Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 147: Chương 147: Hắc Tâm?




Ngay khi vừa hồi phục được vài phần, Đế Nguyên Quân tiếp tục tiến vào sâu bên trong, trên đường đi. Hắn luôn luôn cẩn thận từng chút một, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại, và cũng không hề giấu diếm mà đánh ra thần thức để tìm kiếm.

Đi vào chưa được một ngàn mét, Đế Nguyên Quân cảm nhận được có ít nhất cũng phải hơn mười đầu hung thú ẩn dật trốn ở bên trong sâu. Và thực lực của chúng ít nhất cũng phải là tứ cấp đỉnh phong hung thú.

Mặc dù là tứ cấp đỉnh phong nhưng với thực lực hiện tại của hắn thì muốn giết chết được nó cũng phải tốn không ít sức lực. Chưa kể, việc chưa thể hồi phục hết được cũng khiến hắn có phần thu liểm lại.

Cao hơn một chút, Đế Nguyên Quân còn cảm nhận được có ít nhất là ba đầu ngũ cấp hung thú và có một đầu lục cấp hung thú ở trong sâu kia. Nếu như bị chúng phát hiện thì khả năng chạy thoát là điều không thể nào.

Nhưng, ở phía bên dưới chân. Đế Nguyên Quân cảm nhận được một mùi máu tươi nhè nhẹ còn lưu lại, nhóm người tiến vào phía trước chắc hẵn đã bị những đầu hung thú này giết chết, kinh khủng hơn là trở thành con mồi mà bị cắn xé.

Ở hai bên vách tường vẫn còn lưu lại một vài vệt kiếm khí yếu ớt và sóng linh lực phát ra từ khả năng pháp bảo. Đám người kia nếu mà không có pháp bảo hộ thận thì chắc chắn không thể tiến sâu được đến như vậy.

Đối mặt với phía trước hơn mười đầu hung thú đang chực chờ con mồi tiến vào. Đế Nguyên Quân tinh ý phát hiện phạm vi của chúng giống như đang chia ra vậy, rất có thể đó là lãnh thổ của mỗi đầu.

Bản tính của hung thú cực kỳ hung hăng và điên cuồng, chúng có thể không để ý đến cấp bậc của bản thân mà lao vào tử chiến và ngoài ra. Chúng còn có khả năng bảo vệ lãnh thổ cực kỳ cao, chỉ cần có một đầu hung thú khác tiến vào, nó sẽ không từ bất cứ một cách nào để có thể đuổi đi hay thậm chí giết chết.

Và mỗi một đầu hung thú đã có lãnh thổ riêng của mình thì tất nhiên những đầu khác cũng nhận biết được, chính vì thể nên những đầu hung thú khác sẽ rất ít khi kinh động đến lãnh thổ của đối phương.

Nhận thấy đám hung thú kia đã bắt đầu có dị động ở bên trong bóng tối, Đế Nguyên Quân sắc mặt lúc này đã trở nên khó coi hơn hẳn, hai hàng lông mày bắt đầu nhăn lại.

Chỉ thấy, cánh tay phải từ từ đưa lên cao, Đế Nguyên Quân những ngón tay bắt đầu kết ấn lại, đông thời khóe miệng cũng bắt đầu nhúc nhích nhưng đang lẩm nhẫm một loại tiếng cổ xưa nào đó.

Nhanh chóng, từ trên mi tâm. Một vệt ấn ký hình con mắt màu đỏ mờ ảo hiện lên, cùng với đó là một vòng trong suốt huyền ảo bắt đầu bao bọc lấy cơ thể. Ngay khi quả cầu kia bao bọc hết toàn bộ thì khí tức của Đế Nguyên Quân đã biến mất không còn. Ngay cả khí tức sinh mệnh cũng bị ẩn giấu đi giống như tiêu biến ở trong không gian này vậy.

Ngay khi cảm nhận được sự an toàn tạm thời, Đế Nguyên Quân bắt đầu từng bước chân chậm rãi tiến vào.

