Tiên Thiên Hữu Luân

Chương 17: Chương 17: Vết nứt không gian




Sau khi mua quần áo xong, Nguyên Sinh bắt đầu nghĩ đến cái đói. Bụng của hắn bây giờ reo lên cồn cào, cổ họng thì khô khát vì thiếu nước. Nguyên Sinh chọn đi vào một quán ăn ở gần đó. Tiệm ăn này nhìn qua thì rất bình dân nhưng lại cao đến hai tầng không tính tầng triệt. Bên ngoài có một chiếc biển hiệu nhô ra ghi “ Tiệm Ăn Thảo Linh “, bên dưới có gi một vài chữ nhỏ hơn, có lẽ tiệm này vừa phục vụ đồ ăn, vừa cho thuê trọ.

Nguyên Sinh càng hay lại vừ muốn tìm nhà ở quá đêm, một bước tiến vào tiệm. Hình ảnh đập vào mắt là những gã đàn ông lực lưỡng, nhưng người chiến binh dắt bên mình những cây cung, thanh kiếm lớn đang ngồi nhậu với nhau, một số thì khá giả hơn ăn mặc sang trọng có phần tao nhã hơn, cũng có một vài vị cô nương ngồi gọn ở một bên trò chuyện với nhau. Tuy nhiên mọi người dường như cố gắng nói chuyện rất nhỏ nhẹ. Ngay cả những gã xay xỉn cũng không gây quá nhiều ồn ào. Mọi người đều rất có ý tứ.

Căn phòng ăn rộng không quá tám thước. Phía trước có một dãy bàn, bên đó có hai người phụ nữ trẻ đang giao tiếp với khách, ngoài ra là các người hầu bưng bê đồ ăn thức uồng toàn bộ đều là nữ. Nguyên Sinh tiến đến gần quầy giao tiếp ngay khi một ngời phụ nữ mặc đầm màu đen rất xinh đẹp đã chào hỏi Nguyên Sinh rất đàng hoàng.

“ Khách quý đến đây muốn dùng đồ ăn hay thuê phòng? “

Nguyên Sinh trả lời ngay:

“ Ta muốn thuê trọ một đêm, cùng với một xuất ăn. “

Người phụ nữ nghiêng mình đưa cho Nguyên Sinh một mục lục ghi tên nhưng món ăn hỏi lại:

“ Vâng, xin ngài chọn món ạ. “

Nguyên Sinh lựa chọn một vài món ăn nhẹ rồi trả tổng cộng là 15 đồng hắc kim rồi chọn một chiếc bàn trống không ở giữa gian phòng. Không lâu sau có một nhóm ba người hai nam một nữ đi vào. một trong hai nam thì ăn mặc một áo khoác dài đến đầu gồi màu đen, dắt sau lưng một thanh kiếm như chiến binh, hai người còn lại ăn mặc áo chùm đầu dài quá chân, chính là pháp sư. Đi vào ngồi bàn bên cạnh nơi Nguyên Sinh rồi bắt đầu như đang bàn về vấn đề gì đó.

Người thanh niên kia nói:

“ Trong vài ngày tới vết nứt sẽ mở rộng đủ cho một người thường có thể nách qua được, đợi sau khi bộ phận bên hội đồng duyệt mức độ nguy hiểm thì có thể được đi qua. “

Người phụ nữ thận trọng nói:

“ Nhưng chúng ta tu vi còn thấp, nếu vết nứt quá mạnh thì chúng ta sẽ không được phép qua đâu. “

Gã đàn ông pháp sư thở dài giọng trầm trầm:

“ Cái đó còn tùy về cơ duyên của chúng ta thôi nhưng dù sao chúng ta cũng có ta đạt đến khởi cấp tam bậc cùng với đó là ma pháp trung cấp. còn Tuyết Nhạn tu vi hơi kém nhưng ma pháp cũng đạt đến trung cấp. Còn Diêm Lang là nhóm trưởng cũng chỉ kém ta một bậc tuy nhiên về cận chiếc mạnh hơn ta. Suy cho cùng nhóm chúng ta cũng ở mức trung bình đâu có yếu. “

Người phụ nữ kia cười nhẹ:

“ Chắc chắn chúng ta sẽ được vào thôi mà. “

Nguyên Sinh nghe qua qua thấy co chút thú vị liền bước tới hỏi:

“ Xin chào ba vị cường giả đây vừa nói cái gì về vết nứt, có thể kể cho tôi nghe với không? “

Người thanh niên kia liền thận trọng hỏi:

“ Ngươi là? “

Nguyên Sinh một mạch trả lời:

“ Ta xin tự giới thiệu tên ta là Nguyên Sinh họ Phùng, ta từ dưới quê nghèo mới lên, định ghé qua đây nghỉ ngơi thì thấy hai vị nói chuyện gì đó về vết nứt ta rất tò mò. “

Người phụ nữ kia phì cười rất nhỏ nhẹ, thấy Nguyên Sinh như một chàng trai mới mười lăm mười sau tuổi mà ăn nói rất chững chạc. Cô cởi bỏ mũ trùm đầu lộ ra một khuôn mặt vô cùng dễ thương cùng mái tóc màu vàng pha chút màu xanh lá.

