Tiên Ngục

Chương 52: Chương 52: Ước hẹn nửa năm




Tô Triệt lập tức hiểu ra, nàng ta muốn lợi dụng chuyện này, làm khó Ngọc Thanh sư huynh, cho dù nói không ra kết quả, có thể chế giễu châm chọc Ngọc Thanh sư huynh mấy câu, cũng sẽ khiến nàng cảm thấy hài lòng...

- Một người làm một người chịu, cho dù bị vu cáo, bị người khác hãm hại, thì cũng là chuyện của mình, không cần liên lụy đến Ngọc Thanh sư huynh.

Bị chúng ép đến nước này, Tô Triệt tâm thái dù tốt, cũng không kìm nổi nộ hỏa trong lòng, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi, nói với nữ tử lãnh lạo:

- Xin hỏi sư tỷ xưng hô thế nào?

- Nông cạn, đến Chân Lam sư tỷ cũng không biết!

Bọn Tống mập châm biếm nói.

- Thiên Vật Phong Chân Lam.

Nữ tử lãnh ngạo chính diện trả lời.

- Chân Lam sư tỷ, bất luận tỷ tin hay không, ta đều phải nói, cái gọi là khoản nợ một trăm linh thạch, thuần túy là Tưởng Sâm và vị Tống sư huynh này vu khống cho ta.

Tô Triệt sắc mặt nghiêm túc nói:

- Ta cũng biết, trắng đen thế nào ở đây không thể nói rõ, nhưng, nếu đã có người cố ý bắt nạt ta, chuyện này ta cũng nên tiếp nhận toàn bộ mới đúng.

- Khẩu khí không nhỏ!

Chân Lam cười lạnh một tiếng, hỏi:

- Ta cũng muốn biết, ngươi dự định tiếp nhận như thế nào?

- Người tu luyện, thực lực vi tôn, nếu trên ngôn ngữ nói không thông, vậy thì dùng vũ lực nói chuyện!

Tô Triệt dùng ánh mắt băng lạnh nhìn chòng chọc lên mặt Tưởng Sâm, ngữ tốc chậm rãi mà nặng nề:

- Ta muốn cùng Tưởng sư đệ và Tống sư huynh định một chiến ước, nửa năm sau, chúng ta so đấu một trận trên Cạnh Kỹ Phong, người thắng thế nào cũng được, nhưng người thua, kết cục chỉ có một, đó chính là chủ động tiêu trừ thân phận ngoại môn đệ tử, rời khỏi Thiên Huyền Tông!

- Cái gì?

Tưởng Sâm và Tống mập nghe xong giật mình, đến Chân Lam thần tình lãnh đạm cũng sắc mặt thoáng biến.

Vụ cá cược này, có phải hơi ác hay không? Một khi thất bại, tiền đồ trước mắt coi như hỏng hết!

- Đối diện với sự khiêu khích và hãm hại của người khác, để bảo vệ danh dự và tôn nghiêm của chính mình, ta nguyện đặt cả tính mạng lẫn tiền đồ.

Ánh mắt băng lạnh sắc bén của Tô Triệt lướt một vòng qua mặt Tưởng Sâm và Tống mập, lớn tiếng hỏi:

- Tưởng sư đệ, Tống sư huynh, không biết, hai người có gan này hay không?

Tô Triệt nói rất lớn tiếng, thu hút sự chú ý của không ít người đi đường, trong đó cũng không thiếu đệ tử chính thức thân khoác đạo phục màu trắng của Thiên Huyền Tông.

Trong Huyền Cơ Thành không cho phép tư đấu, chủ yếu là để bảo vệ đệ tử tự tu thực lực thấp không bị bắt nạt, nhưng, đệ tử chính thức Thiên Huyền Tông, thì có thể đi Cạnh Kỳ Phong trong sơn môn luận đàm.

Trên Cạnh Kỹ Phong, có sư môn trưởng bối luân lưu tọa trấn, phụ trách duy trì trật tự ở đó, cũng gánh tránh nhiệm xác nhận và phán xử. Tương đối mà nói, càng là nhân vật nhỏ như Tô Triệt, Tưởng Sâm, Tống mập, càng được công chính và phán đoán công bằng, bởi vì bối cảnh thân phận họ, còn chưa đạt đến cao độ khiến sư môn trưởng bối vì tình riêng mà xét xử gian lận.

Đối diện với ước chiến của Tô Triệt, Tưởng Sâm sắc mặt trực tiếp tái nhợt, trong lòng hoảng hốt, hô hấp đã mất ổn định, không biết tại sao, từ ngày Tô Triệt sống sót trở về, mỗi lần đối diện với hắn, Tưởng Sâm đều thấy chột dạ, cho nên mới càng hận hắn, hận đến mức thấu xương thấu tủy, đến không thể tồn tại trong cùng một thiên địa.

