Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 7: Chương 7




Hôm đó, Nguyệt Vô Phong bởi vì thuốc kích thích mà chiếm đoạt thân thể Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm cũng coi là giả vờ chối từ, thúc đẩy chuyện hôn nhân của mình. Lúc mây mưa, Hoa Nhiễm nói đùa mà thành thật, nàng đã dự tính xong cuộc sống của mình.

Sau khi mây mưa, Hoa Nhiễm cưỡng ép Nguyệt Vô Phong phụ trách cưới nàng, mà Nguyệt Vô Phong cũng cuối cùng đồng ý. Khi trời sắp tối, các nam nhân mua thuốc kích thích theo nhau tới, bình thường vào lúc này nhà của Hoa Nhiễm mở rộng cửa, hôm nay thì khép hờ, bọn họ cũng không thèm để ý, đẩy cửa ra, một mùi phóng đãng xông vào mũi, ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa chiếu vào, nhìn những thứ vừa mới xãy ra trên chiếc giường trong nhà này mà không hiểu thì bọn họ sẽ uổng phí là nam nhân.

Đêm đó, Hoa Nhiễm mời người trong thôn tới chứng kiến hôn nhân của bọn hắn, ngày thứ hai, vứt bỏ tất cả nơi này, nàng muốn mang hắn về cho Hoa Yêu cha nàng nhìn một chút, nàng có thể ra tay bắt được chàng rễ rùa vàng, cho thấy cũng không phải là không có ai muốn Tiểu Hoa nàng.

Gần một tháng tròn, Nguyệt Vô Phong tìm hiểu tính khí của Hoa Nhiễm. Hắn biết nàng chỉ là một thôn nữ, cả tiếng rao hàng bán thuốc cũng rất dân dã, nhưng hắn không biết nàng rất hung hãn, nàng sẽ rống to, la hét với hắn, cũng sẽ động thủ đánh người, sức lực vẫn rất lớn. Hơn nữa nàng còn luôn nhắc đến một loại lý luận kỳ quặc của Hoa Yêu.

"Cha ta nói, giữa phu thê phải ôm ấp thật nhiều, gần gũi thật nhiều, làm thật nhiều".

Lúc Nguyệt Vô Phong vừa mới nghe Hoa Nhiễm nói những lời này, hắn đang thong thả uống trà, nghe nàng nói xong, nước trà trong miệng bị hắn phun hết ra ngoài.

Cổ họng của hắn giờ phút này bị sặc nước trà, nên hắn đang che miệng ho khan, Hoa Nhiễm chuyển tới phía sau hắn, ôm hắn, thân thể thật mềm mại dán chặt vào lưng của hắn, khi đôi tay nàng bắt chéo phần bụng rắn chắc của hắn, ôm rất nhẹ, trong nháy mắt, Nguyệt Vô Phong cảm giác thân thể mình cứng ngắc. Hắn có thể cảm nhận mùi vị trên người Hoa Nhiễm, trên người của nàng có một loại mùi hoa nhàn nhạt rất tự nhiên cùng với mùi thơm cơ thể nàng quyện lấy nhau.

Hoa Nhiễm ôm hắn, không tim không phổi ở sau lưng hắn cười, "Coi như cãi nhau, cũng phải như vậy a, cha ta nói rồi, mỗi ngày đều muốn. . . . . . làm như vậy".

Nàng ở phía sau hắn cọ tới cọ lui, đầu ngang nhiên chồm qua hôn một cái vào má Nguyệt Vô Phong rồi buông hắn ra, "Tướng công, ngươi về sau cũng phải như vậy với ta nha".

Cái gì ôm ấp thật nhiều, gần gũi thật nhiều, đến lúc đó mỗi ngày đều có, nửa tháng trước đều là Hoa Nhiễm chủ động, Nguyệt Vô Phong đỏ mặt, sau đó là Nguyệt Vô Phong chủ động. Về phần này làm một chút. . . . . .

Sau lần đầu tiên, Hoa Nhiễm vẫn oán giận Nguyệt Vô Phong không biết thương hương tiếc ngọc, vì vậy Nguyệt Vô Phong ngoài việc nói xin lỗi, còn cố gắng đi mua một ít đồ chơi bồi thường cho nàng. Buổi tối mặc dù ngủ chung giường, tuy nhiên thân thể tiếp xúc không nhiều.

Mấy ngày sau, Hoa Nhiễm lên đường đi khỏi thôn Bảo nhưng cứ đi lòng vòng. . . .

Những ngày kế tiếp, càng không thể đi khỏi . . . . . . Hoa Nhiễm bị quên đường, liên tục đi nhầm, đi bảy hướng cuối cùng đi lộn trở về thôn Bảo, tiếp tục đi tám hướng, Nguyệt Vô Phong và nàng ngày đêm lên đường, mệt mỏi không chịu nổi. Không còn tinh lực để làm chuyện kia.

Nguyệt Vô Phong bị dày vò, dùng sức véo vào mặt Hoa Nhiễm, "Hoa Hoa, ngươi không hơn đứa ngốc bao nhiêu, đường đi cũng không nhớ rõ".

Hoa Nhiễm mắt đỏ lên, bụm mặt ô ô giả vờ khóc, "Ta nói cho cha ta biết, ngươi khi dễ ta. . . . . . Ô ô. . . . . ."

"Được rồi, được rồi, đừng khóc. . . . . ." Nguyệt Vô Phong cảm thấy sự kiên nhẫn của mình bị mài đến nổi chỉ còn lại cặn bã, nàng thỉnh thoảng thanh thuần, thỉnh thoảng bá đạo, cũng không biết làm thế nào đối với nàng nữa, lúc này Hoa Nhiễm ngẩng mặt tươi cười, "Tướng công, ta biết ngay là ngươi thương ta".

Nguyệt Vô Phong đưa tay lau nước mắt cho nàng, mắt nhìn về phía nơi khác, "Chúng ta nên lên đường thôi, vốn chỉ có ba dặm, chúng ta lại đi lanh quanh mười mấy dặm đường, gần một tháng rồi!"

Nếu hắn còn võ công, đi mấy dặm đường không là gì, lúc này bị nàng cho ăn thuốc, không có bao nhiêu hơi sức để đi, mà Hoa Nhiễm tinh lực dồi dào, luôn nhảy nhót trước mặt, thỉnh thoảng xoay người lại, quát to một tiếng, "Nguyệt Vô Phong, ngươi mau lăn lại đây cho ta!"

Nơi này có một hồ nước trong suốt, trong hồ trồng đầy hoa sen màu hồng, làm nổi bật lá cây, lung lay sinh động. Hoa Nhiễm cũng biết giọng nói của nàng đầy oán khí với Nguyệt Vô Phong, nàng liền chân chó tiến lên khoác cánh tay của hắn, chỉ vào hoa sen đầy hồ, "Tướng công, nhiều hoa sen xinh đẹp a. . . . . ."

"Người so với hoa xinh đẹp hơn a, hoa xinh đẹp, người quyến rũ, thời tiết thật đúng là không tệ". Một giọng nữ lạnh lùng truyền vào tai hai người bọn họ, Hoa Nhiễm nhanh chóng xoay người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.