Tiêu Dao Truyền Kỳ

Chương 9: Chương 9: Ngượng ngùng




Sáng hôm sau, cô dậy sớm đến phim trường, khi đến nơi thì thấy mọi người đều đã ở đó đang chuẩn bị đi hóa trang, cô cũng chào hỏi bọn họ rồi đi vào phòng hóa trang riêng của nam nữ chính, đương nhiên, Tiêu Vương đã ngồi ở đó.

“Chào sư huynh.” Cô mỉm cười chào hắn rồi ngồi xuống ghế của mình, để thợ trang điểm trang điểm cho bản thân.

“Chào sư muội. Hôm qua ngủ ngon chứ?” Tiêu Vương mỉm cười sáng lạn đáp lại.

“Vâng, sư huynh, muội ngủ rất ngon. Sư huynh, huynh ăn bánh mỳ không?” Cô cười nhẹ, lấy từ trong túi ra một 2 cái bánh mỳ ăn liền, đưa cho hắn một cái. Tại sáng dậy hơi sớm nên cô chưa kịp ăn sáng.

“OK. Sáng dậy huynh còn chưa có gì lót bụng, cảm ơn sư muội a haha.” Hắn cầm lấy chiếc bánh mỳ nói cảm ơn, vô tình tay 2 người chạm vào nhau, không tự nhiên cùng lúc tim 2 người cùng đập nhanh hơn. Cô hơi ngượng rút tay về. Dù gì cũng là nữ tử cổ đại, cô vẫn không quen với sự đụng chạm của người khác giới, mặc dù đã sống ở hiện đại 2 năm.

2 người im lặng ăn xong chiếc bánh mỳ rồi cũng không nói gì nữa, một lúc sau, 2 người đã được hóa trang xong, đứng dậy đi lấy y phục thay.

“Ây, sư muội, bên miệng có vụn bánh mỳ này.” Cô đang chọn quần áo, hắn đứng bên cạnh lấy quần áo chuẩn bị quay đi thì nhìn thấy bên miệng cô có vụn bánh mỳ lúc nãy, nhắc nhở cô.

“Ồ... Đã hết chưa sư huynh, ổn rồi chứ.” Cô nghe vậy lấy tay phủi phủi miệng, nhìn hắn.

Hắn nhìn cô bật cười, vụn bánh mỳ cô phủi không tới thì làm sao mà hết, lại còn ngước mắt ngây thơ hỏi hắn trông thật đáng yêu, thôi thì giúp cô vậy. Hắn đưa tay lên gạt đi vụn bánh mỳ ở mặt cô, cầm lên trước mặt cô.

“Vẫn chưa được đâu cô gái à!”

Cô đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu xuống rồi cầm lấy bộ quần áo chạy vào phòng thay đồ. Hắn thấy vậy cười sang sảng rồi cũng vào phòng khác thay quần áo, 2 thợ trang điểm của cô và hắn không quen biết mà tự nhiên nhìn nhau cười.

Lát sau 2 người cùng đi ra chỗ đạo diễn, cả đoàn phim đã chuẩn bị sẵn sàng, cô cũng đã chuẩn bị sẵn trạng thái coi mọi chuyện lúc nãy như chưa từng xảy ra, vào vị trí.

Đạo diễn cầm lên chiếc loa lên hô to.

“3,2,1, action.”

2 người cùng lúc lập tức nhập vai vào nhân vật, đứng song song đối diện nhau trên lôi đài được dựng.

“Sư muội a, nhất quyết đừng nương tay.” Hắn ngả ngớn vuốt vuốt cọng tóc thả xuống 2 bên má, sau đó, 2 người nhanh chóng thực hiện các động tác phối hợp ăn ý.

