Tiên Quốc Đại Đế

Chương 244: Q.12 - Chương 244: Kinh biến




Không chỉ có đệ tử Thần giới có tình trạng như vậy. Bên ngoài, hàng ngàn hàng vạn cường giả được mời tới xem lễ thần sắc cũng dần dần trở nên đờ đẫn. Mỗi người đều quỳ xuống, hành lễ với nữ tử với trạng thái sương mù kia.

Hàn ngàn hàng vạn người thành kính hành lễ, tình cảnh cực kỳ long trọng!

Trạng thái của mọi người đều giống như bị mất hồn vậy.

Nữ tử trong trạng thái sương mù dường như có một loại ma lực nhiếp hồn đoạt phách, khiến người ta không kìm lòng được mà hành lễ.

Lúc này, mọi người đều đột nhiên trở nên đần độn. Thậm chí cả Diêm Xuyên lúc này cũng đột nhiên thất thần, càng không phải nói tới Tử Tử.

Duy nhất chỉ có bảy người tỉnh táo. Lúc này bảy người ôm hồ lô vẫn hoàn toàn tỉnh táo kinh ngạc nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Cương vực Trung Ương, hạo nhiên chính khí cuồn cuộn che kín bầu trời. Cường giả bốn phương căn bản không nhìn thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiên giới Đại Chu.

- Cương vực Trung Ương đã truyền tin tức đến chưa?

Võ Chiếu trầm giọng hỏi.

- Không có. Thám tử của chúng ta ở bên trong hình như tất cả đều mất đi liên hệ!

Thượng Quan Uyển Nhi cau mày nói.

- Liên hệ lại!

Võ Chiếu trầm giọng nói.

- Vâng!

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức lui ra.

Bắc Ngoại Châu, Chung Sơn đứng chắp tay. Đám thuộc hạ đứng phía sau hắn.

- Giới chủ, cương vực Trung Ương hình như có cường giả tuyệt thế sinh ra? Người của chúng ta tại cương vực Trung Ương, tất cả đều đã mất đi liên hệ.

Một quan viên cau mày nói.

- Ừm, là có cường giả tuyệt thế sinh ra. Hạo nhiên chính khí thống soái thiên hạ như vậy chỉ có một người. Đó chính là Đại Khí Tôn kỷ thứ nhất.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Đại Khí Tôn? Cường giả tuyệt thế kỷ thứ nhất bắt đầu xuất hiện?

- Đối với thế giới Đại Thiên ta mà nói, hiện tại điều quan trọng nhất là dung hợp cõi âm Bắc Ngoại Châu. Trẫm đã gặp Minh Hà lão tổ, lập tức dung hợp cõi âm Bắc Ngoại Châu!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Hoàn Đông Bắc Châu. Giáo trường Đông Phương!

Đông Phương Bất Bại và Liên Thần đang quan sát cương vực Trung Ương.

- A, giáo chủ, không xong!

Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi nói.

Đông Phương Bất Bại và Liên Thần quay đầu nhìn tới. Lại thấy Mạnh Lăng Thiên.

Mạnh Lăng Thiên, Mạnh Dung Dung và tổ tiên Mạnh Văn Nhược, tiên nhân thư viện Cự Lộc ngày xưa đã đi ra từ phong ấn giới, đi tới giáo trường Đông Phương đi theo Đông Phương Bất Bại. Năm xưa cũng từng nhận được Đằng yêu như Minh Vương.

Ầm!

Xung quanh Mạnh Lăng Thiên, dây leo lớn vờn quanh, trong chớp mắt hình thành một biển sợi mây cực lớn.

Bên trong biển sợi mây, một quái vật sợi mây hình người đang mở miệng rít gào, quanh thân vô số sợi mây liên thông với biển sợi mây.

Trong chớp mắt Mạnh Lăng Thiên bị nhấn chìm trong đó.

- Giáo chủ, Đằng yêu muốn rời khỏi ta!

Mạnh Lăng Thiên cả kinh kêu lên.

- Tuyệt thế thần binh chi Đằng yêu? Thần binh thứ sáu trong thiên hạ?

Thần sắc Liên Thần thoáng động.

- Để nó đi!

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

- Vâng!

Mạnh Lăng Thiên lộ ra một tia không cam lòng nói.

- Oa!

Đằng yêu bay vút lên trời, nhanh chóng bay về phía cương vực Trung Ương.

Cùng lúc đó, tại cõi âm, Minh Vương đang tuần tra ở một cương vực.

Đột nhiên, Đằng yêu vốn khống chế rất tốt chợt xông ra khỏi cơ thể.

Ầm!

Đằng yêu hóa thành biển sợi mây mênh mông.

- Oa!

Đằng yêu bay vút lên trời.

- Đứng lại! Đằng yêu, ngươi làm sao vậy?

Minh Vương cả kinh kêu lên.

Nhưng, lúc này Minh Vương căn bản không ngăn cản được, Đằng yêu thậm chí xuyên qua hư không, trong nháy mắt đã biến mất.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Sắc mặt Minh Vương trầm xuống, quay đầu lại tiến về phía Đại Tần Thành, muốn lập tức đi tới bẩm báo với Diêm Xuyên.

