Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà

Chương 2: Chương 2






Edit: Củ cải / Beta: Súp lơ xanh

“Qua màn rồi?” Kiều Miên kinh ngạc, dùng ánh mắt khác nhìn Lục Lập Xuyên rồi đứng dậy.

Cô được xem là người chơi trung thành của thể loại stream, vì nhân vật chính của trò chơi Card Rush này mà cô cũng đã chơi rất lâu, bây giờ vẫn còn ở kết cục chương trước đó.

“Trò chơi này rất khó, anh thật lợi hại.” Kiều Miên nhịn không được nói, “Bạn Lục, anh có thể nói tôi biết làm thế nào qua được màn thứ hai không? Tôi đoán là anh cũng không qua được.”

Lục Lập Xuyên dừng lại một chút, hơi do dự, “Chỉ là quá trình, so sánh cũng phức tạp, hơn nữa, gần đây tôi không chơi trò này.”

Rất nhanh anh lấy lại bình tĩnh, lấy điện thoại ra, ngữ khí bình thản. “Có phương thức liên hệ không? Tôi sẽ viết cách qua màn cho cô.”

Kiều Miên lo lắng không quá ba giây, quyết định lấy điện thoại ra.

“Làm phiền bạn Lục rồi.” Có cùng đề tài, cô thả lỏng, “Anh học ở học viện nào? Tôi học ở học viện Kinh doanh.”

Bình thường cô không thèm để ý tới những người bắt chuyện, lần này cô chủ động tìm người giúp đỡ, Kiều Miên cũng không làm khó.

Lục Lập Xuyên thế nào cũng nói chuyện, thái độ lạnh nhạt, ngược lại còn làm cho Kiều Miên thoải mái hơn một chút.

Cô không thích giao lưu với người lạ, chỉ là Lục Lập Xuyên ngẫu nhiên nói hai câu đã làm cô cảm thấy hứng thú, nhịn không được liền hỏi thêm.

Lục Lập Trì cùng mấy đứa nhỏ chơi được một lúc, vừa quay đầu thì thấy hai người đang nói chuyện phiếm.

Cậu bé phủi tay, mặt bánh bao, lập tức chạy đến, ôm lấy chân của Kiều Miên, “Chị ơi, trò kia bọn em không biết chơi, chị đến dạy bọn em chơi được không?”

Kiều Miên nói đến hào hứng, nghe thấy tiếng Lục Lập Trì, ngồi xuống, xoa đầu cậu bé.

Cô nhớ rõ mình đang là sinh viên làm thêm, gật đầu, “Được, chị cùng đi với Lục Lập Trì, đi thôi.”

Cô nói xin lỗi với Lục Lập Xuyên, nắm tay Lục Lập Trì, dẫn tới chỗ mà cậu bé chỉ đến.

Kiều Miên không chú ý tới, sau khi cô nhấc chân rời đi, Lục Lập Xuyên tắt màn hình điện thoại, im lặng nhìn cô bị em trai ruột mình kéo đi.

Lục Lập Trì quay đầu, làm mặt xấu với anh.

Lược bớt, không nên để anh trai bại hoại dẫn em trai đến khu vui chơi trẻ em, ở đây có trò gì vui đâu cơ chứ.

Lục Lập Trì chơi ở khu vui chơi trẻ em nguyên một ngày trời, đến tận lúc Kiều Miên tan làm.

So với lúc trước cô và Lục Lập Xuyên thân hơn một chút. Căn bản là nhìn dáng vẻ tối tăm của anh, Kiều Miên nghĩ anh chỉ là một người thích ở nhà mà thôi.

Nghĩ tới vẻ bề ngoài, Lục Lập Xuyên nhắc tới nội dung mà Kiều Miên cảm thấy hứng thú, có không ít thứ bọn họ không biết.

Tuy là người lôi thôi lếch thếch, chỉ thích ở nhà, nhưng lại có điểm chung với Kiều Miên, cô có thêm vài phần hảo cảm.

Phế trạch có gì không tốt. Là trò chơi không hay, phiên kịch nhục nhã, hay là trang giấy trắng không đủ xinh đẹp?

Kiều Miên cởi áo thun ra, nói với chị Hà một tiếng. Thái độ của đối phương cũng rất nhiệt tình, liên tục nói cô “vất vả rồi”.

Giống như Kiều Miên là người phụ trách chính ở đây vậy, còn có người tự buff lực tương tác thật là hiếm thấy, Hà Kỳ có cô ở đây, mỗi ngày đều rất thoải mái.

