Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 8: Chương 8: TIền lương là 10.000 châu!




Mau chóng trả hết nợ?

Lâm Uyên không muốn làm điều này, cũng không có ý định như thế, chỉ cần khiêm tốn ngày qua ngày, chính vì hắn không cần sự nổi bật nên mới không cần phải cố gắng làm việc.

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, vừa hay bản thân có một thân phận chính thức ở thành Bất Khuyết, mượn nhờ bối cảnh của Tần thị có thể giúp mình giảm bớt không ít phiền phức.

“Đã rõ.”

Lâm Uyên để lại một câu rồi rời đi.

Tần Nghi lại bồi thêm một câu:

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết làm công việc gì? Tiền lương 10.000 cũng không tính là thấp trong cái thành Bất Khuyết này.”

Lâm Uyên đã đi mất hình, bỗng dưng lại quay đầu trở về, bước đến trước bàn ăn nhìn nàng, đợi đối phương mở lời.

Thực chất hắn rất muốn nói thẳng một câu: Có chuyện gì mau nói, có cái rắm mau thả!

Tần Nghi đặt ly thủy tinh xuống rồi dựa vào thành ghế, hỏi:

“Nghe nói ở Linh Sơn, ngươi tu luyện chủ yếu là Cự Linh Thần?”

Lâm Uyên giữ im lặng để suy nghĩ nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, sau nhiều năm xa cách, hắn cảm thấy không thể hiểu nổi tâm tư của nữ nhân này, so sánh với sự ngây thơ năm đó mặc cho hắn lừa gạt, có thể nói là hai người khác biệt.

Sau một lúc suy nghĩ, hắn rốt cuộc vẫn “ừm” một tiếng.

Tần Nghi khoanh tay trước ngực, nói:

“Chỗ này của ta vừa mới tuyển dụng một người, y cũng là học viên tốt nghiệp từ Linh Sơn, vừa hay phương diện tu luyện chủ yếu cũng là Cự Linh Thần, có thể coi là học trưởng của ngươi ở Linh Sơn, gia nhập sớm hơn ngươi 100 năm, bất quá người ta học tập mấy chục năm đã có thể tốt nghiệp, không phải loại người nào đó học 300 năm vẫn chưa thể tốt nghiệp.”

Lâm Uyên hỏi:

“Người rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Tần Nghi đáp:

“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi làm trợ thủ cho y đi.”

Lâm Uyên lạnh nhạt nói:

“Chỉ có vậy thôi? Hay còn có công việc khác?”

Tần Nghi nói với gương mặt nghiêm lạnh:

“Ngươi không cần phải thái độ như thế, vị học trưởng này của ngươi không phải hạng xoàng, dư nghiệt tiền triều tấn công Tiên Đô lần này, vị học trưởng này là người từng giao thủ với một trong mười ba Thiên Ma - Bá Vương, đồng thời đả thương Bá Vương. Ta đã hao phít một phen công phu, rốt cuộc mới chiêu mộ được hắn từ Tiên Đô. Muốn đi theo học hỏi một người đầy kinh nghiệm như thế, người khác có cầu còn không được, ta trao cơ hội cho người thì phải biết trân trọng, đi theo học người ta thật tốt, tranh thủ sớm ngày trả sạch nợ cho ta.”

Lâm Uyên lóe lên tia dị sắc trong ánh mắt, nói:

“Đả thương... Bá Vương? Người nào? Ngươi đừng có nói là Chiến Thần Dương Chân bị ngươi chiêu mộ đấy nhá.”

Tần Nghi nhịn không được liếc hắn một cái, nói:

“Tần thị ta muốn xách dép cho Nhị gia còn không xứng, ngươi thấy có khả năng này hay sao? La Khang An, cựu Cự Linh Thần Vệ ở Tiên Đô, ngày mai ngươi nhìn thấy là biết.”

“La Khang An?”

Lâm Uyên giáy lên tia nghi hoặc trong mắt, cái tên này có chút quen tai, trong đầu ngẫm lại dường như đã từng nghe thấy cái tên này, não hắn đảo qua các thành viên trong danh sách Cự Linh Thần Vệ khóa trước ở Linh Sơn, xác thực đã từng nhìn thấy cái tên này nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, không còn ấn tượng gì khác, một tên vô danh tốt thí có thể đả thương Bá Vương?