Với ấn ký ở trên mi tâm, Đế Nguyên Quân giống như được thần trợ giúp, trong thời gian ấn ký còn hoạt động thì khả năng nhìn và cảm nhận đã tăng lên hơn nhiều lần.

Và với việc ẩn giấu khí tức bản thân, những đầu hung thú rục rịch ở trong tối cũng bắt đầu lắng xuống.

Nhưng như thế vẫn chưa thể an toàn tuyệt đối được.

Mặc dù có thể che đi khí tức nhưng thân hình lại không hề che đi được, chỉ cần đi ngang qua trước mặt thì chũng có thể nhận thấy và tấn công.

Chính vì thế, Đế Nguyên Quân lợi dụng tầm nhìn được gia tăng mà liên tục tìm kiếm những điểm mù của chúng.

Mượn nhờ những vách đá và các hang hốc nhỏ ở xung quanh để lẩn trốn.

Thời gian Đế Nguyên Quân lẩn trốn như vậy càng kéo dài, sắc mặt hắn cũng vì thế mà nhìn ngày càng khó coi hơn.

Bởi vì cái năng lực bá đạo này cực kỳ hữu dụng nhưng cũng tiêu tốn cực kỳ to lớn. Nó không giống như những năng lực khác là sử dụng chân nguyên để gia trì, mà nó lại dùng thứ còn cao hơn thế gấp nhiều lần. Đó chính là tinh nguyên, nếu như tinh nguyên trong cơ thể bị hao hụt quá nhiều thì không chỉ để lại hậu quả nặng nề thôi đâu.

Đáng sợ chính là, tinh nguyên ở trong cơ thể mỗi người trải qua tu luyện để ngưng tụ, nhưng khi hao hụt quá nhiều thì sẽ gây ảnh hưởng đến thọ nguyên, chưa hết. Nếu như không hồi phục lại kịp thời thì tuổi thọ cũng bị nó rút đi đế bù đắp lại.

Với một con người bình thường, tuổi thọ cao nhất cũng chỉ một trăm tuổi, còn những người tu luyện đến cảnh giới ban đầu thì cũng chỉ được hai đến ba trăm năm mà thôi. Nhưng khi tu luyện đến Thánh cảnh thì tuổi thọ ít nhất cũng phải trên mười vạn năm.

Nhưng với thực lực Ngưng Hải cảnh đỉnh của hắn thì cũng chỉ có hơn hai ngàn năm mà thôi.

Dưới sự hao hụt tinh nguyên liên tục, tuổi thọ của hắn chỉ trong chớp mắt đã mất đi hơn một trăm năm. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mấy chốc mà đốt hết toàn bộ.

Duy trì thêm hai trăm tức hô hấp, Đế Nguyên Quân đã đốt hết hơn năm trăm năm tuổi thọ của mình để có thể vượt qua được ánh mắt của mười đầu hung thú kia.

Đổi lại, nếu như một người khác sử dụng bí pháp, nói đúng hơn thì đây chính là một cấm pháp này thì không phải chỉ tiêu tốn ít như vậy thôi đâu.

Ngay khi vượt qua được phạm vi của đầu lục cấp hung thú, Đế Nguyên Quân lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bạch, hơi thở dần có một chút trở nên gấp gáp, và trên mái tóc nay đã hiện lên một cụm tóc trắng ở ngay chính giữa trán. Đó chính là sự đáng sợ của việc hao hụt tinh nguyên.

Đây không phải là việc bị hao hụt thọ nguyên một cách bình thường mà chính xác hơn. Hai ngàn năm tuổi thọ đó chính là thời gian mà lúc bắt đầu sử dụng cấm pháp, và khi mất đi năm trăm năm, đó là mất đi một phần tư thọ nguyên, cho dù có đột phá cảnh giới cũng không thể hổi phục lại được. Nó giống như sinh mệnh của một con người bị đẩy nhanh lên trong một thời gian ngắn chưa đến ba trăm tức hô hấp.