“Đi thôi, tôi về trường học, hai người…….” Kiều Miên nhìn thấy một lớn một nhỏ khác xa nhau, chần chừ một chút.

“Tôi dẫn em ấy về nhà, cô đi trước đi.” Lục Lập Xuyên trầm mặc, ít lời, “Tôi sẽ chia sẻ chiến lược cho cô.”

Anh trai Lục này thật sự là người tốt, còn nhớ rõ tiến công chiếm đóng của cô.

Kiều Miên cảm thán trong lòng, vẫy tay tạm biệt với hai người bọn họ.

Đuôi mắt cô cong lên, khuôn mặt tươi cười. “Tôi đi trước đây, Lục Lập Trì, tạm biệt.”

“Tạm biệt chị!” Lục Lập Trì thuận tay vẫy chào tạm biệt với cô.

Nhìn thấy cô đi đủ xa, anh em nhà họ Lục xoay người đi về hướng trung tâm thương mại.

“Khu vui chơi trẻ em không vui gì hết, mấy đứa nhóc kia quá nhỏ. Nhưng mà chị gái kia rất tốt.” Lục Lập Trì đột nhiên nói, nhìn có vài phần giống ông cụ non.

Cánh tay nhỏ của cậu nhóc, cố sức nắm lấy tay áo của Lục Lập Xuyên. “Anh, hai người ở cùng một chỗ. Anh không thể tranh thủ một tí được à, biến chị ấy thành bạn gái? Em sẽ tạo cơ hội giúp anh.”

Lục Lập Xuyên liếc em trai, thản nhiên nói, “Không phải là em diễn kịch cũng rất vui sao?”

Anh bước đôi chân dài, khuôn mặt không chút lưu tình, “Bình thường trước mặt người nhà thì có chết cũng không khóc, sao lại ở trước mặt một người xa lạ khóc đến vui vẻ thế kia.”

Lục Lập Trì khinh thường bĩu môi. Khu vui chơi trẻ em thì có gì vui…… Nếu không có chị gái dịu dàng xinh đẹp kia, cậu nhóc sẽ không ngoan ngoãn mà đi vào.

Cậu nhóc không để lộ ra, đã bị anh trai túm lấy cổ áo.

“Đi thôi, sau khi về đến nhà nếu ba mẹ hỏi thì biết trả lời như thế nào rồi chứ, có biết chưa?”

“Đương nhiên là em biết rồi! Em không đến cũng sẽ kể chuyện cũ, anh đừng có khinh thường em, anh là anh trai hư hỏng!”

***

Lúc Kiều Miên về đến phòng, ký túc xá bốn người chỉ có một người ở.

Hứa Thời Ý đang ngồi trước bàn trang điểm, Kiều Miên đẩy cửa đi vào, cô chỉ vội vàng liếc nhìn một cái.

“Nhân viên làm thêm ở khu vui chơi trẻ em đã về rồi à?” Hứa Thời Ý vừa trang điểm vừa nói, “Mệt rồi phải không, mình có giữ lại bánh quy cho cậu, nhớ ăn đấy.”

“Cảm ơn.” Quan hệ của Kiều Miên và Hứa Thời Ý là tốt nhất, không khách khí, cầm bánh quy ăn, mơ hồ nói, “Cũng tạm được, cũng không phải là mệt lắm, mấy đứa nhỏ rất đáng yêu.”

Hứa Thời Ý xoay người xem thường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Lương thấp, công việc vất vả, với điều kiện của cậu, tìm công việc lương cao còn không dễ dàng sao? Tốt xấu gì cậu cũng đi ra từ trường đại học S, tiên nữ, đối với bản thân phải có lòng tin đúng không?”

“Cậu không phát hiện ra ở tiệc tốt lần trước Hạ Ninh Ninh của học viện Ngoại ngữ, người ta ở trên sân khấu tỏa sáng sao? Phải tranh giành sự nổi bật của Tần Khuynh Ngữ, sao có thể thua?”

Tam đại hoa khôi giảng đường đại học S, Tần Khuynh Ngữ cùng Kiều Miên, còn có Hạ Ninh Ninh.

“Không phải mình nói cậu, Hạ Ninh Ninh chính là nắm chặt vị trí cao nhất.” Hứa Thời Ý không phục, “Tần Khuynh Ngữ đi du học không có ở đây, đem bức ảnh xấu nhất của cậu khi ngủ ra so nhan sắc với cô ta, không biết xấu hổ lại còn tự phong mình là hoa khôi đứng đầu đại học S?”

