Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 7: Chương 7: Gặp lại!




Bạch Linh Lung thấy hắn không uống trà, đành phải hỏi hắn có cần gì khác không?

Lâm Uyên phất tay biểu thị không cần gì, bước chân đi đến bên cửa sổ thủy tinh đưa lưng về phía cô nàng, đối mặt với ánh chiều tà cuối đường chân trời.

Bạch Linh Lung đi sang một bên ngồi xuống, sau đó giữ im lặng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắn.

Năm đó chỉ giao lưu với nhau vài câu nhưng cô nàng cũng hiểu rõ đôi chút về hắn, hiện giờ cảm nhận được sự biến hóa trên người đối phương, tên thiếu niên đã từng vui đùa hồn nhiên kia, bây giờ cho người ta một cảm giác điềm tĩnh.

Bề ngoài đã trưởng thành không ít nhưng cách ăn mặc vẫn keo kiệt như cữ, dùng từ tùy ý giản dị để hình dung có vẻ thích hợp hơn.

Cô nàng nhớ năm đó hắn vẫn luôn cố che giấu vẻ nghèo hèn của bản thân, hôm nay đối phương đã không còn làm thế, mọi thứ đều tự nhiên.

Ánh chiều tà làm bóng lưng hắn nổi bật lên, từ lúc đi vào trong căn phòng này, biểu hiện không có sự thô lỗ, không có hành động khác thường, đứng yên như một cô gái thẹn thùng, toát ra một cảm giác trầm lắng khó hiểu.

Bạch Linh Lung lập tức đứng lên khi nghe tiếng bước chân truyền xuống từ trên lầu, kệ sách phía sau văn phòng bỗng tách ra hai bên, Lâm Uyên đứng trước cửa sổ quay đầu nhìn lại.

Tần Nghi mặc váy rộng cùng với lớp trang điểm tuyệt đẹp, cho người khác một phen tim đập chân run, làn tóc vẫn còn chưa khô, một nửa bắp chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, dưới chân mang một đôi dép lê.

Lâm Uyên nhìn từ trên xuống dưới một lần, sau đó quay đầu nhìn về hướng cửa sổ.

Tần Nghi hơi ngừng ánh mắt trên người hắn, sự chú ý tập trung vào đuôi ngựa, phát hiện tạo hình này càng làm nổi bật gương mặt góc cạnh của hắn, nhìn phóng khoáng hơn hẳn vẻ lôi thôi lếch thếch trước đó, nàng quay sang nói với Bạch Linh Lung:

“Ngươi tan ca rồi về trước đi.”

Bạch Linh Lung ngẩn người, cô nàng là người lớn lên cùng hội trưởng, sinh sống ở Tần phủ, từ trước đến nay có đi cùng đi, có về cùng về, rất hiếm khi một người về trước, ánh mắt chuyển sang nhìn Lâm Uyên một chút, sau cùng gật đầu nhẹ, quay người rời đi.

“Cái chân đã khỏe rồi chứ?”

Tần Nghi tiến đến bên cạnh hắn, chào hỏi một tiếng.

Lâm Uyên vẫn đứng im, chỉ đáp “Ừm” một tiếng.

Tần Nghi mang theo mùi hương sau khi tắm, đứng sóng vai với hắn, hai tay khoanh lại trước ngực, hỏi:

“Nhìn cái gì vậy?”

“Không nhìn gì cả.”

Lâm Uyên đáp một câu, lại bổ sung thêm một câu thay cho lời chào hỏi:

“Chưa bao giờ nhìn thành Bất Khuyết ở độ cao này.”

Tần Nghi nói:

“Cũng thường thôi, ngươi sống ở thành Bất Khuyết chỉ có 30 năm, lăn lộn ngoài kia tới tận 300 năm, sợ rằng quen thuộc Tiên Đô hơn cả thành Bất Khuyết.”

Lâm Uyên đáp:

“Hẳn là vậy”

Tần Nghi nói:

“Ta nghe Thần thúc nói, ngươi thi đỗ vào Linh Sơn sau khi rời khỏi thành Bất Khuyết.”

Lâm Uyên hỏi ngược:

“Có quan trọng không?”

Tần Nghi đáp:

“Cũng không có gì là quan với trọng, chỉ cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, chẳng lẽ cánh cửa tiến vào Linh Sơn dễ đến mức dọa người? Ta nghĩ mãi vẫn không thông, nơi đó tốt xấu gì vẫn là học viện số một Tiên giới, loại tiểu nhân bần hèn như ngươi có tư chất tiến vào, thật đúng là ta đã xem thường ngươi rồi.”