Tần Nghi nói:

“Nhiều năm rời đi thành Bất Khuyết, vẫn còn ở quen chỗ Nhất Lưu quán chứ? Tần thị sẽ sắp xếp nơi ở cho nhân viên, điều kiện cũng không quá tệ, ít nhất không thua kém so với Nhất Lưu quán, bất quá cần phải trừ phí sinh hoạt từ tiền lương, bao ăn ở chỉ với 1000 châu, ngươi có thể cân nhắc.”

Lâm Uyên vừa lấy lại tinh thần, ngay tức khắc cự tuyệt, nói:

“Không cần, ta vẫn thích ở lại Nhất Lưu quán.”

Tần Nghi cũng không miễn cưỡng, hất cằm lên nói:

“Thức ăn ở chỗ ta có hương vị cũng không tệ, ngươi không muốn nếm thử sao?”

Lâm Uyên đáp:

“Không cần, còn có vấn đề gì khác không?”

Tần Nghi không vui không buồn nói:

“10,000 châu cũng chẳng phải cho không, ngoại trừ việc làm trợ thủ cho La Khang An, chỗ này của ta có thể sẽ cần ngươi chạy một chút việc vặt, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?”

Lâm Uyên không có sự lựa chọn, đồng thời không muốn nói nhiều, hỏi:

“Còn gì nữa không?”

Tần Nghi cười lạnh, nói:

“Ngươi không cần bày ra bộ mặt thiếu kiên nhẫn với ta, không muốn ăn thì biến đi. Đi xuống hỏi một chút về giờ làm việc ngày mai, cần phải nhớ đến làm đúng giờ.”

Lâm Uyên quay đầu bước đi.

Tần Nghi rót đầy một ly cho mình khi bóng người đã biến mất, ngẩng đầu “ực ực” sạch vào bụng.

Sau đó nàng cầm theo bình rượu, bước chân tiến đến phía trước máy quay đĩa, nhìn xem thành Bất Khuyết dần dần sáng đèn trước màn đêm tĩnh lặng, thần sắc của nàng không vui cũng chẳng buồn, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì...

Đợi đến lúc nàng rời khỏi phòng làm việc, ngoài trời cũng đã tối đen, thay một bộ trang phục khác, trên người vẫn mang theo mùi rượu.

Một người nhanh chóng bước ra từ trên đường đi, đó chính là Bạch Linh Lung, cô nàng không có nghe lời trở về trước, thay vào đó vẫn luôn đứng bên ngoài chờ đợi.

Tần Nghi nhìn một cái đã hiểu, không cần phải nói lời vô nghĩa, chỉ nói một câu:

“Đi thôi, trở về.”

Bạch Linh Lung lập tức hạ tay xuống, sau tên hộ vệ xuất hiện từ chỗ tối, trong đó có một cặp song sinh cõng kiếm trên lưng.

Sáu tên hộ vệ, có người đi mở đường ở phía trước, có người cảnh giác ở phía sau, có người bảo vệ hai bên trái phải, che chắn cho hai người ở giữa, chậm rãi rời đi...

Lâm Uyên cưỡi con lừa nhỏ vừa chạy nhanh, vừa quan sát bốn phía.

Kể từ ngày trở về thành Bất Khuyết, hắn vẫn luôn dưỡng thưởng ở bên trong Nhất Lưu quán, ban đêm không có ra ngoài, tôi hôm nay có thể xem là lần đầu tiên trở về.

Trong rừng rậm thưa thớt dưới màn đêm, từng cây đại thụ tuy không có cao to như cái cây của thương hội Tần thị, nhưng phía trong vẫn cải tạo đủ cho người ở, phía trên rất nhiều cây toát ra ánh đèn, đèn đuốc lộng lẫy góp phần tô điểm cho thành Bất Khuyết.

Rất nhiều nơi trên Tiên giới đều làm như vậy, nguyên nhân dường như là do môi trường sinh thái, người có điều kiện đều thích cải tạo thân cây thành chỗ ở.

Đương nhiên, sẽ có người ưa thích ở phòng, hoặc buông tay thỏa sức kiến tạo theo bố cục mình thích.

Trương Liệt Thần ưa thích căn nhà có một cái sân nhỏ.

Con lừa nhỏ chạy vào trong đình viện của Nhất Lưu quán, Trương Liệt Thần đang chờ hắn trở về, vừa thấy đã mau chóng nghênh tiếp, hiếu kỳ hỏi:

“Lần này gặp được chưa?”

Thực tế gã rất hiếu kỳ đôi nam nữ này gặp mặt sẽ phát sinh tình huống gì, gã cũng biết rõ chuyện năm đó thế nào.

Lâm Uyên bước xuống xe ‘ừm’ một tiếng.

