Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 88: Chương 88: Phiên ngoại 2




"Được rồi, em mua ít thôi, ăn không hết thì lãng phí." Đã sắp đến Tết, Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài đi dạo siêu thị. Ngày thường bọn họ không có thời gian để đi, Lạc Thanh Hoài hiện tại nhìn cái gì cũng muốn mua, căn bản không dừng nổi, Hoắc Chu vẫn luôn phải ngăn cản hắn.

"Vâng." Lạc Thanh Hoài vui vẻ đồng ý, vừa quay đầu lại nhìn trúng một hộp chocolate: "Nhãn hiệu này em còn chưa từng ăn bao giờ, chúng ta mua một hộp nếm thử được chứ?"

Giọng điệu hắn tủi thân như vậy, Hoắc Chu làm sao có thể từ chối được? Anh cũng lười nói chuyện.

Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, phát hiện phòng khách đã chất đầy đồ Tết.

Người một nhà hai mặt nhìn nhau, nhịn không được mà đều cười rộ lên.

Cha Hoắc một bên sửa sang đồ vật, một bên nói: "Không phải đã nói với mấy đứa không cần mua gì sao? Một đám không biết nghe lời."

Trước đây Lạc Thanh Hoài cùng Tiểu Thải Hồng đều để dành một ít tiền, bọn họ ngày thường không dùng tiền làm gì nên đến Tết liền dốc sức mua, hận không để dọn cả siêu thị về nhà.

"Không sao đâu ạ, không nhiều lắm." Lạc Thanh Hoài cười nói, "Ca ca có thể ăn nhiều một chút."

Hoắc Chu còn đang uống nước, nghe vậy trừng Lạc Thanh Hoài một cái: "Sao còn muốn anh ăn nhiều? Anh không phải heo."

"Anh quá gầy." Lạc Thanh Hoài nói, "Phải bồi bổ."

"Là ai mỗi ngày đều lôi kéo anh đi tập mấy bài ma quỷ?" Hoắc Chu không vui.

"Tập luyện vì thân thể khỏe mạnh, không đụng chạm tới ăn nhiều chút nào." Lạc Thanh Hoài quay đầu cười lộ hai lúm đồng tiền với mẹ Hoắc, "Đúng không, mẹ?"

Mẹ Hoắc gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, ba đứa đều quá gầy, phải ăn nhiều một chút."

Cũng giống như các bậc cha mẹ khác trên thế giới, mẹ Hoắc cũng cảm thấy mấy đứa nhà mình dù lớn thì vẫn là trẻ con, dù béo cũng sẽ tính là thiếu dinh dưỡng.

Tiểu Thải Hồng ngồi một bên nhịn không được mà nói: "Em cảm thấy, giữa ba chúng ta thì anh Lạc gầy nhất, đúng không, anh Hoắc?"

Hoắc Chu cười ha hả: "Đúng vậy."

Vì thế, buổi tối cha Hoắc làm một bàn đầy đồ ăn, ba người đều ăn no căng.

Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài ăn cơm xong, ngồi chơi thêm hai tiếng mới trở về nhà, trời đêm mùa đông nên rất ít người trên đường.

Lạc Thanh Hoài đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Chúng ta chạy bộ về nhà nhé?"

Chân Hoắc Chu mềm nhũn: "Hoài Bảo, em điên rồi sao?"

Kỳ thật nhà Hoắc Chu cách nhà cha mẹ cũng không tính quá xa, nhưng mà lấy tốc độ của Hoắc Chu vẫn là phải chạy đến nửa tiếng đồng hồ. Đương nhiên, đối với Lạc Thanh Hoài đã quen trước khi ăn sáng hay trước khi ngủ đều phải chạy bộ mười cây số mà nói thì đây căn bản không tính là chạy bộ.

Chuyện của Long Hạo Kiệt khiến trong lòng Lạc Thanh Hoài trước sau còn sợ hãi, vẫn muốn dạy Hoắc Chu thêm một chút kỹ năng phòng thân. Đầu tiên là lôi kéo anh đi học bơi, lại một hai phải dạy anh mấy thế võ trong quân đội, luyện bắn súng, nếu không phải Hoắc Chu kiên quyết phản đối thì hắn có khả năng sẽ còn kéo anh tới lớp quyền anh, lớp Taekwondo,...