Cô cùng hắn đứng trên 1 tấm gỗ di chuyển, cô cách hắn 1 vị trí nhất định, xuất kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng về phía hắn, tay còn lại dơ cao lên trời, hắn 2 tay áo bào dang sang ngang vai, tấm gỗ đó trượt trên đường ray bánh xe được dựng rồi dừng lại. Không giữ hình ảnh đó quá lâu, cô khua kiếm xượt qua mặt hắn rồi theo dây cáp bay lên trên đầu hắn hơi chếch một chút, tiếp tục đâm kiếm xuống thì hắn dơ tay lên đỉnh đầu, quay người lại, vạt áo thoáng tạo thành một đường xoay đẹp mắt dưới góc máy quay, một tay dơ đối diễn với thanh kiếm, tay khác hắn đưa sang ngang, một nhân viên đoàn phim khác đưa vào trong tay hắn thanh kiếm đỏ giống ngày hôm qua, tay cầm kiếm đưa lên chắn tại mũi kiếm của cô, hắn di chuyển người sang bên cạnh, mũi kiếm cùng người cô theo dây cáp hạ xuống đứng vững trên mặt đất. Không dừng lại ở đó, hắn từ sau lưng cô đâm đến, cô xoay người lại chắn ngang thanh kiếm của mình với thanh kiếm của hắn, tay hắn duỗi ra đẩy người cô, cô thực hiện động tác khó khăn nhất- lộn mình trên không, là động tác mọi người lo lắng nhất, mọi người thấy cô phải tập luyện rất lâu nhưng cũng chỉ là mọi người thấy như vậy, một đệ nhất thiên tài của môn phái tu tiên trước đây mấy kiểu lộn vòng này có gì khó sao. Trong khi mọi người nín thở chờ đợi thì dựa vào độ giữ của dây cáp, cô đã lộn thành công một vòng qua người hắn định đâm kiếm đến thì đột nhiên dưới chân bị hững, không tự chủ được cô ngã úp xuống, trong đầu thầm kêu, thôi NG* rồi...

Nào ngờ vừa vặn lúc ấy, hắn quay người ra, cô ngã vào lòng hắn, hắn và cô, cùng ôm đất.

Không những cô và hắn bất ngờ mà tất cả đoàn phim cũng như vậy, người điểu khiển máy quay một vẫn đực ra, đạo diễn là người định thần lại nhanh nhất, không hô cắt ngược lại lập tức chạy đến chỗ máy quay đó, đẩy người điểu khiển ra, điều chỉnh máy quay quay cẩn cảnh mặt 2 người, ông biết, nếu 2 nhân vật chính này mà phản ứng nhanh thì sẽ có một cảnh phim tuyệt phẩm. Lúc này, theo đà cô ngã xuống, mặt cô dính xát vào ngực hắn, cảm nhận vòng ngực ấm áp, nhịp tim hữu lực, mái tóc dài đằng sau rũ xuống loáng thoáng che đi khuôn mặt cô, cô ngẩng đầu lên cùng lúc hắn chuẩn bị ngồi dậy ngúi đầu xuống, 2 ánh mắt giao nhau tựa như sợi dây kết nối vô hình giữa 2 người, không gian tưởng chừng như chỉ có 2 người, vạn vật xung quanh chỉ làm màu, chính là trong mắt nàng chỉ có ta, trong mắt ta chỉ có nàng, mặt cô tự nhiên đỏ lên. Im lặng một chút thấy có gì đó không đúng, như hiểu ý của đạo diễn, cô liền đứng dậy, cố gắng khôi phục vẻ cao lãnh của nhân vật ban đầu, 1 tay cầm kiếm đã thu lại, đứng thẳng nhìn hắn nửa ngồi nửa nằm ở dưới đất, ho nhẹ.

“Khụ...”

“A... haha...” Hắn ở dưới đất dật mình tỉnh lại, xác định được tình huống, thoải mái đứng dậy, 2 tay chắp sau lưng, mặt hơi cúi xuống đất.

“È hèm, hèm... Muội ngã xuống đất, muội thua rồi.”

“Ta mới không có, là huynh... huynh ngã xuống đất trước, huynh thua.”

“Ồ, là vậy sao? Để ta nhớ ra xem, không phải ai đó tính phá ta liền vội vàng rồi trượt chân sao, không phải ta có lòng tốt giúp đỡ người đó liền ôm trọn người đó vào lòng...” Hắn hơi bĩu môi dưới gật gật đầu, hắn tự nhiên nảy ra ý muốn trọc ghẹo cô, lời thì có vẻ nói với nhân vật nhưng không phải trực tiếp nói với cô sao?

