Tiên Ngục

Chương 506: Chương 506: Ưu thế (hạ)




Đông! Đông! Đông!

Chín tiếng chuông liên tục, Cự Phú ước chừng bay được bốn nghìn dặm, nếu như có thể bảo trì được trạng thái hiện tại, tám nghìn dặm còn lại, cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng, Thiên Âm lại quay đầu cười khổ:

- Chín lần đã là cực hạn của ta, ta không chống đỡ được nữa rồi.

- Chống đỡ không được cũng phải chống đỡ, toàn bộ trông cậy vào ngươi.

Những lời này nghe thì có chút không hợp tình hợp lý, chỉ là hành động phía sau lại dường như lý giải cho câu nói đó.

Tô Triệt đứng dậy, đỡ lấy cánh tay Thiên Âm, sinh mệnh lực thuần hậu lập tức được chuyển qua người nàng.

Bị Tô Triệt ôm lấy cánh tay mình, Thiên Âm có chút ngượng ngùng, thế nhưng, sau khi cảm giác được sinh mệnh lực hùng hậu tiến vào trong cơ thể mình, nàng lập tức kinh ngạc:

- Sinh mệnh lực?

Tô Triệt gật đầu, ôn nhu hỏi:

- Cái này có hữu dụng với nàng hay không?

- Hữu dụng!

Thiên Âm nhìn hắn một lúc, sau đó lại lấy ra một viên linh đan nuốt vào.

Đối với chỗ thần kỳ của sinh mệnh lực, Tô Triệt đối với nó có sự hiểu biết sâu sắc hơn so với bất kỳ một người nào. Trong nháy mắt đánh ra hơn mười Phá Diệt quyền, nếu như không có loại sinh mệnh lực này, không cần người khác động thủ, bản thân mình chỉ giống như một cái túi da mà thôi, giống như một cái khăn lau nát vụn.

Vì thế, Tô Triệt cho rằng, sinh mệnh lực cũng có thể phát huy tối đa năng lực chiến đấu của nàng.

Đông!

Lại một tiếng chuông bộc phát ra, uy lực so với chín tiếng khi trước càng thêm mạnh mẽ.

Xoát!

Tám người Thái Hư chưởng môn đều dừng lại, nửa thân trên ngả về phía sau, giống như là tránh một đao của địch nhân. Lúc này đã dừng lại hoàn toàn.

- Ha ha, tốt! Đã nghiền!

Tô Triệt cất tiếng cười to.

Đông!

Hầu như không có ngừng nghỉ, một tiếng chuông lại vang lên, Thiên Âm cũng che miệng cười, quả thực là quá lãng phí rồi, thôi thì làm cho đám người Thái Hư khốn đốn một phen vậy.

- Thế nào?

Tô Triệt cười hỏi.

Thiên Âm biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhẹ giọng đáp:

- Mấy trăm lần nữa cũng không thành vấn đề, thế nhưng trước tiên là sinh mệnh lực của ngươi phải đủ.

- Hẳn là đủ đi a?

Tô Triệt trả lời, kẻ này cực kỳ dối trá, kỳ thực sinh mệnh lực chính là một loại năng lượng bên trong Tiên Ngục vô tận. Cho dù không có thôn phệ ngoại vực thiên ma, thế nhưng nếu như tìm kiếm một nhóm lớn phạm nhân tử hình ở trong thế tục cũng có thể dùng được.

- Càng lúc ta càng thấy, ngươi thực sự rất không tầm thường.

Thiên Âm nhẹ giọng than thở.

- Sư tỷ lại càng hơn thế.

Câu trả lời của Tô Triệt cũng có hàm ý:

- Tối thiểu, hiện tại ta khẳng định không đánh lại ngươi.

- Vì sao luôn luôn để ta trở thành quân tốt?

Thiên Âm bĩu môi nói:

- Rõ ràng là có tật giật mình!

Tô Triệt xấu hổ cười cười, vội vàng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói:

- Sư tỷ, như vậy xem ra, nếu như ta và ngươi liên thủ, chỉ cần đều là Kim Đan hậu kỳ, có thể tung hoành thiên hạ, không có đối thủ. Ngươi cho rằng, liệu có khả năng này hay không?

- Không biết.

Thiên Âm nhẹ giọng trả lời:

- Ta cũng không có tốt như trong tưởng tượng của ngươi, cũng không có bản lĩnh gây rắc rối lớn như ngươi.

- Chính là bởi vì luôn luôn gặp rắc rối, mới cần bằng hữu như tỷ kề vai chiến đấu cùng ta a.

Tô Triệt chỉ và đám người Thái Hư đang đuổi theo phía sau:

- Ngươi xem, bọn họ lại đuổi theo nữa rồi.

Đông!

Thiên Âm lại rung chuông, chiếc chuông nho nhỏ lại hiển lộ uy năng của nó.

- Chiếc chuông này tên là gì?