"Chạy bộ thật ra cũng không có gì, nhưng trời lạnh như vậy, nếu bị cảm thì phiền toái. Sắp Tết rồi, mẹ nhất định sẽ tức giận." Da mặt Hoắc Chu hiện tại cực kỳ dày, "Chúng ta vẫn nên về nhà sớm một chút, làm vài chuyện vui vẻ, trời lạnh như vậy rất hợp để làm ổ trong chăn, ôm Hoài Bảo ngủ."

Lạc Thanh Hoài lặng lẽ nhếch nửa khóe miệng, bắt một chiếc xe, còn nói với tài xế: "Tài xế, phiền chú nhanh hơn một chút, chúng cháu đang gấp."

Hoắc Chu: "..."

Làm vài chuyện vui vẻ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Chờ hai người tắm rửa xong, nằm xuống chuẩn bị ngủ, đã tới một giờ sáng.

Hoắc Chu xoa xoa eo, nhíu mày nói: "Hoài Bảo, em lại cho anh vào tròng, đúng không?"

Lạc Thanh Hoài chỉ cười, không nói tiếng nào.

Hắn đứng ở mép giường, theo thói quen chờ Hoắc Chu nằm trong chăn, lại thuận tay sửa sang lại đồ trên tủ đầu giường mới tắt đèn nằm dán vào Hoắc Chu, hôn một cái lên ấn đường của anh: "Lừa hay không không quan trọng, vui vẻ là được... Anh ngủ ngon."

Hoắc Chu bắt lấy tay hắn, rất tự nhiên mà đan mười ngón vào nhau: "Đúng rồi, bọn em sắp xếp được lịch trực Tết chưa?"

"Rồi." Lạc Thanh Hoài duỗi tay thay Hoắc Chu chỉnh lại góc chăn, "Em trực tối mùng hai và mùng ba."

Hoắc Chu: "Trùng hợp như vậy? Anh cũng trực mùng hai."

Lạc Thanh Hoài: "Vâng, thật trùng hợp."

"Trùng hợp cái đếch, em lại hối lộ ai, lấy tin tình báo từ đâu vậy?" Hoắc Chu ngẩng đầu, cắn một cái lên cằm hắn.

"Đừng lộn xộn." Giọng Lạc Thanh Hoài có ý cười, "Khi Hạ Thi Đào đi giao lịch trực có ngồi ở văn phòng chúng em một lúc."

"Lại là nha đầu này." Hoắc Chu tức tối nói, "Luôn mồm gọi anh là thầy, vì sao lại quyết một lòng với em vậy? Rốt cuộc em đã làm gì con bé?"

"Bởi vì ẻm gọi em là sư nương." Lạc Thanh Hoài dừng một chút, "Anh không muốn trực ban cùng nhau?"

"Không phải." Giọng Hoắc Chu mang theo ý cười không khống chế được, "Chỉ là cục trưởng Lâm lo rằng chúng ta làm xằng bậy trong văn phòng, người trực Tết lại thiếu..."

Lạc Thanh Hoài: "... Nếu không thì chúng ta liền xằng bậy cho ông ấy xem? Để ông ấy đỡ phải lo lắng đề phòng."

"Ha ha ha..." Hoắc Chu vùi vào ngực Lạc Thanh Hoài cười một trận, "Đừng chọc anh cười, cuối năm nhiều việc, nghỉ ngơi không tốt nên không có sức."

Lạc Thanh Hoài quả nhiên không nói gì nữa, một bên nhắm mắt cảm nhận cảm giác tê tê dại dại lại thêm ngứa ngứa ở ngực, một bên vỗ nhẹ lưng Hoắc Chu để giúp anh mau đi vào giấc ngủ.

"Ca ca..." Hoắc Chu đã sắp ngủ, Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên gọi anh một tiếng, "Tết cùng em đến một chỗ được không?"

Hoắc Chu không chút nghĩ ngợi đã nói: "Được."

Mùng một Tết, Hoắc Chu theo Lạc Thanh Hoài lên tàu cao tốc.

"Chúng ta đi đâu?" Hoắc Chu nhìn địa chỉ trên vé tàu, "Quê em sao?"

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu: "Vâng."

Người trên tàu không nhiều lắm, Hoắc Chu thấy không ai chú ý đến bọn họ, nghiêng đầu dựa vào vai Lạc Thanh Hoài: "Anh xem như đi gặp cha mẹ sao? Thật căng thẳng."