Lâm Uyên không muốn dông dài những chuyện đâu đâu kia, quay trở lại chuyện chính, nói:

“Lần này ta đến là muốn nói với ngươi, việc làm công cho Tần thị coi như bỏ đi. Tiền, ta sẽ nghĩ biện pháp mau chóng hoàn trả, mong ngươi cho ta một chút thời gian, trong vòng một năm ta nhất định trả cho ngươi.”

Tần Nghi nói:

“Lăn lộn 300 năm ở Linh Sơn còn chưa tốt nghiệp, chỉ bằng vào tài năng này thì ngay cả việc làm cũng chưa chắc có, một triệu châu đó, ngươi trả cho ta bằng cách nào? Ta cũng không muốn đụng vào số tiền không rõ lai lịch, miễn cho dẫn đến những phiền phức không đáng có.”

Lâm Uyên nói:

“Ngươi suy nghĩ nhiều, ta sinh sống ở Tiên Đô nhiều năm cũng có một chút người quen, muốn gom góp ít tiền vẫn còn tạm được.”

Tần Nghi giáy lên sự tức giận trong mắt, quay người cất bước đi đến ngồi xuống một ghế sa lon bên phía cửa sổ khác, tiện tay đốt lên điếu thuốc, lưng tựa vào ghế nuốt vào thở ra một ngụm khói, hai chân bắt chéo nhau, hai ngón tay nhỏ kẹp lấy đầu thuốc, nói:

“Ngươi cảm thấy ta có thể tin vào lời nói của ngươi hay không? Nếu như ta lại mù quáng tin ngươi, mặt mũi Tần thị sẽ không còn biết giấu vào đâu, ăn một lần thua thiệt là đủ rồi.”

Lâm Uyên vẫn nhìn chằm chằm về hướng bên ngoài cửa sổ, buông lời tựa như nói với bản thân:

“Chúng ta tốt nhất vẫn nên giữ một khoảng cách, ta không muốn ngươi phải bị liên lụy.”

Tần Nghi cầm điếu thuốc nhìn sang một bên, gương mặt lộ vẻ mỉa mai, nói:

“Buồn cười, ngươi tưởng mình là ai chứ, ngươi có tư cách liên lụy đến ta sao?”

Lâm Uyên xoay người, bước chân trầm ổn, bình thản đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, đứng im bất động, sự vô tình bên trong ánh mắt càng trở nên thâm sâu.

Cả người Tần Nghi bỗng hơi rùng rợn, không biết bản thân có bị ảo giác hay không, bỗng nhiên cảm nhận được một áp lực vô hình từ trên người đối phương.

Lâm Uyên lại mở miệng đính chính lại những lời nói vừa rồi, bảo:

“Chuyện đã qua thì cho qua đi, ta không muốn làm hỏng danh dự của ngươi.”

Tần Nghi quát:

“Danh dự á? Thôi đi! Ta không có quan hệ gì với ngươi cả, ta cũng không có ý gì khác, ngươi đừng có suy nghĩ lệch lạc. Trên miệng nhắc lại nỗi hận năm đó chỉ là một chuyện, ngoài ra ta còn là một người làm ăn, chủ yếu vẫn là kiếm tiền, thứ ta quan tâm chính là lợi ích, những cái khác đều vô nghĩa. Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là làm công trả tiền, hai là ngồi tù mục xương ở thành Bất Khuyết này, ta có biện pháp khiến Thần thúc đứng ra làm nhân chứng... Ta cam đoan ngươi sẽ có cảm giác ngồi tù sống không bằng chết ở thành Bất Khuyết, ta là người nói được làm được, ngươi chọn lựa đi.”

Lâm Uyên bình thản nói:

“Tần Nghi, chuyện này đáng để ngươi phải hùng hổ dọa người sao?”

Tần Nghi nói:

“Không có ai ép buộc ngươi cả. Ta cho ngươi mượn một triệu châu, lãi suất 300 năm chỉ tính 1,5 triệu châu, điều này không có quá đáng chứ? Nếu như bây giờ ngươi có thể lấy ra 1,5 triệu châu, ta cũng sẽ xem như chưa có chuyện gì phát sinh. Ngược lại, chính bình ủ thành rượu đắng thì chính mình tự uống. Đừng tưởng rằng ngươi là học viên của Linh Sơn thì ta sẽ không dám làm gì, nơi này là thành Bất Khuyết chứ không phải là Linh Sơn, ngươi có ngon bước ra cảnh cửa lớn này mà không trả tiền thử xem, ngược lại ta muốn nhìn xem Linh Sơn có gan ngang nhiên vi phạm luật pháp của Tiên Đình hay không!”

Lâm Uyên lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng, nói:

“Ngươi đã thay đổi.”

“Cảm ơn đã khen.”