“ A, Hóa ra là vậy, cậu từ quê nghèo lên chắc chưa biết tin đâu nhỉ, cậu ngồi xuống đây rồi cùng nói. “

Nguyên Sinh ngồi rất tự nhiên, gã đàn ông kia cất giọng:

“ Cậu đây chắc nghe qua về vết nứt không gian rồi chứ nhỉ.”

Nguyên Sinh nhăn mặt giả cười:

“ A, tất nhiên là có nghe qua rồi. “

Gã đàn ông nói tiếp:

“ Là gần đây ta thấy mọi người đồn ở phía tây nam khu vực trong thành, tại một nơi ở Làng “ Nguyệt Giai “ có vùng đồng bằng mới đây suất hiện một vết nứt không gian, chuyện này đã được hội đồng thông báo và đang kiểm tra rồi, khoảng vài ngày nữa là có thể vào rồi. Đã cả thập kỉ không có một vết nứt nào xuất hiện, vậy là bây giờ xuất hiện ngay bên trong thành. “

Nguyên Sinh nhận ra điều mà người này muốn nói, liền giả ngu hỏi:

“ Ta từ vùng sâu xa đến, không biết vết nứt vì sao lại xuất hiện hơn nữa vào trong đó có lợi gì. “

Người thanh niên kia tỏ vẻ thông cảm.

“ Tội cho cậu, ở vùng sâu xa lên có vẻ không biết gì nhiều. Để ta nói nhé, vết nứt không gian suất hiện là do không gian bị nhiễu loạn, còn vì sao bị nhiễu thì có rất nhiều vấn đề như kết giới vĩnh cửu bị hư hại, thiên tai, hoặc do một điều gì đó tự nhiên gây nên,nhưng bây giờ vẫn chưa ai biết cơ cấu hoạt động của vết nứt. Và từ đó gây nhiều loạn, khiến hai nơi khác nhau bị bóp méo giao thông với nhau. Tuy nhiên không chỉ có không gian mà thậm chí là thời gian vẫn có thể thay đổi. Nghe qua thôi là biết vào đó là đến một nơi khác, một nơi là chúng ta chưa biết đến thậm chí ta đi đến tương lai hoặc quá khứ cũng không chừng. Lợi ích vào đó thì đa dạng, sức mạnh, bảo vật, vàng bạc châu báu, nếu có cơ may nhận được thánh bảo, công pháp độc nhất. “

Nguyên Sinh nghe xong chợt ra, ở thế giới trước kai cũng đã từng nghe đến việc có người đi xuyên thời gian, thậm chí là tàu biển, máy bay đột nhiên mất tích nhiều năm sau bỗng xuất hiện trở lại. Đây có thể là có liên quan trực tiếp đến thứ vết nứt này. Đó là cách giải thích duy nhất.

Nguyên Sinh đang suy ngẫm thì chợt thấy có chút nhột, nhìn quanh thấy một gã đàn ông gầy gò đang nhìn lén mình, thấy Nguyên Sinh lập tức quay đi.

Đồng hồ chỉ điểm 12 giờ đêm. Nguyên Sinh ngồi tĩnh tâm tu luyện tại căn phòng tối om, một luồng linh lực dao động xung quanh Nguyên Sinh bỗng tỏa ra rồi biến mất.

“ Lại đột phá rồi, đồ cấp tầng năm, Tiếp tục thế này trong vòng một tháng tới ta sẽ đạt đến khởi cấp. “

