Tiểu Nam, Tiểu Nam

Chương 8: Chương 8




Quãng thời gian đó trôi qua rất đau khổ, tôi thường xuyên nghĩ tới cảnh kích thích, nóng cả người.

Tôi coi mẹ già là kẻ địch giả tưởng, khi cầm chổi và cây lau nhà đánh nhau, tôi không nương tay, đánh cho mẹ già ôm đầu chui như chuột, đợi tôi định thần lại thì lại bị mẹ đánh cho ôm đầu chạy…

Có lúc tôi coi bố tôi là Tiểu Phiên, lúc vui thì thơm thì yêu, lúc tức giận thì cấu thì đánh, bố tôi về nhà đều men theo tường mà đi, không gây sự với mẹ tôi được, cũng không gây sự với tôi được, thật đáng thương.

Đương nhiên là trước mặt Tiểu Phiên, tôi vẫn rất bình thường, thích cười thích đùa, hóm hỉnh, mẫn cán.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế, đặc biệt là Tiểu Vy biết tôi và Tiểu Phiên sắp đi nước ngoài du lịch nên bức xúc quá không kiềm chế được, chạy đến công ty tôi nói tôi là người thứ ba, là người mặt dày, đáng ra phải là cô ấy và Tiểu Phiên đi nước ngoài chơi mới đúng…

Sặc, tôi không còn gì để nói.

Cũng hay, đồng nghiệp trong công ty không cho tôi ra tay, họ đã xông lên rồi, bốn người phụ nữ chiến đấu với một kẻ thứ 3, lại còn hai bà cô xem ra nhìn thì tưởng là đánh nhau, khuyên can nhưng thực ra là gây chuyện.

Náo nhiệt!

Con mẹ nó náo nhiệt thật!

Luôn có cảm giác có chuyện sắp xảy ra thì đúng là xảy ra thật.

Tối hôm đó, Tiểu Phiên nói có việc nên bảo tôi cứ đi dạo phố đi, đi mệt rồi thì tìm chỗ nào đó ăn cái gì đó vậy.

Thật là trùng hợp quá đi, chỗ tôi cách một dãy bàn về phía sau, có hai người đang ngồi.

Không cần nói nhiều, mọi người đều biết cả rồi nhỉ:

Tiểu Phiên và Tiểu Vy.

Máu tôi dồn hết lên đầu, khí dồn xuống chân, suýt nữa thì nhẹ nhàng bay lên trời, tôi nghiến răng đến mức phát ra âm thanh.

Hai kẻ tiện nhân này, liệu trong mắt có còn tôi không hả, rốt cuộc coi tôi là cái gì?

Tôi nắm chặt cái cốc trong tay, chú em phục vụ mang thức ăn đến nhìn thấy mà phát hoảng. Tôi khốn khổ nở nụ cười, bảo chú em, không sao không sao.

Uống hết một cốc nước, tôi nói với bản thân, phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, hít thở sâu.

Tiểu Nam, rốt cuộc thì sao chứ? Mày chấp nhận coi như không biết gì và cứ thế tiếp tục, hay là làm ầm lên một trận vạch mặt hai kẻ tiện nhân, tôi coi thường hai người, hay là phong độ mà rời khỏi đây?

Uống hai cốc nước, cuối cùng tôi đã đứng dậy rồi.

Cuối cùng tôi đứng dậy rồi!

Tôi ngoảnh đầu lại.

Chết tiệt, khí trong người tôi một là xuất thế, hai là thăng thiên!

Cái con Tiểu Vy lại khóc lóc chui vào lòng Tiểu Phiên, Tiểu Phiên lại không có động đậy gì!

Xem ra, giống như tình nhân lâu ngày gặp lại, nước mắt tuôn trào.

Tưởng tôi hồ đồ mông lung sao!

Tôi ném mạnh cái cốc xuống đất, vỡ tan tành rồi bước dài tới.

Tiện nhân, thích chết à, xem đánh nhau à!

Hai người ngạc nhiên, tôi nhìn thấy rõ ràng trong mắt con tiện nhân đó có một tia vui sướng!

Vui vui vui, vui cái con mẹ ý, ăn phân chim à sao mà vui thế!

Tôi nhìn hai người họ, không nói câu nào, tôi lườm Tiểu Phiên: “Chuyện là thế nào? Giải thích, giải thích!”.

Tiểu Phiên đỏ mặt, hoảng hốt: “Anh…”.

Còn chưa nói xong thì Tiểu Vy đã sà vào lòng anh ấy và nói: “Bọn tôi yêu nhau!”.

Sặc, vớ va vớ vẩn, lại xài chiêu này, con mẹ nó,…

Tôi nhìn Tiểu Phiên, anh ấy vẫn hoảng loạn thế nhưng không đẩy Tiểu Vy ra khỏi lòng mình được.

Tôi càng nhìn càng ngứa mắt, càng nhìn càng tức giận.

Tôi tức từ tim đến đầu, cảm giác buồn nôn sắp dâng lên.

Tôi cầm cái đĩa thịt gà quay, úp thẳng lên đầu Tiểu Phiên.

Ớt đỏ, dầu vàng, ớt xanh, thật là đẹp.

Tiểu Vy hoảng sợ buông ra ngay.

Tiểu Phiên cố gắng gỡ kính ra và lau sạch, cái miệng cũng trơn tru hơn: “Tiểu Nam, là hiểu nhầm, em nghe anh giải thích đã!”.

Giải thích? Tôi lại vớ được cái lọ gì đó, tiếp theo là cà chua gì ấy nhỉ, đập lên đầu anh ta ngay lập tức, từng đợt từng đợt.

Giả vờ à? Tôi đau lòng.

Tôi khóc, tôi lại khóc rồi, con mẹ tôi vừa đánh người vừa khóc.

Khóc còn thảm hơn bị đánh, mất mặt quá đi mất!

Sau khi giải quyết xong Tiểu Phiên, tôi quay sang nhìn Tiểu Vy, đầu tiên là túm tóc cô ta, tiện nhân! Không đánh cô thì cô không biết Mã vương gia *có mấy cái mắt hả?

Tát cho hai cái nảy lửa, sau đó tôi đạp đổ cả cái bàn.

Tôi chỉ mặt Tiểu Phiên đang lau kính, nói:

“Anh là tiện nhân, anh nhớ kỹ cho tôi, coi như anh ác, sau này đừng để tôi gặp lại, gặp một lần đánh một lần”. Sau đó tôi còn cố ý dẫm lên kính của anh ta một phát.

Đến bàn, tính tiền!

Ông chủ lắp ba lắp bắp, tính tính sau đó tôi móc ra vài tờ nhân dân tệ và nói: “Không cần trả lại”.

Ông chủ nhìn tôi với vẻ đồng tình, nói: “Cô gái, bảo trọng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.