Tần Nghi dập tắt đầu thuốc rồi đứng dậy, bước đến trước bàn làm việc, chợt quay đầu lại hỏi:

“Ăn cơm tối hay chưa?”

Lâm Uyên vẫn chưa ăn nhưng không có lên tiếng.

Tần Nghi cũng không hỏi nhiều, đưa tay ra nhấn một nút công tắc ở trên mặt bàn.

Rất nhanh, có vài người bưng khay tiến vào căn phòng phía sau kệ sách, phía trong có bàn ăn.

Vài người sắp xếp thịt rượu xong xuôi, rút đi với sự im lặng rất có quy tắc.

Tần Nghi đi vào ngồi xuống trước bàn ăn, hất cằm hướng về phía Tần Uyên đang đứng bên ngoài, nói:

“Vào đi, người ngựa cũng là như nhau, ta không keo kiệt đến mức để cho nhân viên của mình đói bụng, hơn nữa một mình ta cũng ăn không hết.”

Nàng nói lời này tựa như mình đã đồng ý lắm vậy, Lâm Uyên co giật khóe miệng, nói:

“Không cần.”

Tần Nghi cũng không miễn cưỡng, bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm, lại còn rót chút rượu cho chính mình, nói:

“Cũng đúng, học viên của Linh Sơn, hiện giờ ngươi là tu sĩ chân chính, mười ngày nửa tháng không ăn vẫn có thể sống khỏe.”

Đặt chai rượu xuống, cầm đôi đũa lên, hướng về một góc rồi chỉ chỉ.

Lâm Uyên không biết nàng đang chỉ cái gì, tiến lại gần nhìn lại mới phát hiện, trên mặt bàn trong góc bày một cái máy quay đĩa nhạc.

Tần Nghi đảo cặp đũa ra hiệu, sau đó gắp thức ăn cho chính mình, chậm rãi thưởng thức.

Lâm Uyên hiểu đại khái ý định, nữ nhân này đòi hỏi ăn cơm còn phải nghe nhạc, cất bước đi đến trước máy quay đĩa, nhìn thấy đĩa than đã được đặt sẵn, lập tức xoay xở đặt xuống kim phát, có thể thấy hắn cũng không quá xa lạ với thứ này.

Mặt đất bên ngoài đã rơi vào màn đêm, sao sáng đã hiện rõ, chỉ có chỗ cao này mới còn nhìn thấy ánh chiều tà sót lại phía chân trời, máy quay địa xoay chuyển vang lên khúc nhạc, xác thực tạo cho nơi này thêm mấy phần êm dịu cùng với tư tưởng khác.

Ngay sau đó, giọng hát của một nữ nhân cất lên: Nơi vắng vẻ đêm khuya, vang lên một nửa...

Lâm Uyên nghe chất giọng cùng với lời bài hát một chút, hơi nhíu lông mày rồi quay đầu mạnh nhìn về phía Tần Nghi, nhắc nhở:

“Đây là đồ vật ở nhân gian!”

Máy quay đĩa có thể nói là hàng sản xuất từ Tiên giới, ví dụ như một chút phương tiện di chuyển đều có thể nói như vậy. Tiên giới sản xuất các loại động cơ cùng với máy móc không giống với nhân gian, nhiên liệu cũng vô cùng sạch sẽ, phần lớn chỉ sử dụng năng lượng linh hạch, khẳng định không tạo ra khói bụi mịt mù.

Mặc dù than đĩa này cũng có thể nói là sản xuất từ Tiên giới, nhưng mà bài hát này rõ ràng là ca khúc của nhân gian.

Nói cách khác, đĩa nhạc này được buôn lậu từ nhân gian đến Tiên giới!

Tiên giới quản chế rất nghiêm ngặt trên phương diện này, quản chế đồ vật ở Tiên giới lưu lạc xuống nhân gian, tránh gây nhiễu loạn trật tự của nhân gian, đồng thời quản chế đồ vật ở nhân gian lưu lạc tới Tiên giới.

Nhất là những vật phẩm nhân gian có hình ảnh âm thanh, càng phải quản chế một cách chặt chẽ, một khi bị phát hiện sẽ trừng phạt nghiêm khắc.

Bởi vì phần lớn đồ vật nhân gian chứa hình ảnh âm thanh để tô điểm chuyện đẹp trần thế, xem nhiều tính cách của người đưa vào vật sẽ bị động lòng phàm tục, từ đó cảm thấy trần thế tươi đẹp, sợ rằng ý đồ một mình hạ phàm sẽ trở thành xu thế ngày càng nghiêm trọng.

Nói cách khác, chính là sợ đồ vật nhân gian sẽ gây nhiễu loạn trật tự Tiên giới!

