Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 121: Chương 121: Thiếu






Edit: Nhật Dương

Sau khi ra khỏi nơi thanh u, Vô Tà bị mời lên một chiếc xe ngựa, Truy Nguyệt rất có linh tính mà những người áo đen này cũng có nhãn lực, cũng không dám coi thường Truy Nguyệt, lập tức buộc nó lại không mang nó theo, Truy Nguyệt nóng nảy muốn phát tác nhưng bị Vô Tà trấn an nên mới bất đắc dĩ đàng hoàng xuống, từ lỗ mũi phun ra mấy ngụm khí, tuy là một con ngựa nhưng còn uy phong hơn mấy con cọp trong núi này nhiều.

Lên xe ngựa, chóp mũi Vô Tà lập tức ngửi thấy một mùi thơm quanh quẩn trong xe, nhuyễn cân tán bị hạ rất nhiều, trong nháy mắt Vô Tà cảm thấy cả người vô lực, lòng bàn chân như đổ chì, tình huống có chút khó chịu, xem ra vô luận thân thể Vô Tà ra sao thì bọn họ vẫn luôn kiêng kỵ và cảnh giác với nàng.

Khẽ cong môi, trong mắt Vô Tà sáng ngời cùng bất đắc dĩ, trên mặt lại hết sức bình tĩnh, ung dung nằm xuống nhuyễn tháp được chuẩn bị tốt trên xe ngựa, bên trong xe rất ấm áp, không biết trải bao nhiêu tầng thảm lông dày, cộng thêm mùi thơm nhàn nhạt xung quanh, vừa lúc Vô Tà mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã thấy cả người vô lực, mí mắt nặng nề rồi yên tâm thoải mái ngủ.

Cả đoạn đường này không biết nàng đã ngủ bao lâu, hỗn loạn không phân rõ ngày đêm, chỉ cảm thấy xe ngựa vẫn luôn lắc lư đi về phía trước, chưa bao giờ ngừng nghỉ, đợi Vô Tà tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy cả người có chút đau nhức, phía dưới vẫn là một tầng thảm thật dày, mềm mại lại ấm áp, nhưng người lại ở nơi đất bằng, không còn ở trên chiếc xe ngựa lắc lư kia, lông mi khẽ run, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh nến thỉnh thoảng nổ ra chút đốm lửa nhỏ vang lên tiếng ‘tách, tách...’, nàng chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt còn có chút mờ mịt, im lặng nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, một gian phòng ốc, một chiếc giường êm, một chút ánh nến và một lò trầm hương an thần đang tỏa khói thì còn lại chẳng có gì nữa.

Trừ một góc phòng được ánh nến chiếu sáng thì những góc khác đều cực kỳ mờ tối, cửa lớn trước mặt đóng chặt, bốn bức tường đều được làm bằng đá, không khí nơi này có chút nặng nề, loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như đã từng quen biết rồi lại như cực kỳ xa lạ, nhất thời Vô Tà không cách nào xác định rốt cuộc thì nàng đang ở nơi nào.

Đây là đâu? Hình như bọn họ cũng không có làm khó nàng, rồi lại khắp nơi kiêng kỵ nàng, thật sự là...... Khiến người ta tò mò.

Vô Tà dùng sức nhỏm người dậy thì phát hiện cả người cũng không có khôi phục quá nhiều sức lực, trên người còn lưu lại dược hiệu của nhuyễn cân tán, lúc này bọn họ đốt hương an thần cũng chỉ giải bớt một phần dược lực của nhuyễn cân tán trên người nàng thôi, từ đó có thể khiến nàng hành động tự nhiên nhưng vẫn là tứ chi vô lực, cũng không thể tạo thành uy hiếp quá lớn với bọn họ.