Lạc Thanh Hoài hôm nay không nói nhiều, lúc này mới hơi hơi mỉm cười: "Anh tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ rất thích anh."

Hoắc Chu chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn: "Nhưng sao anh lại cảm giác em còn căng thẳng hơn anh nhỉ? Chẳng lẽ không phải lo rằng anh không thể hiện tốt?"

"Đương nhiên không phải." Lạc Thanh Hoài nao nao, sau đó thừa nhận, "Em đúng là rất căng thẳng, nhưng không phải vì anh."

Hoắc Chu không hỏi vì sao, chỉ yên lặng vươn tay, nắm tay Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài mở rộng tay, tự nhiên đan mười ngón tay với anh, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Em cũng phải mười năm rồi chưa về, không biết... hiện tại quê như thế nào, không biết bà nội cùng cha em có tức giận không..."

"Sẽ không đâu." Hoắc Chu tăng lực trên tay, "Bọn họ đều rất tốt, em tin tưởng anh."

"Vâng." Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút.

Hoắc Chu lại hỏi: "Nhưng mà em không đem tro cốt của mẹ về táng bên cha sao?"

Lạc Thanh Hoài lắc đầu: "Trước khi mẹ em ra đi đã dặn dò rồi, không cần dời bà về."

Hoắc Chu đắn đo: "Chắc là bà ấy không muốn để em thêm phiền toái nhỉ?"

Mẹ Lạc yêu cha Lạc như vậy, chắc chắn sẽ muốn hợp táng cùng ông ấy. Nhưng thời điểm bà qua đời, Lạc Thanh Hoài chỉ là một đứa trẻ.

"Em biết." Lạc Thanh Hoài nói, "Nhưng trước đó em cảm thấy chưa báo được thù thì không có mặt mũi trở về gặp bọn họ, cho nên... Hiện tại em muốn về nhà nhìn xem, nếu có thể thì qua một thời gian nữa sẽ đem tro cốt của mẹ về an táng."

Hoắc Chu hôn lên tay hắn một cái, không nói gì nữa.

Xuống tàu cao tốc, bên ngoài nhà ga có rất nhiều xe, nhưng chào giá đều cao đến dọa người.

"Ở trước có một điểm đỗ xe, dành cho những xe vận chuyển hàng hóa chính quy." Hoắc Chu dẫn Lạc Thanh Hoài đi phía trước, "Đừng ở đây theo chân bọn họ."

Lạc Thanh Hoài đi được hai bước bỗng nhiên cảm thấy không đúng, "Làm sao anh biết? Anh đã tới đây sao?"

Hoắc Chu cứng đờ, sau đó nói: "Nhà ga nào cũng đều như thế này, em chưa từng đi xe sao? Kiến thức cơ bản đó... Em nhìn xem, còn có cả biển báo chỉ đường."

Lạc Thanh Hoài bán tín bán nghi đi theo anh.

Quê Lạc Thanh Hoài ở một thôn nhỏ, nơi này giao thông không quá tiện lợi, lo rằng khi trở về không tìm thấy xe, Lạc Thanh Hoài muốn để taxi chờ ở đây một chút.

Hoắc Chu ngăn hắn lại: "Trong thôn còn có xe có thể đưa, chúng ta không biết khi nào mới đi, để người ta về trước đi."

Lạc Thanh Hoài bán tín bán nghi nhìn anh: "Đây cũng là kiến thức cơ bản?"

"Đương nhiên." Hoắc Chu mạnh miệng nói, "Em ngẫm lại xem, địa phương hẻo lánh như vậy, trong thôn nếu không có xe, chẳng may xảy ra chuyện thì phải làm sao? Đúng không? Người có chút đầu óc làm ăn thì đều có thể nghĩ đến việc mua xe tới đón khách."

Lạc Thanh Hoài không hỏi lại, tim đập nhanh hơn.

Hiện tại dân ở quê càng ngày càng ít, toàn bộ thôn đến hơn nửa nhà không có ai ở, nhưng trong nhà những người còn ở lại đều rất náo nhiệt tưng bừng.

Dì sống ở nhà đầu tiên của thôn nhìn thấy bọn họ, vội vàng bưng một bàn đồ ăn vặt lớn tới chào hỏi: "Đến rồi? Chúc mừng năm mới!"

