ, lập tức tránh ra một bên, trả lại một chiêu.

Đây chỉ là một công phu trong chiêu “Khai vân khán nguyệt” nhưng Diệu quái không tránh kịp, thối lui mấy bước.

Tiểu Tà lập tức phóng tới, dùng chân đá vào mông đít của Diệu quái. Cũng may, thuật khinh thân của Diệu quái không phải tầm thường, chỉ nhảy một cái đã tránh khỏi đòn cước của Tiểu Tà.

Tiểu Tà liền phát liên tiếp ba chiêu, ép về phía Diệu quái, làm cho Diệu quái luôn luôn lùi ra sau.

Bỗng nghe Diệu quái hét một tiếng, phóng mình chạy nhanh như gió.

Tửu quái và Đoạn Khắc Xu trông thấy bàn nhau:

– Diệu quái khinh công tuyệt đỉnh, lúc này có chỗ dùng rồi.

Tửu quái nói:

– Tiểu quỷ đó đã lầm mưu lão đệ ta rồi.

Tiếng nói chưa dứt, đã thấy Tiểu Tà phóng mình đuổi theo.

Hai người đuổi nhau như hai cái bóng mờ.

Diệu quái ỷ vào tài khinh công, tưởng Tiểu Tà không sao đuổi kịp, nhưng trái lại, Tiểu Tà chỉ chạy một lúc đã đuổi kịp Diệu quái.

Diệu quái kinh hãi, vừa quay mặt ra sau lưng nhìn thì thân hình Tiểu Tà đã phóng vọt tới trước, chận lại.

Tiểu Tà cười ha ... hả ...

– Lão quái chạy thua ta rồi! Chuyện này chắc ông không lấy gì làm buồn, vì tiểu gia là người chạy bộ đệ nhất thiên hạ mà.

Diệu quái ngơ ngác, đứng lại nói:

– Bản thân của ngươi có tài như vậy sao?

Tiểu Tà nói:

– Không sai! Lão quái! Võ công và khinh công của ông đều thua tiểu gia, thế mà lại mang danh Lục quái giang hồ. Nhưng thôi, dù sao tôi cũng phải nể mặt ông, bây giờ tôi chạy để cho ông đuổi theo, như vậy thiên hạ sẽ không chê cười ông là hư danh.

Dứt lời, Tiểu Tà quay lưng chạy trở về, đằng sau Diệu quái đuổi theo, như đang ở trong tư thế chiến thắng vậy.

Tiểu Tà chạy đến trước túp nhà lá, la lớn:

– Tiểu Linh! Tiểu Thất! Ta đã thua lão quái này rồi.

Tiểu Linh sợ hãi, chạy ra ngoài, thấy mặt Tiểu Tà không chút gì sợ sệt, biết bên trong là một trò đùa. Nhưng Tửu quái và Đoạn Khắc Xu thì không nghĩ như vậy, tưởng rằng Diệu quái đã khống chế được Tiểu Tà. Nhưng nếu Diệu quái đã khống chế được Tiểu Tà thì tại sao không chạy đi, còn trở về làm gì?

Tửu quái hỏi lớn:

– Diệu lão đệ! Tại sao không thừa cơ hội trốn thoát?

Diệu quái có vẻ thẹn thùng không nói.

Tiểu Tà đã trả lời thay:

– Lão quái này không muốn bỏ rơi bạn bè, nên nhất định trở lại đây.

Câu nói của Tiểu Tà đã làm an lòng mọi người, không còn ai thắc mắc nữa.

Diệu quái nhìn Tiểu Tà, trong lòng đầy cảm mến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.