Mặc dù nguy hiểm là thế nhưng ẩn sâu ở bên trong cặp mắt lại không hề có một chút gợn sóng nào cả, nó vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra cả.

Đế Nguyên Quân hiểu rất rõ việc tu luyện và thọ nguyên của bản thân nên khi hắn chỉ cần đột phá và ăn một cây thánh cấp linh dược chứa dược lực có thể giúp hồi phục lại thọ nguyên thì sẽ bù đắp được một phần nào đó.

Vượt qua được những đầu hung thú này, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu như tiến vào sâu hơn nữa và gặp những thứ nguy hiểm như thế này thì cho dù có đạt được đại cơ duyên nhưng thọ nguyên lại mất đi gần như hết toàn bộ thì chắc chắn không nên một chút nào.

Chưa kể, Để Nguyên Quân có thể chắc chắn là ở trong sâu kia còn tồn tại những đầu hung thú cường đại hơn thế này. Rất có khả năng sẽ tồn tại một vài đầu thất cấp hung thú, thậm chí bát cấp, và hi hữu hơn là có đầu cửu cấp hung thú mắc kẹt ở trong đó.

Phải biết, bát cấp hung thú đã có thể sánh ngang được với nhân loại Thánh giả rồi chứ, còn cửu cấp hung thú đã vượt xa cấp bậc của Thánh giả, thậm chí đối mặt với nó lại nhỏ yếu vô cùng, chỉ cần hơi dùng lực một cái là đã có thể đã thương cường giả đỉnh cấp rồi.

Cực kỳ kinh khủng!

Và càng đáng sợ hơn, những đầu hung thú này đã sản sinh ra linh trí và sống ở trong này trong một thời gian dài sẽ biến chúng trở thành hắc ám sinh linh. Thông qua ngữ điệu của đám người Vụ Linh Nhi khi nhắc đến hắc ám sinh linh thì Đế Nguyên Quân đã mừng tượng ra được một phần về sự khủng bố của chúng.

Cẩn thận tiến vào, Đế Nguyên Quân tiêu tốn hơn hai canh giờ nữa mới có thể đi được gần hai dặm.

Nhưng đúng lúc này, Đế Nguyên Quân bước chân đã dừng lại.

Trước mắt hắn là năm lối vào, ẩn sâu ở bên trong, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được có năm cổ lực lượng kinh khủng đang tản mát ra bên ngoài. Mặc dù đứng ở bên ngoài nhưng cái cảm giác đáng sợ này vẫn khiến hắn cảm giác bản thân phải run lên.

Trước năm sự lựa chọn, Đế Nguyên Quân đứng thẫn người một hồi lâu, lúc này. Hai mắt mới từ từ đóng mở, ánh mắt nhìn về phía lối đi ở trong cùng kia.

Đó chính là nơi mà hắn cảm nhận được sự đáng sợ kinh khủng nhất, thần thức đánh vào bên trong chỉ chưa tới một khắc liền bị một loại lực lượng nào đó chấn nát một cách nhanh chóng.

“Nguy hiểm càng cao, cơ duyên sẽ càng lớn“. Chần chừ thêm một lúc, Đế Nguyên Quân quyết định tiến lại gần.

Đứng trước cửa lối vào, Đế Nguyên Quân đặt nhẹ lòng bàn tay lên vách đá bắt đầu cảm nhận, hai mắt nhanh chóng khép lại.

Chỉ thấy, mí mắt hắn đang không ngừng nhếch lên, hai hàng lông mày thít chặt lại với nhau.

Từ trong lòng bàn tay truyền lại, đó là những tiếng động cực kỳ mãnh liệt truyền ra ngoài. Ở trong này chỉ tồn tại một tôn sinh vật duy nhất nhưng lại khiến hắn cảm giác được đây chính là nơi có nguy cơ to lớn nhất.