Tống mập thì đỡ hơn, dù sao hắn có tu vi Luyện Khí kỳ tầng ba, cao hơn Tô Triệt hai bậc. Hắn cười khì khì nói:

- Tô sư đệ, nếu đã chủ động khiêu chiến, tại sao còn kéo dài đến nửa năm sau, bây giờ cũng được mà.

- Bây giờ không được!

Tô Triệt thần sắc bình thản nói:

- Giữ chúng ta thực lực chênh lệch quá lớn, tu vi của ngươi là Luyện Khí kỳ tầng ba, tu vi của ta chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một. Hơn nữa, ta vừa trở thành đệ tử chính thức, đến pháp thuật cơ bản cũng chưa học được, giao chiến với ngươi, chắc chắn thất bại. Có thời gian nửa năm học tập, khoảng cách giữa chúng ta mới có thể thu hẹp lại được! Tống sư huynh, không phải ngươi cho rằng, nửa năm sau không còn là đối thủ của ta?

- Cái này...

Lần này, Tống mập hơi có chút không thể chống đỡ, bởi vì Tô Triệt đã nói trúng tâm lý hắn, hắn không thể phản bác, thực lực chênh lệch đúng là rất không công bằng, như vậy không gọi là luận đàm, mà là tự sát mới đúng. Người có chút trí tuệ đều sẽ nhận ra điều này, Tô Triệt yêu cầu vô cùng hợp lý, nửa năm kỳ hạn không hề quá đáng chút nào...

Tống mập đương nhiên không cam tâm cho Tô Triệt nửa năm trưởng thành, mặc dù trên lý thuyết, hắn trưởng thành, bản thân cũng sẽ tiến bộ, nửa năm thời gian ngắn ngủi, không thể vượt qua hắn.

Nhưng, cái giá phải trả quá lớn, người thất bại phải rút lui khỏi Thiên Huyền Tông, tiền đồ bị hủy sống không bằng chết! Tống mập cân nhắc đi cân nhắc lại, vẫn cảm thấy không nên nhận lời, không thể cho hắn cơ hội trưởng thành nữa, nửa năm cũng không được!

Trước con mắt tò mò của bao nhiêu người, Tống mập do dự, khổ sở suy nghĩ, làm thế nào hóa giải chiêu công thế này... Nhưng không ngờ, đúng lúc này sư tỷ hậu đài của mình lại lên tiếng trực tiếp cho Tô Triệt một câu trả lời xác định.

- Được!

Chân Lam giọng nói trong trẻo, đôi mắt đen láy láy nhìn chằm chằm Tô Triệt:

- Nhân phẩm ngươi kém, nhưng lòng dũng cảm thì không tệ, ước định này, ta thay Tưởng sư đệ và Tống sư đệ chấp nhận! Mấy ngày nữa, ta sẽ đi tìm Ngọc Thanh bàn bạc chuyện này. Nửa năm sau, chúng ta đi Cạnh Kỹ Phong giải quyết thắng thua.

- A?

Tưởng Sâm và Tống mập nhất thời ngây ra. Nhưng, Chân Lam sư tỷ đã mở lời, sự tình coi như không thể cứu vãn, hai người hắn không có gan làm trái ý nguyện Chân Lam sư tỷ.

- Ngươi đi đi!

Chân Lam quay người, không buồn nhìn Tô Triệt nữa.

- Đa tạ sư tỷ.

Tô Triệt hành lễ đúng mực, đứng thẳng người lành lạnh liếc nhìn Tưởng Sâm, ý tứ rất rõ ràng: Nửa năm sau, chúng ta tính sổ!

Tưởng Sâm không khỏi rùng mình, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Mặc dù tu vi cùng thực lực hiện tại tương đương Tô Triệt, đều là Luyện Khí kỳ tầng một, nhưng trong lòng chột dạ, một chút tự tin cũng không có.

- Tại sao! Tại sao thằng nhóc này sau khi sống lại, lại trở nên đáng sợ như vậy!

Bản thân Tưởng Sâm cũng nghĩ không thông, tại sao Tô Triệt lại đáng sợ như vậy. Bản thân rõ ràng là tự tay giết hắn một lần, không lẽ, không thể giết hắn thêm lần nữa?

Tô Triệt mắt nhìn thẳng, bước chân chắc chắn, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi.

- Ha ha, chủ nhân, cái này đúng!

Trong Tiên Ngục, lão Hắc đấm ngực cao giọng rống lên giận dữ, giống như cuối cùng đã được nở mày nở mặt:

- Nửa năm sau, bóp chết chúng như bóp chết con kiến... Không, không, không, không thể trực tiếp giết chết, nên bắt chúng vào, để lão Hắc ta tận tình chà đạp, mười tám loại cực hình, ba ngàn loại khủng bố thần kinh, đều cho chúng nếm thử một lượt... Sau lần một, vẫn còn lần hai, lần ba, ha ha!

- Lão Hắc, ngươi lấy ra từng ấy tự tin.

Tô Triệt trong lòng nói:

- Không lẽ, ngươi không nghĩ ta sẽ thua?

- Không thể nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.