Không đợi hắn nói hết, giọng cô đã hơi nóng nảy cất lên

“Ta không biết, là huynh ngã trước, ta thắng, ta mệt rồi, ta... ta đi trước.” Lời nói hơi lắp bắp, lại có hơi trẻ con, ánh mắt nói chuyện không dám nhìn thẳng, nhìn kĩ có thể thấy sự lúng túng, nói xong liền bỏ đi, nhìn thế nào cũng thấy là đang ngại ngùng, vô cùng đáng yêu.

Hắn theo hướng cô dời đi tay vẫy vẫy.

“Sư muội của ta, đợi ta với a...” Nói rồi hắn cũng đi theo cô.

“Cắt... hahaha, 2 người làm tốt, vô cùng tốt đó nha. Đây sẽ là cảnh mà mọi người thích nhất cho xem.” Đạo diễn đi tới vỗ vai 2 người, cười ha hả. Lần này đoàn phim đúng là có thu hoạch rất lớn, phản ứng hóa học của 2 người có vẻ ngoài sức tưởng tượng. Nhân viên đoàn phim lúc ấy mới tỉnh táo hẳn lại, có người còn không biết chuyện gì xảy ra, bắt đầu bàn tán.

“Ôi mẹ ơi, cặp đôi sư huynh muội này là siêu cấp đáng yêu nha...”

“Đích xác phải là nam chính rất thích bắt nạt nữ chính, luôn muốn nhìn thấy một mặt khác của nữ chính khi luôn thổ lộ ra bên ngoài, luôn tạo ra sự khác biệt ấy chứ hihi...”

“Nam chính siêu cấp phúc hắc, nữ chính siêu cấp dễ thương...”

Đi đâu cũng thấy mọi người nhìn mình rồi hi hi nha nha,nghĩ đến cảnh vừa rồi cô đúng là ngại không chịu nổi, thế nào lại ngã vào người hắn cơ chứ, haiz.

Đi đến chỗ trợ lý kiêm nhà trang điểm, tạo mẫu tóc cũng là người bạn thân của cô- Vũ Minh Tuệ, cô ấy hơi tủm tỉm đưa cho cô chai nước, cô cầm lấy không để ý hình tượng uống nước liên tục như muốn bình ổn lại cảm xúc lúc trước.

Thấy vậy trợ lý của cô tỏ vẻ bản thân đã biết.

“Hây nha nha, không biết người ta có đang ngượng ngùng hay không aaaa...”

Nghe vậy cô đang uống nước xíu nữa phun hết ra, khó khăn nuốt xuống hết chỗ nước đó, nhìn Vũ Minh Tuệ.

“Minh Tuệ, cậu có phải bạn mình không vậy?”

“Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn thân, vô cùng thân đó nha.” Vũ Minh Tuệ nâng cằm đắc ý.

Cô gật gật đầu, giả vờ lấy tay vuốt vuốt ngực như vừa chịu cơn sốc lớn lắm.

“Tốt rồi, tốt rồi, ít nhất cậu còn biết cậu là bạn thân của mình.”

Cô vừa nói ra, Minh Tuệ đang đắc ý liền nhảy lên bá vai cô, dơ nắm đấm lên cốc nhẹ vào đầu cô.

“Cậu... hư nè, hư nè...”

“Hahaha...” Thế là ở đây, lại diễn ra màn đùa nghịch vui vẻ, trên báo trí ngày sau lại xuất hiện một tiêu để: Thiên tiên tỷ tỷ Biểu Ngọc Dao thân thiết với trợ lý Vũ Minh Tuệ như chị em của mình... nhưng đó là chuyện của ngày mai.

Nhìn Ngọc Dao có ở đằng xa có vẻ đã ném chuyện lúc nãy ra sau đầu, hắn đứng bên gốc cây lớn lại đang thẫn thờ.

Cảm giác khi cô nằm trong lòng mình, ôn hương nhuyễn ngọc, mềm mại vô cùng, đôi mắt đen láy long lanh xinh đẹp, dung nhanh mỹ lệ làm rung động lòng hắn, tim hắn không tự chủ đập lỡ nhịp, có lẽ, giây phút đó hắn mong thời gian sẽ trôi chậm lại, không đúng, là dừng lại mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.