...

Cương vực Trung Ương.

Bên trên bông hoa sen trắng, có một nữ tử cực kỳ diễm lệ trong trạng thái sương mù đang ngồi thẳng.

Vô số cường giả xung quanh hai mắt đều trống rỗng, giống như mất hồn, hành lễ với nữ tử xinh đẹp ở giữa.

Giờ phút này, thần sắc Tử Tử trống rỗng. Cho dù là Diêm Xuyên cũng thất thần.

Nữ tử cũng ở hình dạng sương mù, không có thực thể, nhưng dường như lại có một ma lực cường đại vậy.

Trừ bảy huynh đệ hồ lô quỳ xuống dưới đất, cũng chỉ còn lại bảy người đang ôm hộ hồ lô là còn tỉnh táo.

Kim Đại Vũ, Mộng Hồng Anh đều mở to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng như vậy phát sinh.

Bên trên đóa hoa sen trắng dạng sương mù kia, nữ tử nhắm mắt ngồi ngay ngắn. Dần dần, nữ tử mở mắt ra.

Con mắt vừa mở ra, một ma lực càng lớn hơn phóng ra.

Tử Tử không kìm lòng được muốn quỳ xuống. Cỗ ma lực này vừa ra, đã ảnh hưởng mạnh mẽ hơn đối với Diêm Xuyên, muốn Diêm Xuyên cũng quỳ xuống.

- Vù!

Dưới chân Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện hai tế đàn Đại Đế.

Tế đàn Đại Đế theo bản năng xuất hiện, phát sinh xung đột đối với ma lực đột nhiên tới này.

Diêm Xuyên đột nhiên giật mình một cái, lập tức trở lại tỉnh táo.

Mà giờ phút này, nữ tử sương mù kia lại nhìn về phía Tử Tử.

Trong thời điểm Diêm Xuyên còn chưa phản ứng lại, nữ tử sương mù đột nhiên phóng về phía Tử Tử.

Tốc độ nhanh chóng, trong chớp mắt nữ tử kia đã đến trước mặt Tử Tử. Kèm theo sự di chuyển của nữ tử sương mù, sóng khí hạo nhiên chính khí cuồn cuộn xông thẳng ra.

Ầm!

Sóng khí xuồng bạo tới mức cho dù là Diêm Xuyên, cũng đột nhiên bị va chạm bay ra ngoài.

- Quá cường đại!

Diêm Xuyên kinh ngạc nói.

Nhưng đây không phải là chuyện khiến Diêm Xuyên. Điều Diêm Xuyên kinh sợ chính là nhìn thấy nữ tử ở trạng thái sương mù kia đã đến trước mặt Tử Tử.

Ánh mắt Tử Tử vô hồn không hề phản kháng, thậm chí tỏ ra thành kính chờ đợi nữ tử dạng sương mù kia.

Nữ tử sương mù đưa tay ra dường như xuyên qua thân thể của Tử Tử. Thân thể Tử Tử đột nhiên run rẩy một hồi.

- Dung hợp? Đoạt thể? Vũ hóa trở về?

Diêm Xuyên đột nhiên cả kinh kêu lên.

Diêm Xuyên nghĩ tới, ngày xưa Khổng Hoàng Thiên sống lại cướp đoạt thân thể Khổng Ngạo Thiên. Chu Tước Đại Đế sống lại cướp đoạt thân thể Miêu Như Lai. Tướng Thần sống lại, cướp đoạt thân thể của Bàn Sinh.

Hiện tại, nữ tử sương mù trước mắt sống lại cũng muốn đoạt xác? Đoạt xác Tử Tử sao?

Trong nháy mắt, khóe mắt Diêm Xuyên muốn nứt ra, lập tức muốn phóng đi.

Nhưng vừa mới nghĩ tới, tất cả đều đã muộn.

- Không!

Diêm Xuyên sợ hãi rống nói.

Mắt hắn nhìn thấy Tử Tử sẽ bị chiếm thân thể.

Ngay trong giây lát, một bóng người màu đỏ đột nhiên xuất hiện.

Ầm!

Bóng người màu đỏ chắn trước mặt.Tử Tử

Ầm ầm ầm!

Nữ tử sương mù xông thẳng vào trong thân thể của bóng người màu đỏ.

Trong thoáng chốc, Diêm Xuyên đã thấy rõ khuôn mặt của bóng người áo đỏ kia.

Đó chính là Mộng Hồng Anh!

Trong chốc lát, khi Mộng Hồng Anh tại Tử Tử bị đoạt xác, đã cứu Tử Tử, đồng thời, lấy thân chết tay.

Tỷ muội tình thâm sao?

Hình như không phải. Trong giây lát khi Mộng Hồng Anh cứu Tử Tử, người nàng nhìn không phải là Tử Tử, mà ngược lại chính là Diêm Xuyên đang ở cách đó không xa lao tới.

Mái tóc dài của nàng tung bay, thời gian dường như chậm lại.

Mộng Hồng Anh bị khí tức của nữ tử sương mù trùng kích, có lẽ đã ý thức được một khắc sau mình sẽ tiêu vong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.