Trương Liệt Thần truy hỏi:

“Thế nào? Đồng ý tha thứ cho ngươi rồi?”

Lâm Uyên hít một hơi thật sâu, nói:

“Không có. Nàng không mở lời, ta cũng không cách nào bắt chuyện, nếu không nàng có thể biến ta thành tội phạm truy nã ở Tiên giới. Có lẽ, lần này ta không nên trở về mới đúng.”

Trương Liệt Thần thổn thức lắc đầu, nói:

“Làm gì đến mức như thế. Nói cách khác, ngươi vẫn phải làm việc trả nợ cho nàng, ngược lại nàng muốn ngươi làm cái gì?”

Lâm Uyên nói:

“Hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng cho lắm.”

Trương Liệt Thần hỏi tiếp:

“Vậy có nói trả tiền lương như thế nào không?”

Lâm Uyên đáp:

“Tiền lương là 10.000 châu.”

“10,000 châu?”

Trương Liệt Thần bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn, hai mắt phát ra ánh sáng, nói:

“Cũng không ít, đãi ngộ tương đối cao ở trong cái thành Bất Khuyết này rồi.”

Lâm Uyên cũng không có giấu diếm gã, nói:

“Thực tế chỉ nhận được 2.000 châu, 8.000 châu còn lại trừ vào nợ gốc.”

Hắn còn nói thêm một câu:

“Nàng cũng cộng thêm lãi suất, tiền nợ tổng cộng là 1,5 triệu châu.”

Trương Liệt Thần xoa cằm thầm nói:

“Nha đầu này, đúng là không chừa đường lui cho ai.”

Lâm Uyên nhìn đình viện một chút, nói:

“Ngày mai ta sẽ đi làm việc ở Tần thị. Thần thúc, sau này phải ở lại chỗ của ngươi, không có làm phiền chứ?”

Trương Liệt Thần khoát tay, nói:

“Không có phiền, không có phiền, mỗi tháng ngươi chỉ cần trả ta 1.000 châu, ta sẽ bao ăn bao ở.”

Lâm Uyên xụ mặt xuống, nói:

“Tần thị sắp xếp nơi ở cho nhân viên, bao luôn cả việc ăn ở cũng mới 1.000 châu, điều kiện cũng tốt hơn hẳn so với chỗ này của ngươi.”

Trương Liệt Thần lập tức khoa tay múa chân, nói:

“800! Không thể giảm nữa, ta gánh nguy cơ lớn như vậy chỉ vì chữa trị cho ngươi, chuyện này đáng giá bao nhiêu tiền? Ta đã tính toán với ngươi chưa?”

Lâm Uyên im lặng, hắn cho rằng hai người sống cùng nhau nhiều năm sẽ có chút tình cảm, vì thế lúc rời khỏi Tiên Đô bỗng nghĩ ngay đến nơi này, thế nhưng vị này luôn luôn dùng tiền để suy nghĩ đến tình cảm giữa hai người, khiến cho người ta rất bất đắc dĩ.

Sau một hồi khó chịu, hắn mất hết cả hứng, đáp lại một câu:

“Cứ như vậy đi.”

Sau đó quay người cất bước hướng về phía phòng của mình.

...

Ba chiếc xe chạy tới sơn trang của Tần phủ, Tần Nghi vừa bước xuống xe, một lão già áo đen lập tức bước đến, thân thể gầy gò, sự già đời ánh lên trong cặp mắt, quản gia của Tần phủ - Bạch Sơn Báo.

“Tiểu thư vất vả.”

Bạch Sơn Báo vừa cười vừa chào hỏi.

Tần Nghi đáp với vẻ khách khí, nói:

“Bạch gia gia vất vả.”

Bạch Sơn Báo nói:

“Lão gia vẫn chưa nghỉ ngơi, đang đợi ngài bên trong.”

“Ừm.”

Tần Nghi nhẹ gật đầu, bước chân không nhanh không chậm.

Bạch Linh Lung bước xuống xe, hô lên:

“Gia gia.”

Bạch Sơn Báo đợi Tần Nghi đã đi xa, hỏi:

“Nghe nói gã sai vặt của Nhất Lưu quán đã trở về, hôm nay còn đi gặp mặt với tiểu thư ở thương hội, hai người đã nói những gì?”

Bạch Linh Lung thầm kêu khổ trong lòng, quả nhiên chuyện này không thể nào gạt được tai mắt của Tần Đạo Biên.