Nói tới đây Hứa Thời Ý cho rằng không đáng xã hội loài người. Cũng không biết tấm ảnh nhan sắc của Kiều Miên lúc ngủ làm thế nào lại truyền ra ngoài được, nguyên một tuần nay cô nhịn cả đêm để ngủ giữ nhan sắc.

Kiều Miên chịu đựng được, đem màn hình quay lại. Nhưng sao có thể so sánh với cách ăn mặc quá tỉ mỉ của Hạ Ninh Ninh chứ?

Hạ Ninh Ninh nhiều lần chủ trì tiệc tối lại tham gia nhiều hoạt động khác, còn dọa dẫm nhiều sinh viên mới, tên tuổi vẫn cách xa so với Kiều Miên và Tần Khuynh Ngữ.

Hứa Thời Ý biết, cô ta ở cùng với Kiều Miên đều bị bạn bè bắt gặp, bạn bè ở phía sau hâm mộ liền nói với cô ấy rằng “Kiều Miên thật xinh đẹp, Hạ Ninh Ninh có đẹp cỡ nào chứ”.

Cô ấy không phải người trong cuộc nếu không đã tức chết rồi. Rõ ràng các cô là các tiểu tiên nữ phòng 312, từ khi nào đến lượt Hạ Ninh Ninh chèn ép.

Kiều Miên tùy ý khoát tay, tỏ thái độ không quan tâm, “Vậy có là gì. Mình không thích hợp đứng trên sân khấu, cậu ta càng thích hợp hơn.”

Hứa Thời Ý thấy gương mặt trắng như sữa, thanh lệ xinh đẹp của cô, thở dài một hơi.

“Kiều Miên, cậu thật là, khuôn mặt trắng như vậy.” Hứa Thời Y từ tận đáy lòng nói ra, quả thật không thể đau lòng hơn.

Vừa vào đại học, lần đầu tiên Hứa Thời Ý nhìn thấy bạn cùng phòng ký túc xá mới liền kinh hãi tận trời, trực tiếp gọi tiên nữ, chỉ hận không thể cúi người hiến thân.

Dù thế nào cô ấy cũng không đoán được, tiên nữ lại là thuộc tính trạch nữ, chơi trò chơi dữ dội trong phòng ngủ, không tham gia hoạt động, không thích xã giao, không nói chuyện yêu đương, không động tâm.

Rõ ràng là học năm hai đại học rồi, có nhiều người Kiều Miên vẫn không biết tên —— nhắc tới tam đại hoa khôi đại học S, Kiều Miên chính là bị buộc chặt vào vị trí kia.

Kiều Miên cười, làm mặt xấu với cô ấy, cái bánh quy ăn hai ba miếng là hết, mở tủ lấy mì gói, mở máy tính.

Một bên cô nấu mì gói, một bên thay bộ đồ ở nhà, thuần thục mở ngăn bàn cầm hộp đồ ăn vặt ra, lấy khoai tây chiên và sơn tra điều, một chai coca lớn, xếp ra trước mặt, ngồi xếp bằng trên ghế máy tính.

*Sơn tra điều: một món ăn vặt làm từ quả táo gai



Hứa Thời Ý lườm một cái, cảm thấy hơi cay mắt.

Kiều Miên sợ lạnh, lúc này mới đầu đông, cô mặc áo khoác bông to của vùng Đông Bắc, trong các tiểu phẩm có thể bị người ta gọi là “Thúy hoa”*.

*Thúy hoa – 翠花 [cuihua]: lộng của vua bằng lông chim phỉ thuý. Tách chữ: 翠 [cui] nghĩa là xanh biếc.

Nếu không có khuôn mặt này ắt hẳn mang theo mười phần tiên khí, không ai nhìn thấu được tính tình của cô. Cũng chỉ có bạn cùng phòng ký túc xá…… mới biết được bản tính thật của cô.

Cùng phòng đã hai năm, tính tình Kiều Miên như nào Hứa Thời Ý đều hiểu rõ.

Cô ấy không ôm hy vọng gì, vẫn khuyên bảo, “Kiều Miên, lần sau chúng ta cùng đổi việc làm thêm đi? Ngày nào cậu cũng trông chừng bọn trẻ con không thấy chán sao? Cũng không tiếp xúc với người nào.”