Nguyên Sinh lại tiếp tục tu luyện không ngừng, còn trong lòng lại suy nghĩ. Ở thế giới thời đại hình như đang rất lạc hậu, dựa theo cấu trúc công trình thì mọi thứ trông như bị xáo trộn cả, nơi này có đèn đường, có đồng hồ với thời gian là 24 giờ như ở thế giới trước, nhưng cách ăn mặc lại có chút giống với thời đại phong kiến, thế nhưng còn nghe nói từ ba người kia rằng trên kinh đô thì có vẻ hiện đại hơn một chút. Ở thế giới cường giả này, có luật cấm giết người, nhưng dường như rất lỏng lẻo, kẻ nào mạnh thì kẻ đó sống. Ở đây người ta chú trọng vào việc tu luyện là hơn cả, pháp thuật luôn được ưu tiên. Như vậy thì cần gì đến công nghệ. Người nghiên cứu công nghệ ở đây chỉ có các “ Giả Kim Thuật Sư “. Nhưng vẫn chỉ là nhưng thứ có thể dùng cho chiến đấu. Thế giới này những kiến thức về tự nhiên và quy luật tự nhiên như toán, vật lý, hóa học được các nhà hiền triết nghiên cứu. Vẫn có những công trình nghiên cứu vĩ đại. Nhà Hiền Triết còn được coi là một chức vị đáng giá nhất thì cũng coi rằng thế giới này rất có quan tâm đến tư duy và kiến thức.

Nguyên Sinh có cái ngán ngẩm nhưng cũng cảm thấy vô cùng thú vị, thế giới cường giả, kẻ mạnh có uy quyền. Rất thú vị đây.

Lúc này bỗng bên ngoài có tiếng người thì thầm với nhau.

“ Ngươi nghĩ hắn ngủ chưa?... Ta chắc rằng hắn ngủ rồi... vậy hành động nhẹ nhàng thôi... từ từ đợi ta phá khóa... “

“ Vậy là chúng đến thật à. “ - Nguyên Sinh cười một cách hiểm độc.

Bên ngoài hiện đang có ba gã đàn ông, một tên gầy nhom, một tên cao to lực lưỡng, một tên lùn tịt. Tên gầy nhòm phá khóa rất nhẹ, cả ba tên nhón nhén đi vào. Tên cao to chỉ dám đứng gần cửa vì thân hình lớn dễ gây tiếng động, chỉ có tên gầy nhom tiến vào cạnh bên dường, từ từ giơ kiếm đâm thẳng một phát xuyên gầm giường. Tên này đâm xong cười nham hiểm vẫy hai tên kia vào. Lật tung chăn ra thì lập tức tái mặt.

“ Không xong rồi, chúng ta bị lừa rồi, mau đi..... “

“ Xoẹt “ - Nguyên Sinh lấp từ đằng sau cánh cửa nhảy lên, tay bên phải xuất hiện thanh đoản kiếm đưa kề cổ tên cao to rồi chém một cái rất ngọt, máu me bắn ra tung tóe.

Hai tên kia tái mặt nhưng, tên lùn vẫn ra vẻ.

“ Người tại sao lại... Ngươi rõ ràng chỉ có cảnh giới đồ cấp thôi sao lại có thể giết được khởi cấp dễ dàng thế. Nhưng cũng chỉ đánh lén thôi. Sư huynh chúng ta đều là khởi cấp cùng lao lên giết hắn. “

Nguyên Sinh dường như không quan tâm mà quay nói:

“ Mọi việc còn lại để cô lo, tên mạnh nhất ta sử lý rồi. “

Từ bên ngoài cửa bước vào là một cô gái mặc đầm màu đen, chính là cô gái ở nơi tiếp tân. Liền giơ tay ra phía hai tên kia niệm phép, một vòng tròn ma pháp màu xanh lá hiện lên.

“ Mộc tố, dạng dây leo, Trói “

Từ trong vòng tròn ma pháp phóng ra mấy chục sợi dây leo trói chặt hai tên kia lại.

“ Hai ngươi không ngờ dám hành sự ngay trong nhà của ta, đáng tội chết. “

Cô gái kia liền qua lại nói với Nguyên Sinh một cách dịu dàng hơn.

“ Thật sự may mà vị khách đây biết trước cơ sự, tôi thật sự thứ lỗi vì không nghĩ rằng có kẻ gian trong tiệm. Bọn này sẽ được đem đi sử lý. Ta sẽ kêu thêm một người hầu cảnh giới ma pháp trung cấp canh cho vị khách đây. “

“ Thật sự làm phiền cô. Bây giờ thì ta thể thoải mái mà ngủ ngon rồi. “ - Nguyên Sinh cảm ơn vì sự chu đáo của chủ tiệm.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Sinh dự tính sẽ lên kinh đô một chuyến, rồi tìm đường đến làng Nguyệt Giai. Theo sự mách bảo của chủ tiệm thì Nguyên Sinh vẫn cần có một chiếc thẻ xưng danh thường được người ta gọi tắt là thẻ hội, nó giống như một chiếc thẻ thông hành ở thế giới này, hơn nữa còn được hội đồng bảo vệ. Ở đây hội đồng thì có rất nhiều như hội đồng thương gia, hội đồng giả kim, hội đồng hiền triết, đội đồng linh dược sư...., nhưng nơi cấp thẻ chỉ có ở hội đồng mạo hiểm gia.