Mẫu thân của vị đệ nhất Chiến Thần Tiên Đình - Nhị gia Dương chân, đồng thời chính là muội muội của Tiên Đế, trước kia chính vì động lòng phạm tục mà hạ phàm, lại còn phát sinh tình cảm với phàm nhân, kết quả chọc giận Tiên Đình truy nã.

Phụ thân của Nhị gia Dương Chân, chính là phàm nhân ở nhân gian!

Chuyện này chỉ sợ là vết nhơ cả đời không thể xóa nhòa của Nhị gia, mặc cho gã có lập được bao nhiêu chiến công, lời nói xấu phía sau là điều không thể tránh khỏi!

Có lỗ thủng thì mới có quản chế, thế mà dưới sự quản chế cẩn thận vẫn không tránh được sai sót, chỉ cần mang lại lợi ích thì sẽ không thiếu người lợi dụng sơ hở, một chút đồ vật buôn lậu từ nhân gian rốt cuộc vẫn xuất hiện ở Tiên giới, bất quá không ai dám có biểu hiện công khai mà thôi.

Mà vị hội trưởng thương hội Tần thị này, dám ngang nhiên trắng trợn bày trí đồ vật buôn lậu ngay trong phòng làm việc của mình!

Tần Nghi hờ hững đáp lại một câu:

“Là đồ vật nhân gian đấy, thì sao nào?”

Lâm Uyên nói:

“Không nhất thiết phải bày trí ở chỗ này, một khi có người lén lút báo cáo, đến lúc bị ập đến kiểm soát thì Tần thị ngươi cũng không gánh nổi. Ngang nhiên vi phạm luật pháp của Tiên giới, sợ rằng thành chủ thành Bất Khuyết cũng không dám bao che cho ngươi!”

Tần Nghi nhấp một ngụm rượu, quay đầu nhìn hắn nói:

“Đây cũng là cơ hội tốt đẹp cho ngươi trả thù. Nếu như ngươi muốn báo cáo thì cứ việc làm thế, bất quá ta cam đoan ngươi chỉ dã tràng xe cát mà thôi, ở chỗ này của ta muốn tra cái gì cũng không ra.”

Thực chất không nghe hết lời bài hát này, chẳng có ai ngờ rằng cái đĩa than này là đồ vật đến từ nhân gian, cho nên phô bày trước mặt người khác cũng chẳng sao. Hơn nữa ngày thường nàng cũng không nghe những ca khúc này trước mặt người khác, nàng còn chưa dại dột đến mức tự tạo phiền phức cho mình.

Dù có người báo cáo nhưng chưa có sự cho phép, người ngoài cũng không cách nào tiến vào căn phòng kia, một khi cưỡng chế tiến vào, cấm chế bảo vệ sẽ phá hủy toàn bộ tang chứng, một cái đĩa than há có thể chống đỡ sự tàn phá. Cho nên mới nói, muốn bắt nàng với tội trữ hàng cấm là điều không thể.

Lâm Uyên hỏi:

“Ta không có vô vị như thế. Nói đi, lúc nào ta có thể nhận việc?”

Điều này đồng nghĩa với chấp nhận! Tần Nghi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên một vòng mỉm cười biểu thị trêu tức, đưa tay chải chải mái tóc toát thêm mấy phần gợi cảm, nói:

“Sáng sớm mai!”

“Cáo từ!”

Lâm Uyên quay đầu bước đi.

Tần Nghi chậm rãi nâng ly rượu lên, nói:

“Ngay cả tiền lương của mình cũng không cần hỏi, ngươi không sợ ta chỉ trả 100 châu mỗi tháng hay sao?”

Đùa cái gì vậy? 100 châu, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không thấp đến thế. 100 châu, muốn trả hết 1,5 triệu phải đến ngày tháng năm nào? Lâm Uyên bị nghẹn một họng, đành phải dừng bước, quay đầu lại hỏi:

“Ngươi rốt cuộc trả bao nhiêu?”

Tần Nghi đảo đảo ly thủy tinh trong tay, nói:

“10,000 châu.”

Thần sắc Lâm Uyên hơi đanh lại, 10,000 châu cũng không tính thấp ở thành Bất Khuyết này, đãi ngộ đã coi như tương đối cao.

Tần Nghi nói tiếp:

“Chỉ phát cho ngươi 2000 châu, 8000 châu còn lại trừ vào nợ gốc. Cứ như thế tính toán, một năm trả cũng không gần 100.000 châu, vài chục năm là có thể sạch nợ. Đương nhiên, siêng năng và cố gắng làm tốt công việc sẽ có phát thưởng, trong vòng mười năm trả dứt nợ cũng không phải là không thể. Như thế không thể nói là ta ức hiếp ngươi đúng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.