Hít vào một ngụm khí lạnh, Đế Nguyên Quân từ từ bước vào, ngay khi tiến vào bên trong. Đột nhiên, từ trong sâu truyền ra một cảm giác cực kỳ nặng nề và có một lực vô hình nào đó đang cố gắng kéo hắn tiến vào bên trong vậy.

Đi vào được gần một trăm mét, Đế Nguyên Quân cảm giác được cơ thể mình đang dần trở nên nặng nề hơn. Đây giống như là một trận pháp chứa đựng cỗ năng lượng trọng lực đang đè nén xuống.

“…”.

Tiếp tục tiến vào sâu hơn, trọng lực đè nén xuống ngày một nặng nề hơn, càng tiến vào sâu. Đế Nguyên Quân càng cảm nhận được áp lực đang tăng lên một cách chóng mặt và điều kỳ lạ hơn là nó chỉ duy trì trong thời gian hai ba cái hô hấp rồi tiêu biến rồi lại tiếp tục. Đây giống như là một vòng lặp vô hạn vậy.

Dần dần quen với loại trọng lực này, Đế Nguyên Quân đã dần có thể di chuyển thuận lợi ở bên trong mà không gặp quá nhiều khó khăn.

Lối đi vào này sâu không biết bao nhiêu mà hắn tiêu tốn hơn hai canh giờ đi bộ mà vẫn chưa đi đến điểm cuối cùng, cảm giác nơi này không khác gì lối đi vào một vùng đất đen tối và không bao giờ nhìn thấy điểm cuối cùng.

Nhưng càng tiến vào sâu, không gian xung quanh cũng bắt đầu có một chút biến chuyển. Khu vực xung quanh bắt đầu rộng hơn và thứ năng lượng ở bên trong này cũng ngày một nồng đậm.

Ngay khi hắc ám điểm sáng đã tăng trưởng liên tục nhưng khi vào trong này lại trở nêu nhỏ yếu vô cùng, nó điên cuồng hấp thụ hắc ám lực lượng xung quanh và luyện hóa nhưng cảm giác cứ như cho một cái vòi nước xuống biển.

Mặc dù đã quen với việc luyện hóa lượng hắc ám lực lượng này rồi nhưng cảm giác đan điền đang bị thứ năng lượng này làm cho căng cứng lên, mặc dù không gia tăng kích thước nhưng vẫn có cảm giác được bơm căng lên đến cực điểm.

Di chuyển thêm bốn tiếng!

Đế Nguyên Quân bước chân lúc này mới bắt đầu chậm dần lại.

Ở trong đầu, một thanh âm “Thình Thịch” dần hiện lên một cách rõ ràng.

Cùng với những thanh âm đó, lồng ngực Đế Nguyên Quân cũng bắt đầu có điểm khác thường. Nhịp tim đang dần bị thanh âm đó làm cho cộng hưởng và đồng thời giao động với nhau.

Và điều đáng sợ hơn chính là khi nhịp tim đang dao động thì cảm giác bản thân lại thiếu sót đi thứ gì đó và nhịp đập đang giảm xuống một cách chậm rãi.

Đế Nguyên Quân gương mặt bắt đầu để lộ ra vẽ kinh hãi vô cùng, ánh mắt nhìn vào sâu ở bên trong kia mà run lên không ngừng.

“Thứ này là…?”.

“Không thể nào…?”.

Đế Nguyên Quân khóe miệng run lên thốt ra.

“Hắc ám thương sinh, đồng hóa nhịp đập.

Cắn nuốt chúng sinh, tinh huyết cùng tâm”.

“Trời sinh ma vật, đó là Hắc Tâm!”.

Từng câu, từng chữ thốt ra. Đế Nguyên Quân không thể tin vào được bằng mắt mình. Một loại ma vật có cấp bậc cao cấp như này lại xuất hiện trước mắt hắn.

Không thể tiến thêm nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.