Nguyên Sinh được chỉ đường hội đồng cuối cùng cũng tới. Hội đồng là một tòa nhà lớn vô cùng được trang bị các phụ kiện vô cùng sang trọng, vừa bước vào bên trong khuôn viên hội, rất rộng lớn nhưng lại đông đúc người. Các cường giả đang tụ họp với nhau bàn về kế hoạch rất xôn xao bỗng quay mặt về phía Nguyên Sinh nhìn một cách rất kỳ lạ, ánh mắt của sự thận trọng. Nguyên Sinh nhận thấy trong toàn bộ những người ở đây một nửa đã đạt đến đại cấp, nhưng vị cường giả rất mạnh có kinh nghiệm chiến đấu vậy họ thận trọng với ta là có ý gì.

Nguyên Sinh cố gắng nhìn thẳng như không quan tâm, đi một mạch đến khu tiếp tân, ở đây lại có một cô thiếu nữ chủ trì, từ đầu đến giờ toàn nữ là sao?

Người thiếu nữ đó lại không hề tỏ ra thận trọng, ngược lại tỏ ra rất tự nhiên.

“ Chào mừng ngài đã đến hội đồng mạo hiểm gia, ở đây chúng tôi có thể giúp gì cho ngài? “

Nguyên Sinh muốn mau chóng rời khỏi đây, nói ngay:

“ Ta muốn được cấp thẻ hội. “

Người thiếu nữ kia tự xưng là Huyệt nhan đáp lại.

“ Thẻ hội ý ngài là thẻ xưng danh? Nếu muốn có thể ngài phải gia nhập một hội đồng bất kỳ mới được cấp. “

Nguyên Sinh cũng đã biết từ trước.

“ Vậy cho ta đăng ký gia nhập hội đồng mạo hiểm gia luôn đi. “

Huyệt Nhan lườm Nguyên Sinh.

“ Ngươi đủ mười sáu tuổi chưa mà đòi gia nhập hội này. “

Nguyên Sinh cười tự hào.

“ Ta vừa đủ. “

Huyệt Nhan cười nhẹ rồi nói:

“ Được rồi, vậy theo hội này có hai hướng, một là trở thành mạo hiểm gia, là người thuộc sự quản lý của hội, thường xuyên thực thi nhiệm vụ theo yêu cầu của khách hàng của hội đồng nêu ra, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nhận số tiền được nêu sẵn trong nhiệm vụ, tuy nhiên một tháng phải thực hiện ít nhất là ba nhiệm vụ nếu không sẽ bị tước quyền thành viên tịch thu thẻ xưng danh. Hai là trở thành du hành gia, là người không thuộc sự quản lý của hội, là người thường đi khám phá, không cần làm nhiệm vụ hàng tháng, chỉ cần mỗi tháng đóng góp cho hội một số thành tựu của mình, hoặc thậm chí là không đóng góp. Là thành viên vĩnh viễn. “

Nguyên Sinh nghe xong liền chọn ngay hướng thứ hai, nhưng tại sao du hành gia lại được ưu tiên hơn mạo hiểm gia, theo sự giả thích của huyết Nhan thì du hành ra thường đi khám phá, rất hay tìm ra bảo vật, mộ cổ, kho báu và khi tìm ra được thì một phần nhỏ sẽ thuộc về hội đồng còn lại sẽ thuộc về người đó hết, nói là phần nhỏ nhưng nếu phát hiện ra mộ cổ, kho báu thì phần nhỏ đó lại là rất lớn đồi với hội đồng. Xong Huyệt Nhan đưa ra một tờ giấy đăng ký. Rồi đi vào căn phòng đằng sau một lúc sau đi ra với thái độ hốt hoảng.

“ Xin lỗi ngài nhưng thẻ xưng danh bên chúng tôi vừa hết rồi, Ngài chịu khó đợi đến ngay mai được khôn... “ - Đang nói thì bỗng đằng sau một thiếu nữ khác ngó ra vẫy tay với Huyệt Nhan rồi đưa cho cô ấy một tầm kính nhỏ cỡ bàn tay, viền bạc được bọc xung quanh tấm kính này.

Huyệt Nhan quay lại chỗ Nguyên Sinh vừa đi vừa kiểm tra tấm kính.

“ Ngài có phiền nếu dùng loại thẻ này không? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.