Tâm tình được thả lỏng, lúc này Tô Tiệt mới nhớ tới vấn đề này.

- Thiên Âm.

Thiên Âm trả lời:

- Nó cũng kêu là Thiên Âm.

- Ngươi và nó đều là Thiên Âm?

Tô Triệt nghĩ ngợi một lát, hỏi:

- Có quá nhiều cái để hoài nghi, ngươi chính là khí linh của nó chuyển thế, đúng hay không?

Thiên Âm không có phủ định, cũng không có xác định, chỉ nhẹ giọng nói:

- Ta cùng với nó đi tới nơi này, không thể phân cách, chỉ cần một cái tên là đủ...

Đối mặt với cường địch, hai người ngươi hỏi ta trả lời, chuyện trò vui vẻ, trạng thái thoải mái, khiến cho đám người Thái Hư phía sau tức giận không ít.

Vẫn là Thái Hư chưởng môn có công phu hàm dưỡng thâm hậu, sắc mặt vẫn như thường: Huyễn Ma giáo chủ ít nói, mặt lại ngăn cách bởi tấm mạng, hai người này cho dù có tức giận cũng chỉ để ở trong lòng.

Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo lại không có công phu hàm dưỡng cao như vậy, không ngừng chửi bới. Hôm nay, bị hai tên tiểu bối lăn qua lăn lại tới bực này, coi như là bị một nỗi nhục lớn.

Chỉ là, để đạt được Cự Phú, cho dù có bị đánh rớt hàm răng cũng phải nuốt xuống bụng. Không đến thời khắc cuối cùng, quyết không buông tha.

Đông!

Lại một tiếng chuông nữa vang lên, loại thần thông âm điệu này không thể phòng ngự được, lại có khiến cho thân hình quyến rũ của Thánh Giáo chủ ngửa ra, giống như đánh lên một bức tường vô hình, đau đớn không phải là da thịt, mà là Nguyên Anh, Nguyên Thần và nội tâm.

- Ghê tởm, một đôi cẩu nam nữ, tức chết ta rồi!

Thánh Giáo chủ chửi ầm lên.

Thái Hư chưởng môn trong lòng âm trầm:

- Hai tên tiểu bối này thật là đáng sợ, nếu như để bọn hắn trưởng thành, những khuất nhục tương lai, chỉ sợ sẽ lớn hơn gấp bội ngày hôm nay.

Điều làm cho bọn hắn nghẹn khuất chính là, chỉ có thể chịu đòn, không có thể đánh trả. Đây chính là một thần thông công kích cự ly siêu xa, căn bản không phá được lớp phòng ngự của Cự Phú, chỉ trừng mắt để cho nó ngày càng đi xa hơn mà thôi.

Mà những thần thông có thể trói buộc Cự Phú, chỉ có thể tiếp cận tới gần nó khoảng năm trăm trượng mới có thể thi triển.

Đạo lý này, dùng một số ví dụ thông thường giải thích chính là, sử dụng tử nỗ có thể công kích địch nhân phía xa, thế nhưng, muốn bắt sống địch nhân thì cần phải tiếp cận đến một cự ly nhất định.

Bên này nghẹn khuất tới cực điểm, bên kia Tô Triệt cũng sảng khoái vô cùng.

- Thoải mái a!

Tô Triệt nói xong lại nắm lấy tay Thiên Âm, liên tục vận chuyển sinh mệnh lực vào trong người nàng, sau đó rút tay lại, khoanh tay trước ngực nói:

- Nghẹn khuất trong lòng ta đã bị chiếc chuông nho nhỏ của tỷ đuổi hết đi rồi. Ân tình này, Tô Triệt ghi nhớ trong lòng, hai năm sau nhất định sẽ không làm trái lời thề. Sư tỷ nếu như có chuyện gì sai phái, ta sẽ toàn lực giúp đỡ!

Chịu ân như một nước trả lại một con suối. Trong lòng Tô Triệt luôn luôn quan niệm như vậy.

Thiên Âm liếc mắt nhìn lại, lặng lẽ gật đầu. Đối với câu nói này của hắn, nàng có thể thấy được vài phần chân thành.

Đông! Đông! Đông!

Tiếng chuông ngân vang, vang vọng vạn dặm.

Tô Triệt và Thiên Âm hỗ trợ lẫn nhau, ven đường vẫn áp chế tám vị Nguyên Anh lão tổ ở cách đó nghìn trượng, khiến cho bọn họ không thể nào thi triển được năng lực của bản thân, mà căn bản là không có cơ hội thi triển a.

Có thể thực sự đúng như Tô Triệt nói, hai người bọn họ chỉ cần đạt đến trình độ Kim Đan hậu kỳ, thiên hạ to lớn này bọn họ có thể tiếu ngạo. Nguyện vọng đó cũng không phải là nói suông.

Dọc đường tiếng chuông vang vọng, hai khắc sau, Hoang Thần Cốc đã xuất hiện trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.