Lạc Thanh Hoài còn tưởng rằng dì nhận ra mình, đang suy nghĩ xem nên xưng hô như thế nào thì nghe được Hoắc Chu ngọt ngào nói chuyện với dì: "Chào dì ạ, chúc mừng năm mới! Nhà dì năm nay ăn Tết thật náo nhiệt, bọn nhỏ đều đã trở lại ạ?"

Anh vừa nói vừa lấymột túi điểm tâm nhỏ từ trong ba lô to Lạc Thanh Hoài đang đeo: "Là cháu tự mình làm, mọi người nếm thử xem."

Dì vô cùng vui vẻ, nhận đồ ăn lại nhìn Lạc Thanh Hoài hỏi: "Cậu bạn đẹp trai này là ai vậy?"

"Dì nhìn lại xem?" Hoắc Chu cười nói, "Cậu bạn đẹp trai này họ Lạc, có phải rất quen mắt không ạ?"

"A, là Thanh Hoài!" Dì lập tức nghĩ ra, sau đó hốc mắt đỏ ửng, "Cháu tìm được thằng bé rồi? Chúc mừng chúc mừng... Thật sự là quá tốt, Thanh Hoài đã lớn như vậy rồi... Này, mọi người mau ra đây xem, Lạc Thanh Hoài đã trở về!"

Dì hét to một tiếng, những người xung quanh đều chạy tới gặp Lạc Thanh Hoài, mồm năm miệng mười hỏi rất nhiều vấn đề.

Lạc Thanh Hoài dường như nghe không rõ bọn họ đang hỏi cái gì, trong mắt chỉ có bóng dáng Hoắc Chu đang cười tủm tỉm hàn huyên với mọi người, hắn dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khống chế được mà không bật khóc. Nhưng giọng trả lời câu hỏi vẫn rất run rẩy, khiến cho thật nhiều người đều đỏ hốc mắt theo.

"Bọn cháu lên núi trước." Hoắc Chu tạm biệt mọi người.

Một bà lão cầm một túi đồ vật đi tới: "Buổi trưa vẫn là đến nhà ăn cơm đi."

Bà lão này Lạc Thanh Hoài biết, trước kia ở cách vách nhà hắn, có quan hệ rất tốt với bà nội, họ Tô. Túi bà cầm là túi hương trầm, nến, tiền giấy cùng dây pháo này nọ.

Hoắc Chu nhận lời: "Cảm ơn bà Tô ạ, phiền bà rồi."

Rời xa đám đông, Hoắc Chu nhìn Lạc Thanh Hoài lặng lẽ, nói: "Anh..."

"Mỗi năm anh đều tới đây sao?" Lạc Thanh Hoài nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Chu gật gật đầu: "Ừ... Anh nghĩ, chỉ cần em trở về thì chắc chắn sẽ tới đây. Cho nên mỗi năm anh đều tới thử thời vận."

Nước mắt Lạc Thanh Hoài nhịn hồi lâu cuối cùng cũng tràn mi.

Hoắc Chu không nói gì thêm, chỉ là nắm tay hắn: "Hiện tại trên núi ít người trồng trọt, đường không dễ đi, em đi theo anh."

Lạc Thanh Hoài không nói gì, cúi đầu đi theo Hoắc Chu.

Tới nơi an táng bà cùng cha Lạc Thanh Hoài, hắn im lặng một lúc lâu.

Chung quanh phần mộ có chút cỏ dại, nhưng có thể nhìn ra được là mọc chưa lâu, không vượt quá thời gian một năm. Hơn nữa bia mộ cũng tương đối mới, tầm hai ba năm, phần mộ cũng là mới xây lại.

"Nơi này từng có chuyện sao?" Lạc Thanh Hoài sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói khàn khàn.

"Hai năm trước từng xảy ra một trận lũ lụt." Hoắc Chu nói, "Anh tìm bà Tô giúp đỡ tìm người tới xem qua, sửa chữa một chút, lại nhờ thôn dân hỗ trợ, cho nên thân thiết với mọi người hơn."

Lạc Thanh Hoài đột nhiên ôm lấy Hoắc Chu, khóc giống một đứa trẻ: "Rất xin lỗi..."