“Không chán. Hơn nữa”, Kiều Miên chống cằm, nở nụ cười, “Hôm nay còn gặp được một người rất thú vị, học cùng trường với chúng ta. Em trai anh ta chơi ở khu vui chơi trẻ em.”

Hứa Thời Ý tô màu son tinh tế lên môi, nhìn vào gương chỉnh trang lại cách ăn mặc, không yên tâm nói, “Học cùng trường? Ngay thẳng đứng đắn? Nhìn có đẹp trai không?”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Kiều Miên, nở nụ cười, “Được tiên nữ của chúng ta xem trọng, khẳng định bộ dạng nhìn cũng không tệ?”

Kiều Miên dừng một chút, lắc đầu, thành thật nói, “Không…… cũng được thôi, chính là không cách nào thu dọn.”

Lời cô nói không thể nào khẳng định được. Nam sinh đầu tóc lộn xộn, đeo kính đen cứng nhắc, Kiều Miên không chú ý đến diện mạo của anh.

Hiện tại thứ duy nhất mà cô nhớ chính là ánh mắt của anh.

Như là mặt hồ, đen nhánh sâu thẳm.

Nghe cô nói như vậy, Hứa Thời Ý mất hứng, tô son môi, đeo ba lô nhỏ trên lưng.

“Mình ra ngoài, tối nay sẽ về muộn. Cậu có yêu cầu gì, ở nhóm phòng ngủ thảo luận một chút.” Cô ấy không quên dặn dò Kiều Miên.

“Đừng có ăn mì gói nữa, mình còn bánh chẻo* đông lạnh đấy. Không được uống coca? Lúc về đem cho cậu.” Hứa Thời Ý không chịu được chọc chọc trán Kiều Miên, “Nhớ kỹ, đừng có cả ngày không quan tâm đến mọi thứ.”

*Sủi cảo (bắt nguồn từ tiếng Quảng Đông “水餃”, âm Hán Việt: thuỷ giáo), còn gọi là bánh chẻo (“chẻo” bắt nguồn từ tiếng phổ thông Trung Quốc “餃子”, âm Hán Việt: giáo tử) là một loại bánh hấp của Trung Quốc được ăn phổ biến ở Đông Á. Đây là một trong những món ăn chính trong dịp Tết nguyên đán cũng như là món ăn quanh năm tại các tỉnh phía Bắc. Mặc dù được coi là một phần của ẩm thực Trung Hoa, sủi cảo còn phổ biến ở nhiều khu vực khác của Châu Á và các nước phương Tây. Sủi cảo thường bao gồm thịt nghiền hoặc rau chất đầy và cuốn trong một mảnh bột mỏng, sau đó được ép chặt lại bằng cách nhấn mạnh các góc bánh vào nhau hoặc xếp thành nếp. (Nguồn: Wikipedia)

Ánh mắt Kiều Miên dán và màn hình máy tính, tay xé một gói khoai tây chiên.

Cô gật đầu, nhìn Hứa Thời Ý, thành thật mà nói, “Ý Ý, cậu thật tốt với mình. Muốn uống sprite, cảm ơn ba.”

Hứa Thời Ý dở khóc dở cười. Cô ấy kiểm tra lại lần nữa trang phục của mình, ra ngoài đi hẹn hò.

Cùng lúc đó.

Lục Lập Xuyên đứng ngoài ban công, trên tay cầm một điếu thuốc, thanh âm thản nhiên. “Trình Mặc Trình, file lưu trữ của trò chơi Card Rush lần trước, mình để ở chỗ nào, cậu có ấn tượng gì không?”

“Không phải chứ? Cậu còn cần đến nó sao?” Âm thanh ồn ào ở đầu bên kia điện thoại vang lên, truyền đến giọng của một người con trai, “Trên máy tính trong phòng làm việc, đã xác định và đánh giá xong. Mình nhớ là Thẩm nhị dùng cái bàn đó, cậu tìm cậu ta đi.”

“Lúc trước gặp cậu cũng không để ý nhiều, cũng chưa lưu trữ. Sao bây giờ lại cần?”

Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng thở ra làn khói, tiến đến cầm chai nước khoáng, khuôn mặt mờ mịt.

Anh hạ ánh mắt, như có như không cười một tiếng, có vẻ không hứng thú lắm: “Đã biết. Không phải mình cần… Là tiên nữ muốn có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.