Vô Tà an tĩnh đứng dậy, an tĩnh mang giày, an tĩnh sửa soạn lại quần áo và đầu tóc của nàng, giống như địa phương và hoàn cảnh xa lạ cùng việc chưa rõ đối phương là ai cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào quá lớn với nàng, sửa sang quần áo của mình xong, Vô Tà đi về phía cửa, cánh cửa này có chút nặng, nàng phí sức lắm mới đẩy ra, trái phải ngoài cửa đứng hai đại hán thân hình khôi ngô cao lớn đeo mặt nạ giống người áo đen, vừa thấy nàng tỉnh lại, thái độ không hề vô lễ mà lại hết sức cung kính khẽ cúi đầu nói: "Xin mời theo chúng tôi."

Vô Tà há miệng, bỗng nhiên bật cười, chỉ một thoáng, nét mặt vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn, rõ ràng là một mỹ thiếu niên tác phong nhanh nhẹn tươi cười chúm chím, nhưng trong nét tuấn tú lại có nét quyến rũ hút hồn mà không có bất luận kẻ nào nhìn vào mà không khỏi lập tức mất hồn, khó lòng là hai tên áo đen này cùng mấy tên lúc trước Vô Tà gặp giống nhau, mặc dù đối với nàng có lễ nhưng trong lời nói lại giống như nói với những người khác.

Vô Tà đi theo bọn họ, ngoài phòng là một đầu hành lang dài, cuối hành lang là một cánh cửa gỗ giống với cái Vô Tà vừa đẩy ra lúc nãy, hai người kia dừng lại trước cánh cửa gỗ, không tiếp tục đi về phía trước, chỉ lui sang hai bên, làm tư thế "Thỉnh" với Vô Tà.

Vô Tà khẽ liếc nhìn hai người một cái, cũng không do dự, hơi dùng sức đẩy ra cánh cửa gỗ màu đen trước mặt ra, "ken két......" Cánh cửa này dày hơn cánh cửa lúc trước nhiều, Vô Tà nỗ lực đẩy ra, tiến vào, cánh cửa sau lưng nàng cũng từ từ khép lại, phát ra một tiếng trầm đục, chỉ một thoáng mà nàng giống như lại bị cánh cửa kia ngăn cách, bất đồng là căn phòng trước mặt này...... Không, cái này không thể gọi là một gian phòng, cho dù xưng là cung điện chỉ sợ cũng không quá đáng, giữa nơi bày biện đơn điệu đến không thể nào đơn điệu hơn cùng với sự tối đen lờ mờ nơi nàng tỉnh lại thì nơi này quả thực tráng lệ, rộng rãi lại sáng ngời. __dđle☻quy+)@n__

Cách mỗi bước đi thì có mấy bậc thang thật dài, giống như muốn đi đến vô cùng vô tận, ngẩng đầu lên nhìn thì trong lòng Vô Tà không khỏi cười khổ, bây giờ cả người nàng không còn chút sức lực nào, điều này cũng không khỏi quá làm khó nàng, dạ minh châu trong cung điện chiếu sáng toàn bộ không gian, đi lên từng bậc từng bậc thang, trên cùng là chiếc ghế có tay vịn trạm trổ đầu kỳ lân, nơi này bây giờ trừ bỏ nàng và viên dạ minh châu sáng ngời chói mắt kia thì không còn người thứ hai, bốn phía cực kỳ an tĩnh, lần này ngay cả tiếng lửa cháy từ ánh nến cũng không có.

Dừng một chút, Vô Tà do dự một lát vẫn bất đắc dĩ nâng chân, từng bước từng bước đi lên, cho đến khi đi tới được một nửa thì Vô Tà mới cảm thấy thể lực cạn kiệt, định ngồi xuống thở dốc, trong lòng có chút tức giận, lúc trước nàng để cho người ta dùng nhuyễn cân tán bắt đi cũng liền thôi, vậy mà bây giờ làm cả người nàng không còn chút sức lực nào còn phải leo lên bậc thang, thật sự là quá làm khó người khác.

"Thật can đảm." Tiếng cười trầm thấp bỗng vang lên giữa nơi trống trải yên tĩnh này (___ddlqđ.n.d_), có chút đột ngột, tiếng vang vọng khắp bốn vách tường vừa dày vừa nặng, không khí đột nhiên trở


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.