Nếu không có Hoắc Chu, chờ hắn trở về, khả năng đến hài cốt của bà cùng cha đều không tìm thấy. Mấy năm nay tuy hắn bận thì bận thật nhưng cũng không đến mức không có thời gian về nhà tế tổ một lần, rất nhiều lý do đều không thay đổi được sự thật này.

Hoắc Chu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của hắn đang chảy xuống: "Đừng nói xin lỗi, em đã làm rất tốt rồi. Bà cùng cha nếu ở dưới suối vàng mà biết, nhất định đều cảm thấy rất hãnh diện vì em."

Lạc Thanh Hoài hơn mười tuổi đơn độc một thân một mình đi bộ đội, gánh cả hận thù cùng chính nghĩa trên vai. Hắn không có thời gian trở về, cũng không dám trở về, nếu không làm cho bản thân nhẫn tâm hơn một chút, làm sao có thể nuốt trôi nhiều khổ như vậy?

Những tâm tư này Lạc Thanh Hoài chưa bao giờ nói ra ngoài miệng, Hoắc Chu không hỏi cũng hiểu.

Lạc Thanh Hoài tâm tính cứng cỏi, khóc một lúc lâu đã có thể khống chế được cảm xúc của mình.

Hắn đang muốn nói chuyện, Hoắc Chu lại bỗng nhiên nhẹ nhàng "Ai da" một tiếng.

"Làm sao vậy?" Lạc Thanh Hoài căng thẳng.

Hoắc Chu che mặt ngượng ngùng: "Anh cứ như vậy mà đổi giọng gọi bà cùng cha, có phải là không biết xấu hổ hay không?"

Tâm trạng Lạc Thanh Hoài khá hơn một chút: "Đương nhiên là không rồi, dù bà nội cùng cha có không nhận đứa con trai là em thì cũng sẽ nhận anh là con dâu."

"Con dâu cái gì? Rõ ràng là con rể." Hoắc Chu cười nói, "Bỏ đi, trước mặt bà cùng cha thì cho em có chút mặt mũi đi, con dâu thì con dâu."

"Hoắc Chu, cảm ơn anh." Lạc Thanh Hoài nghiêm túc nói, "Cảm ơn anh đã đi vào cuộc đời em, anh đúng là thiên sứ của em."

"Đừng buồn nôn như thế." Vành tai Hoắc Chu lặng lẽ đỏ rực, nói tránh đi, "Anh cũng đã sửa miệng rồi, đến dập đầu trước bà và cha."

Lạc Thanh Hoài buông anh ra, Hoắc Chu liền quỳ gối trước mộ, nghiêm túc dập dầu: "Thưa bà, thưa cha, con rất vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận mà dập đầu cho mọi người. Mọi người yên tâm, con cùng Hoài Bảo nhất định sẽ luôn hạnh phúc."

Anh nói xong, quay đầu cười cười với Lạc Thanh Hoài.

Mặt trời lên muộn, như vừa mới phá tan tầng mây, ở phía sau anh phủ thêm một tầng ánh sáng lóa mắt, thoạt nhìn giống như Hoắc Chu đang sáng lên.

Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Chu. Khi đó hắn vừa mới dọn đến khu tập thể phía Bắc, bọn Hoắc Chu còn tưởng hắn là một cô bé, lén chạy tới sân rình coi. Lạc Thanh Hoài nghe được tiếng động, cố ý hắt cho bọn họ một chậu nước rửa rau.

Bàn Đôn xui xẻo nhất, từ đầu đến chân đều ướt sũng nước, cậu ta tức giận muốn tìm Lạc Thanh Hoài tính sổ. Hoắc Chu rõ ràng chỉ bằng một nửa Bàn Đôn lại kiên trì che trước cửa nhà hắn, công bố muốn "bảo vệ em gái".

Ngày đó cũng giống hôm nay, đều là một ngày mặt trời rực rỡ, Lạc Thanh Hoài từ khe cửa lén nhòm ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy tất cả ánh mặt trời đều rải trên người Hoắc Chu.

Nhưng Hoắc Chu thoạt nhìn còn ấm áp hơn mặt trời.

- ------------------------------

Thú thật với các thím là bộ này có rất nhiều chỗ khiến em khó chịu vì dính lôi và tình tiết teenfic vkl nhưng chương này chính là chương làm lu mờ hết tất cả những chỗ đó luôn huhu vì chương này mà em quyết định bếch bộ này về edit á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.