Nàng trầm giọng nói:

“Gia gia, chúng ta đã phân chia rõ ràng từ lúc bắt đầu, con và người không giống nhau, chuyện của một thế hệ có một thế hệ quan tâm, con cũng không phải người hầu của Tần phủ, thay vào đó là người phụ trách của hội trưởng. Nếu như con ăn nói lung tung, về sau đối mặt với hội trưởng thế nào đây, hội trưởng phải nhìn con như nào?”

Bạch Sơn Báo cười khổ, nói:

“Được rồi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Con đi tắm trước đã.”

Bạch Linh Lung để lại một câu rồi tranh thủ chạy đi, có vài lời nàng thật sự không muốn nói.

Bạch Sơn Báo dõi mắt nhìn theo, sau đó đi đến trước mặt của cặp song sinh, hỏi:

“Hôm nay bình thường chứ?”

Hai lão già song sinh, một người gọi là Kim Tảo, người kia gọi là Kim Vãn, là hai anh em chân chính, người anh là Tảo, người em là Vãn.

Hai người có thể nói là cao thủ trong giới tu sĩ, đều là tán tu không có tiên tịch.

Kim Tảo trả lời:

“Không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra...”

Báo cáo lại một chút tình huống trong ngày.

Tần phủ chiếm một ngọn núi trong thành, diện tích không cần phải bàn cãi, hoàn cảnh bình dị toát lên vẻ đẹp khiêm tốn.

Sảnh chính bên trong nhà lớn, một đôi nam nữ ngồi phía trên ghế sa lon, nhìn tin tức quảng cáo trên màn hình tivi, đưa tin chính là tình huống Tiên Đô hoang tàn sau đợt tập kích được xây dựng lại.

Người trung niên toát ra khí chất nam nhân, trên đầu tóc đã bạc trắng, khoác trên người áo bào rộng rãi, hơi thở nhịp nhàng, dáng người có phần khôi ngô tuấn tú, người này chính là hội trưởng đời trước của Tần thị - Tần Đạo Biên.

Người phụ nữ kia mặc váy dài có đai lưng (kimono), dáng người lộ vẻ đầy đặn mang theo chút gợi cảm, tóc cuộn lại chỉnh tề không loạn một tia, vẻ ngoài đoan trang chính là Liễu Quân Quân.

Nàng ban đầu là trợ lý của Tần Đạo Biên, thân là một tu sĩ nên kiêm luôn chức vụ cận vệ, bởi vì đối thủ trên thương trường không từ thủ đoạn dẫn đến gã bị mất vợ, Liễu Quân Quân là người bầu bạn sớm tối với Tần Đạo Biên, đồng thời còn là trợ thủ đắc lực của Tần Đạo Biên, hai người lâu ngày ở chung đã nảy sinh tình cảm, sau đó thuận theo tự nhiên trở thành người phụ nữ của Tần Đạo Biên.

Trên cơ bản thì hai người có quan hệ vợ chồng, mối quan hệ này cũng được công khai, nhưng vì sự quản chế luật pháp của Tiên Đình, Tần Đạo Biên không có cách nào cưới nàng ta, ngược lại nàng ta cũng không thể sinh thêm một đưa con cho Tần Đạo Biên, bằng không chính là chống đối tiên luật, hậu quả phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.

Luật pháp nhìn như không có tình người, theo trình độ nào đó đối với Tần gia, nó đã bảo đảm sự hòa thuận trong nội bộ Tần gia.

Ít nhất không cần phải lo lắng gia sản của Tần gia rơi vào trong tay của Liễu Quân Quân, hai cha con Tần gia phải bình an thì phần vinh hoa phú quý này mới thuộc về Liễu Quân Quân.

Liễu Quân Quân quay đầu lại nhìn khi nghe thấy tiếng bước chân, lập tức đứng dậy, mỉm cười nói:

“Nghi nhi trở về rồi.”

Tần Nghi sát bên rất gần gũi với nàng ta, lắc cánh tay với dáng vẻ có mấy phần làm nũng, nói:

“Liễu di.”

(di: dì, cô)

Mẫu thân đã qua đời lúc nàng còn rất nhỏ, Liễu Quân Quân gần như một tay nuôi nấng nàng, về mặt cơ bản thì nàng cũng xem Liễu Quân Quân là mẫu thân.

Hơn nữa Liễu Quân Quân cũng không thể sinh một đứa con cho Tần Đạo Biên, nên cũng gần như xem nàng là nhi nữ, ngón tay chỉ vào một bên thái dương của nàng, khẽ giận nói:

“Cả người toàn mùi rượu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.